Trăng lúc này đã phiếm đỏ, sương mù lãng đãng giữa rừng, gió thổi xuyên qua cành lá xào xạc trông càng quái dị hơn.
Vệ Tuân đến gần cổ thụ, hai cái cây quấn vào nhau sinh trưởng thế này cực kỳ hiếm thấy, nhiều nơi gọi đó là cổ thụ ‘vợ chồng’. Hai cổ thụ vợ chồng trước mặt chẳng rõ đã mọc bao nhiêu năm mà thân cây to lớn quấn chặt vào nhau cao gần 15 mét, đầu phụ nữ treo lơ lửng trên nhánh cây đầu tiên cách chừng chục mét.
Đúng vậy! Cái đầu phụ nữ là treo ở trên cây, nên khi đến gần Vệ Tuân có thể nhìn thấy đầu cô ta đung đưa theo gió, không phải khắc vào cây mà bị cột bởi mấy sợi dây leo. Điều kỳ lạ là cái đầu này sống động như thật, không có dấu hiệu thối rữa hay xanh lè teo tóp, da dẻ vẫn trắng sáng, tóc đen như sa tanh, lông mày, mắt, mũi và miệng đều rõ nét, dù nhắm mắt nhưng trông vẫn gần gũi dịu dàng.
Chưa kể mái tóc đen của cô ta còn đeo những món trang sức bạc phức tạp tinh xảo theo phong cách dân gian, mỗi khi gió thổi thì đống trang sức bạc này sẽ đung đưa lấp lánh như những ngôi sao rơi xuống mái tóc. Nếu không phải chỉ có mỗi cái đầu thì đây chắc chắn là một cô gái xinh đẹp.
Vệ Tuân vừa nhìn đã biết ‘cô ta’ chính là Bình Bình. Cậu hứng thú đến gần cổ thụ nhưng khi còn cách 10 mét thì dừng bước, ngắm nghía cái đầu xinh đẹp này từ xa. Ánh mắt vừa lia tới thì toàn bộ cảnh quan xung quanh cổ thụ vợ chồng, đã gói gọn trong tầm mắt cậu.
Ngoại trừ cây vợ chồng thì trong phạm vi bãi cỏ chẳng có cây cối hay cỏ dại nào khác, vô cùng trống trải. Giờ mà đánh nhau ở đây cũng không có nơi nào trốn hay phòng thủ, chỉ có một con suối phía sau cây vợ chồng cách đó không xa, nơi Vệ Tuân đang đứng có thể nghe thấy tiếng ầm ầm, dòng nước chảy xiết không cạn, nhìn theo hướng dòng chảy thì có thể tiếp đó chính là thác nước đầu nguồn suối Tiểu Long.
Hai cổ thụ này cành lá rậm rạp, tán cây che kín bầu trời, không biết những thứ quấn quanh giữa nhánh cây là rắn hay dây leo, cả tán cây hệt như tổ chim khổng lồ. Dù thị lực đã được dị hóa nhưng Vệ Tuân vẫn chẳng thể nhìn rõ, có thứ gì ẩn mình giữa các cành cây hay không.
‘Vo ve~’
Con muỗi vàng nhát cáy không dám bay qua, nhưng con đom đóm hóa thân từ quỷ nhi lại rất bạo dạn, ánh lửa xanh mờ ảo lập lòe có vẻ nó đang rất háo hức muốn thử bay về phía cổ thụ. Kết quả còn chưa kịp đập cánh đã bị Vệ Tuân giơ tay tóm lấy, nhốt vào lọ.
“Bé ngoan.”
Lẽ ra quỷ nhi không thể nhốt vừa trong lọ thủy tinh, nhưng hiện giờ nó đang nhập vào con đom đóm nên bị Vệ Tuân tóm gọn không khác gì bắt muỗi. Cậu nhét lọ thủy tinh vào túi rồi ngẩng đầu lên, chợt thấy đầu phụ nữ trên cây đang mở mắt nhìn mình chăm chú.
“Hi, Bình Bình!”
