Đoàn Du Lịch Vô Hạn

Chương 29-1: Say đắm Tương Tây (29-1)




Thừa dịp Ô Lão Lục đi vắng, Vệ Tuân đã trộm bốn con giòi trong nhà sàn ở trại người Miêu Anh Trúc và mang đến đây.

Quái vật cùng gốc gác với Vệ Tuân sau khi bị giảm SAN chỉ có ba con muỗi ma, nhưng hai con đã chết, con muỗi vàng thì tiến hóa rồi. Giờ mà muốn có ngay quái vật giống thế thì Vệ Tuân chỉ nghĩ đến Ô Lão Lục.

Cậu không biết máu mình có tác dụng với giòi và khiến Ô Lão Lục chú ý hay không, nhưng hiện tại lão vắng mặt cũng khá thuận lợi cho Vệ Tuân.

Vệ Tuân chỉ tò mò thôi, chứ chẳng có ý xấu gì đâu.

Máu ngay chỗ mảnh bướm cũng giống máu ở những nơi khác trên cánh tay trái, Vệ Tuân vô cùng nghiêm túc dùng nhíp gắp mấy con giòi bỏ vào mỗi lọ hai con, tò mò quan sát sự thay đổi của chúng. Lúc mấy con giòi giống gạo Ấn Độ rơi vào máu thì chúng bắt đầu điên cuồng giãy giụa, bọt khí màu xám đen liên tục nổi lên, cảnh tượng kỳ dị tà ác hệt như nữ phù thủy độc ác trong truyền thuyết đang pha chế thuốc.

Chắc chúng không chết đuối đâu nhỉ?

Vệ Tuân vừa ghê tởm vừa lo lắng, cũng may mấy giây sau máu không còn sôi bọt khí nữa. Máu chỗ mảnh bướm trong lọ thủy tinh bên trái đã bị hút hết nửa, còn lọ bên phải đã bị hút cạn, đám giòi màu trắng như hạt lúa mì ở dưới đáy lọ hình như không thay đổi mấy ngoại trừ… mập hơn chút?

Hiển nhiên hai con giòi bên trái mập hơn, trắng trắng mềm mềm còn hơi dễ thương. Mà hai con bên phải thì ốm hơn xíu nhưng khá sạch sẽ, chắc mấy con giòi này là sạch nhất trong cơ thể Ô Lão Lục rồi.

“Máu ở hình xăm có năng lượng dồi dào hơn, nhưng máu ở mấy nơi khác trên cánh tay trái cũng có tác dụng à?”

Vệ Tuân nghĩ ngợi miên man, máu trong lọ bên trái chưa bị hút hết nhưng trạng thái hai con giòi lại tốt hơn hai con đã hút cạn máu ở lọ bên phải. Chắc cấp bậc tụi nó quá thấp nên không thể hấp thụ hoàn toàn máu của cậu.

Điều tiếc nuối hơn cả là không có ý thức mới nào xuất hiện trong đầu Vệ Tuân, làm cậu không cảm nhận được suy nghĩ của chúng. Tụi nó yếu hơn con muỗi vàng nhiều, trong cơ thể Ô Lão Lục có tới trăm triệu con giòi, mà bốn con giòi này mới dòm đã thấy chẳng có đặc sắc rồi nói chi đến ý thức riêng bản thân.

Bốn con giòi không biết mình bị Vệ Tuân ghét bỏ, cứ gắng hết sức nhích đến gần Vệ Tuân muốn gần gũi cậu hơn qua lọ thủy tinh, tụi nó liên tục thể hiện sự thân thiết nhưng Vệ Tuân đâu muốn thân với giòi làm gì.

“Chán nhỉ!”

Vệ Tuân tiếc hùi hụi: “Làm mình tưởng…”

Tưởng rằng nếu mọi chuyện suôn sẻ, biết đâu cậu sẽ khống chế được Ô Lão Lục.

Vệ Tuân đè nén suy nghĩ xấu xa trong lòng, coi như thí nghiệm này thất bại nhưng quả thật máu cậu có rất nhiều tác dụng. Lỗi là do cơ thể của Ô Lão Lục có quá nhiều giòi, nếu mai này cậu đụng trúng quái vật đơn lẻ thì có khi chỉ cần một lọ máu là đã phát huy tác dụng đáng kể rồi.