Vệ Tuân tự tin chào hỏi, không hề có sự chột dạ của kẻ vừa gặp mặt đã nhốt con người ta vào lọ. Người đẹp không trả lời mà chỉ nhìn cậu chằm chằm bằng đôi mắt xinh đẹp trắng đen rõ ràng, đuôi mắt xếch tự nhiên mang nét đẹp cổ xưa tựa như bức tranh thủy mặc. Chẳng qua môi cô ta hơi nhợt nhạt, nhưng dáng vẻ lại đáng thương như Tây Thi ôm ngực cau mày.
Với một cái đầu mà cô ta đã đẹp đến hút hồn như thế, đây là vẻ đẹp vượt qua cả giới tính lẫn tuổi tác và không nên tồn tại trên đời. Nét dịu dàng tươi đẹp ấy làm người ta dễ dàng bỏ qua tất cả điểm vô lý, thu hút bất kỳ ai có khiếu thẩm mỹ bình thường.
Đáng tiếc, thẩm mỹ của Vệ Tuân đâu có bình thường.
“Tôi thích dáng vẻ của cô trước đây hơn.”
Giọng Vệ Tuân đầy tiếc nuối nhớ đến lệ quỷ Bình Bình tr@n truồng bê bết máu, cơ thể cậu hơi nóng bừng vì kích động, giọng khàn khàn: “Lúc đó gương mặt cô đỏ au, nhìn đẹp lắm.”
Và sẽ rất tuyệt nếu máu chảy nhiều hơn.
Vệ Tuân lảm nhảm như gã bi3n thái nhưng vẫn không đến gần gốc cổ thụ thêm một bước, điều này khiến cái đầu phụ nữ treo trên cây phải lên tiếng. Giọng cô ta ngọt ngào êm tai như chú chim hoàng oanh, gợi người ta liên tưởng đến những khúc ca tuyệt vời nhất.
“Sau ngần ấy năm, cuối cùng đã có người đến đây.”
Người đẹp thở dài thườn thượt như trong lòng đang chất chứa nỗi buồn vô hạn, muốn nói lại thôi: “Bình Bình chờ ngài đã lâu lắm rồi!”
“Đúng đúng, tôi cũng chờ cô lâu lắm rồi, ngày nhớ đêm mong luôn.”
Vệ Tuân ăn ngay nói thật, thừa nhận rất sảng khoái. Có lẽ trước giờ chưa từng thấy ai thô lỗ như cậu nên gương mặt người đẹp thoáng đỏ, khẽ cắn môi trộm nhìn cậu, dáng vẻ yêu kiều quyến rũ ấy làm người ta khó dằn lòng được muốn bước tới ôm chặt người đẹp vào lòng.
“Tôi sinh ra ở thôn Thiết Bích, có cha mẹ hiền lành và anh trai giỏi giang. Tuy ở vùng núi sâu bao la trập trùng, không sầm uất phồn hoa như thị trấn nhưng gia đình chúng tôi sống rất vui vẻ hạnh phúc, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, và…”
“Bình Bình, chuyện gì đã xảy ra?
Vệ Tuân ngắt lời tâm sự của cô ta, hỏi bằng giọng quan tâm: “Là ai làm cô chỉ còn một cái đầu?”
Lời cậu quá thẳng khiến người đẹp hơi cứng họng, sau đó không dài dòng nữa mà bắt đầu kể lại. Đại để thôn bọn họ nằm tách biệt hẻo lánh, trưởng thôn do Vua Thổ Ty chọn từ nhiều năm trước, sau đó thì cha truyền con nối. Anh cả cô ta vốn là người thừa kế được cha cô xem trọng nhất, tiếc rằng trời cao đố kỵ anh tài khiến anh cô qua đời khi tuổi còn quá trẻ.
Anh cả cô chưa kịp cưới vợ sinh con đã vắng số nên không có con nối dõi, họ hàng từ lâu cũng chẳng còn liên lạc. Cha mẹ cô là hôn nhân chị em cận huyết, nay mẹ cô đã mất mà cha cô hồi còn trẻ bị thương tật nên không thể sinh con, giờ chỉ còn mình cô là độc đinh.
“Bí thuật gia tộc chỉ truyền cho người nhà.”
Người đẹp buồn bã kể trong nước mắt, dáng điệu yếu ớt co rúm như chú thỏ con vô cùng đáng thương: “Cha tôi đâu còn cách nào, bảo tôi và anh trai là song sinh, đẻ cùng ngày cùng tháng cùng năm nên mệnh cách(*) tương đồng, có thể thay thế làm người thừa kế. Đợi đến khi gà mái gáy sáng là tôi sẽ thừa kế bí thuật gia tộc.”
(*) Biểu đồ sao, hay biểu đồ ngày sinh (Birth chart – Natal Chart) được ví như chiếc chìa khóa để khám phá bản chất con người thông qua Nhân số học. Mục đích chính của nó là tiết lộ nhanh chóng điểm mạnh, điểm yếu của mỗi cá nhân. Mỗi ngày sinh khác nhau, tương ứng với một phiên bản biểu đồ ngày sinh nhất định. (theo thansohoconline.com)
“Ừm, rồi sao nữa?”
Thái độ Vệ Tuân khá thờ ơ nhưng mỗi khi người đẹp nói tới điểm mấu chốt, cậu đều “Ừm” một tiếng bày tỏ đồng ý, dòm như nghe rất nghiêm túc. Người đẹp nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa, rồi tiếp tục kể câu chuyện cũ.
Bình Bình kể về những phong tục tập quán trong thôn, bí thuật nhà cô là phương pháp bào chế xác và đuổi xác, nhưng phụ nữ bản chất thuần âm không dồi dào dương khí như đàn ông nên hễ ở gần xác chết lâu là cô sinh bệnh. Để thay đổi tình trạng này, cha cô đã nghĩ ra một cách.
Kết duyên âm.
Bình Bình sẽ kết hôn với người anh trai đã chết, như vậy anh ta có thể nhập vào người cô và tiếp tục kế thừa bí thuật.
“Nhưng tôi không muốn vậy, tôi đã có người mình thích…”
Đầu người đẹp lộ vẻ ngượng ngùng, gương mặt đỏ bừng nói với giọng lo lắng: “Chúng tôi, chúng tôi đã hẹn dưới gốc cây vợ chồng này để cùng nhau bỏ trốn. Tối hôm ấy, tôi đã lẻn khỏi nhà chờ anh ấy ở đây.”
“Vậy mà anh ấy không tới. Tôi đợi anh ấy rất lâu… rất lâu, nhưng anh ấy vẫn chẳng đến.”
Giọng người đẹp nhỏ dần rồi đứt quãng như khó nén nỗi nghẹn ngào, đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ càng thêm trong trẻo: “Còn tôi bị mắc kẹt ở đây nhiều năm rồi.”
“Năm tháng trôi qua, cảnh còn người mất, giờ tôi chỉ mong được giải thoát thôi.”
Người đẹp nói với Vệ Tuân bằng giọng chân thành: “May mà có ngài, ngài là người định mệnh mà tôi tìm kiếm bấy lâu, xin ngài hãy gỡ đầu tôi xuống rồi chôn dưới gốc cây này. Đổi lại tôi sẽ tặng ngài các bảo vật tôi đã tích luỹ, nói cho ngài biết những loại thảo dược quý giá trong núi này, thậm chí nếu ngài muốn bí quyết đuổi xác của gia tộc tôi cũng sẽ nói cho ngài luôn…”
“Không, mấy thứ này không quan trọng.”
Vệ Tuân dứt khoát từ chối thẳng, chẳng hề do dự: “Bình Bình, tôi chỉ muốn cô thôi.”
“Nhưng mà…”
Đầu người đẹp thoáng kinh hãi trước câu nói của cậu, đôi mắt đẹp mở to lộ vẻ đáng yêu: “Nhưng người và quỷ đâu thể chung đường…”
Giống như cảm động trước thái độ chẳng chút nao núng của Vệ Tuân mà ban đầu ánh mắt của người đẹp còn do dự, nhưng sau đó dần kiên định rồi nói nghiêm túc: “Nếu ngài không chê Bình Bình là quỷ hồn, Bình Bình sao nỡ nhẫn tâm phụ bạc lòng tốt của ngài được.”
“Xin ngài hãy gỡ đầu tôi xuống chôn dưới gốc cây này, rồi lấy một lọn tóc của Bình Bình mang đi là được.”
Người đẹp thỏ thẻ, ánh mắt trìu mến đắm say lòng người: “Bình Bình sẽ luôn theo bên cạnh ngài, bất kể góc biển chân trời hay cùng trời cuối đất.”