“Nè cưng, đừng ăn uống bậy bạ chứ.”

Không biết từ lúc nào có con đom đóm đã bay đến sát miệng lọ thủy tinh bên trái, nóng vội muốn chui vào bên trong nhưng lại bị ngón tay của Vệ Tuân đè ngay miệng lọ.

Con đom đóm đậu trên mu bàn tay cậu, lặng lẽ tỏa ra đốm sáng xanh biếc trông rất đẹp.

“Mày theo tao bao lâu rồi?”

Vệ Tuân đổ xuống hai lọ chứa chút máu và bốn con giòi xuống suối Tiểu Long nhằm xóa sạch dấu vết. Cậu không biết Ô Lão Lục có cảm giác ra gì không, nhưng cẩn thận vẫn là trên hết.

Con đom đóm bay theo đậu trên vai Vệ Tuân, trông như một chiếc đèn ngủ mờ ảo.

“Vẫn muốn chơi bóng à?”

Trông Vệ Tuân như đang lẩm bẩm một mình nhưng thực ra cậu đang trò chuyện với con đom đóm, hay nói đúng hơn là quỷ nhi. Nó là quỷ nhi ôm lấy chân cậu nhanh nhất khi ấy, tương đối hoạt bát (?), Vệ Tuân đã lôi tổng cộng bốn quỷ nhi từ dưới gầm giường, thêm con này nữa là năm.

Mới đầu cậu tưởng cả năm con quỷ nhi sẽ chui hết vào bụng các du khách, nhưng có lẽ do thân phận đặc biệt nên con quỷ nhi này đã bị bỏ lại. Nó mon men theo Vệ Tuân suốt cả quãng đường, lúc Vệ Tuân đổ máu xuống suối thì nó vẫn bám riết mà bay mấy vòng trên mặt suối.

“Cục cưng, đến đây nào.”

Vệ Tuân đưa tay ra, con đom đóm lập tức đậu trên ngón tay cậu giống như viên ngọc lục bảo.

“Có vài phần tử xấu đã lăn lộn trong máu đó rồi, bẩn lắm.”

Giọng điệu cậu nghe như đang dỗ dành trẻ con, con đom đóm lóe lên từng chặp với tần suất gấp gáp hơn trước, Vệ Tuân nhận ra cảm xúc mà nó truyền tải rõ ràng hơn cả mấy con giòi và con muỗi mập.

Cậu hiểu quỷ nhi cũng thích uống máu, có vẻ máu là liều thuốc bổ tuyệt vời cho chúng.

“Không được nghen.”

Vệ Tuân khẽ cười bất đắc dĩ: “Tao mà cho mày uống máu thì mẹ mày sẽ tức giận đó.”

Mẹ?

Quỷ nhi lập lòe mờ mịt, lúc nó chào đời vẫn còn quá nhỏ, cơ thể non nớt bị cả trăm người chia nhau ăn thịt, ý thức sót lại vô cùng mỏng manh. Nó có phản ứng với từ ‘mẹ’ nhưng cũng chỉ xíu xiu thôi, bay theo Vệ Tuân cũng vì bản năng khi ở bên cạnh cậu nó cảm thấy rất thư thái.

Vệ Tuân ranh mãnh như cáo, cậu nhẹ nhàng thản nhiên chia rẽ một đám quỷ nhi ra khỏi Bình Bình. Vệ Tuân chẳng hơi đâu suy nghĩ vì sao con quỷ nhi này cứ đi theo mình, chuyện này không quan trọng. Mấu chốt là cậu đã đoán được thân phận của con quỷ nhi rồi.

Úc Hòa Tuệ biến mất, Bình Bình chưa quay về. Tranh thủ lúc này cậu phải tìm cách sao cho quỷ nhi phát huy tác dụng lớn hơn nữa mới được.

“Nào, chúng ta tới ngôi nhà trước đây của mày xem thử coi!”

Vệ Tuân dọn dẹp xong thì mang con đom đóm đi đến ngôi nhà giữa thôn Thiết Bích, lẩm bẩm: “Giá thuê vú em trông trẻ đắt đỏ lắm nha, chắc mẹ mày không keo kiệt chút tiền bồi dưỡng ấy đúng không nè?”