Người đẹp bày tỏ nỗi lòng xong thì xấu hổ thẹn thùng rũ mắt, bầu không khí thoáng chốc lặng thinh, chỉ còn tiếng gió rít rào thổi qua khu rừng.
Sau lúc lâu Vệ Tuân chẳng nói năng gì, người đẹp khó hiểu ngước mắt lên thì thấy cậu vẫn đứng yên tại chỗ, cô ta buột miệng hỏi: “Sao ngài không tới?”
“Ừm hả, tới gì cơ?”
Lần này Vệ Tuân “ừm” với giọng hết sức sâu xa. Người đẹp nghe vậy đôi mày lá liễu lập tức xếch cao, bất mãn giận mắng: “Mấy lời ngài nói ban nãy là trêu đùa tôi đúng không? Bởi do tôi là quỷ nên ngài khinh thường tôi…”
Vệ Tuân kêu oan: “Oan quá nha! Tôi là người ngay thẳng, chưa từng làm chuyện xấu bao giờ.”
Người đẹp bám riết không buông: “Thế sao ngài chưa chịu tới gần tôi?”
Vệ Tuân khó hiểu hỏi: “Sao tôi phải tới gần cô?”
Người đẹp tức giận, không còn nét dịu dàng như xưa nữa mà lộ ra chút quỷ khí âm trầm: “Lời đàn ông đúng chỉ toàn giả dối, miệng thì nói muốn tôi nhưng lại không chịu bước tới!”
Vệ Tuân lắc đầu, cười khẽ: “Bình Bình à, thứ tôi muốn là mạng của cô cơ.”
Nghe cậu nói xong, đầu người đẹp cười đau khổ mắt tuôn lệ máu, cuối cùng đã chút dáng vẻ trong trí nhớ của Vệ Tuân. Cô ta càng khóc càng nghẹn ngào, tuyệt vọng ai oán như tiếng ngỗng trời xa đàn: “Quả nhiên kẻ như tôi trời sinh đã người ghét quỷ chê, ngay cả người mới gặp lần đầu cũng muốn giết tôi. Thôi, nếu anh muốn giết thì cứ tới giết tôi đi!”
Đầu người đẹp nói xong thì mắt nhắm nghiền, thái độ mặc người xử trí. Chẳng qua dù cô ta có nói thế nào, Vệ Tuân vẫn không thèm nhấc bước, giọng cậu giăng đầy hứng thú: “Quả thực ảo giác của mày đã mạnh hơn lần trước khá nhiều, nhưng xui cho mày vì đã kẹt cứng trong cái cây này rồi!”
Vệ Tuân đã phát hiện nó không phải Bình Bình nãy giờ, cho dù cậu không biết khuôn mặt Bình Bình thì nếu thật sự là mụ điên đó, trông thấy Vệ Tuân nhốt quỷ nhi chẳng lẽ không xông tới giáp lá cà với cậu à? Đầu người đẹp lải nhải dụ dỗ cậu tới gần bởi vì nó không phải Bình Bình, hơn nữa còn tạm thời không thể rời khỏi cái cây.
Không phải Bình Bình nhưng sở hữu ảo giác tinh vi thế này, khỏi nói cũng biết nó là thứ gì.
Vua Cáo Bay xác sống.
[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Chiến đấu với Vua Cáo Bay xác sống (phiên bản phong ấn)]
[Mức độ nhiệm vụ: Cực kỳ khẩn cấp]
[Mô tả nhiệm vụ: Cảnh báo! Cảnh báo! Bạn đã gặp phải Vua Cáo Bay xác sống trước thời hạn! Hãy cẩn thận, hiện giờ trên người Vua Cáo Bay xác sống đang mang đầy oán niệm của cả nhà trưởng thôn thôn Thiết Bích, là một con Cáo Bay to xác khó đối phó, may mà nó vẫn bị phong ấn trước mộ quỷ nhi và tạm thời không thể rời khỏi cổ thụ vợ chồng. Hãy tiêu diệt Vua Cáo Bay xác sống trước khi nó bùng nổ hoặc trốn thoát càng sớm càng tốt, nếu không kết cục của bạn sẽ là cái chết!]
Miễn Vệ Tuân không tới gần cái cây là sẽ an toàn nhưng cơ thể dị hoá của cậu lại thiên về cận chiến, không giáp lá cà thì sao mà đánh?
Vệ Tuân chịu khó nghe nó lải nhải nhiều vậy là vì trong lúc nó nói, cậu bận lựa vũ khí tầm xa tiện dụng từ danh sách mua sắm của khách sạn.
“Vua Cáo Bay xác sống, thời thế thay đổi rồi mày.”
Còn chưa dứt câu, trên vai Vệ Tuân bỗng xuất hiện một khẩu súng bắn tên lửa(*)!
(*) Súng bazooka.
[Tên: Roman Javelin I (Súng bắn tên lửa – Loại chống thần quái) (bản phục chế cấp thấp)]
(*) Loại tên lửa tự dẫn đến mục tiêu
[Phẩm chất: Do chính ‘Người Phục Chế’ tạo ra]
[Giá: 15.000 điểm]
[Tác dụng: Theo đánh giá khách sạn thì hiệu quả của đạo cụ này khá tâm linh, mức sát thương đối với ma quỷ cũng hên xui. Chỉ những hành trình nguy hiểm trở lên mới được sử dụng, số lần sử dụng: 1/1]
[Ghi chú 1: Sức phóng của tên lửa ngẫu nhiên từ 1% đến 100% so với hàng real của ‘Gã buôn vũ khí’, trên giết Vua Quỷ, dưới nã lệ quỷ. Ngon hay không cứ bắn một phát biết liền, bạn hiểu ý tôi chứ? — by Người Phục Chế]
[Ghi chú 2: Suỵt, nhớ đừng dùng nó trước mặt ‘Gã buôn vũ khí’ nha! Mình cứ làm sống lowkey thôi, đừng khoe khoang với hàng real làm gì. Bạn hiểu ý tôi chứ? — by Người Phục Chế]
Đúng ra Vệ Tuân tính mua súng tên lửa hàng real cơ nhưng dòm con số 200.000 tự nhiên cậu rén ngang, nên thôi mua hàng fake xài tạm vậy.
Bỏ qua mấy lời nhận xét vớ vẩn, dù chênh lệch giá hơn mười lần nhưng vẫn có xác suất đạt 100% uy lực. Vệ Tuân cảm thấy mình có thể cược một ván, đâu ai xui đến nổi lần đầu bắn tên lửa mà xịt đâu nhỉ?
Khẩu bazooka đen Vệ Tuân khiêng trên vai dòm y chang hàng real, đường nét sắc lạnh đầy tính uy hiếp đặc trưng của vũ khí nóng. Họng súng đen ngòm, đầu đạn hình con thoi đằng trước đã được nạp đạn và sẵn sàng lên nòng.
Vệ Tuân thẳng tay bóp cò, tiếp theo đó là tiếng “đùng” như sấm nổ, cú giật mạnh khiến cơ thể dị hóa của cậu chịu không nổi phải lùi mấy bước mới giữ được thăng bằng. Cậu đứng khá gần cổ thụ, nếu là tên lửa bình thường thì e đã nổ banh xác cùng nó rồi, nhưng đây là loại tên lửa chống thần quái đặc biệt chỉ công kích ma quỷ chứ không gây thương tích cho các thực thể khác.
Vệ Tuân cảm giác có luồng linh lực cuồn cuộn như thác Cửu Trùng Thiên lao thẳng về phía đầu người đẹp trên cổ thụ, linh lực này mạnh đến nổi khiến xung quanh tràn ngập khói trắng như sương mù dày đặc, mây mù giăng kín chẳng thể nhìn rõ phía trước là gì. Loáng thoáng có tiếng gào rống thê lương như thú hoang nhưng tràn đầy sức mạnh của đầu người đẹp.
Tràn đầy sức mạnh à?
Thôi toang cmnr!
Ngó sương mù dày đặc bốc cao, Vệ Tuân biết ngay chuyện đã hỏng. Khói nhiều đâu hẳn là điềm báo tốt lành, quả bắn từ cây bazooka ban nãy e xịt bà nó rồi, đây không phải cậu xui mà chắc mẩm cái thằng cha Người Phục Chế kia đã bán hàng cùi cho cậu.
Tiên sư bố nó, sau này có cơ hội Vệ Tuân nhất định bắt thằng cha đó ói trả 15.000 điểm mới được!