***

Bốn anh em giòi bị Vệ Tuân đổ xuống suối Tiểu Long không chết, hai con không bị ngâm trong lọ máu chỗ hình xăm còn nhân cơ hội hút ít máu sót lại trước khi máu bị dòng chảy cuốn trôi.

Đành rằng không chết ngay khi rơi xuống nước nhưng tụi nó quá mỏng manh và nhỏ bé, dòng suối nhấp nhô chẳng khác gì đại dương mênh mông nên sớm muộn gì chúng cũng chết chìm mất thôi. Thế nhưng hấp thụ xong máu có chứa năng lượng, bốn anh em giòi đã trải qua những thay đổi tinh vi, khác hẳn với cuộc sống tầm thường của cả đàn giòi nhung nhúc trước đây. Bốn con giòi này đã tách khỏi ý thức của Ô Lão Lục và tự sản sinh ra suy nghĩ của chúng. Mặc dù ý thức của chúng còn quá yếu để Vệ Tuân cảm nhận được, nhưng theo bản năng chúng vẫn biết đoàn kết với nhau cùng vượt qua khó khăn.

Xếp thứ tự từ mạnh đến yếu, tạm gọi chúng là thằng cả, thằng hai, thằng ba và thằng tư. Bốn con giòi quấn chặt lấy nhau như nắm cơm to bằng móng tay cái, thằng cả và thằng hai khỏe nhất nên bọc ở ngoài, còn thằng ba và thằng bốn yếu hơn thì ôm ở bên trong, gian nan chìm nổi giữa suối nước.

Biết bao lần những cơn sóng của dòng chảy muốn đánh tan và nhấn chìm chúng, tôm cá thì rình rập muốn rỉa mồi. Lần nguy hiểm nhất là khi chúng va phải nhánh cây trôi giữa dòng, sóng lớn ập đến đánh bốn anh em suýt ngất xỉu, nhánh cây sắc nhọn đâm thủng thân hình mỏng manh của thằng ba khiến cả lũ suýt nữa tiêu đời.

Nhưng cuối cùng chúng vẫn sống sót và trôi dạt về phía hạ lưu dọc theo suối Tiểu Long. Chúng kiên trì như vậy không phải chỉ bởi bản năng sinh tồn còn vì mệnh lệnh của chủ nhân. Chính chủ nhân đã trao cho chúng cuộc đời mới, trong tiềm thức chúng phải cực kỳ trung thành phục tùng chủ nhân. Có điều chủ nhân đã từ chối sự phục tùng của chúng và còn đặt ra thử thách, chủ nhân muốn khống chế chủ thể ban đầu của chúng.

Có lẽ nguyên do vốn là quần thể, nên dù chúng không thể giao tiếp với chủ nhân nhưng giao tiếp đơn giản với nhau thì vẫn được. Thậm chí cảm giác về ý thức còn nhạy bén hơn, thế nên chúng đã nắm bắt được ý muốn ‘khống chế Ô Lão Lục’ của Vệ Tuân.

Đây là mệnh lệnh của chủ nhân, bốn anh em nhà giòi không não và suy nghĩ đơn giản chẳng thèm quan tâm nhiệm vụ này khó hay dễ gì sất. Chúng chỉ biết phải kiên trì đánh bại mọi trở ngại, nỗ lực hết mình để hoàn thành mong muốn của chủ nhân.

Thôn Thiết Bích nằm ở thượng nguồn suối Tiểu Long, cứ trôi xuôi theo dòng nước là đến được trại người Miêu Anh Trúc.

Quả bóng giòi khó khăn bò lên bờ ngay tại khúc quanh nơi nước chảy yếu, bóng giòi rời ra nằm ạch đó nghỉ ngơi một lúc, sau đó kiên định bò từ từ về phía trại người Miêu Anh Trúc.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng chúng đã trở về ngôi nhà sàn của Ô Lão Lục. Mỗi lúc ra ngoài Ô Lão Lục thường để lại vài con giòi canh gác, chúng chính là bốn con giòi canh giữ cửa sổ và bị Vệ Tuân bắt gọn.

Hấp thụ xong máu của chủ nhân, dường như bốn anh em giòi xảo quyệt hơn. Thằng cả cầm đầu cố hết sức kiềm chế năng lượng, thu nhỏ cơ thể mũm mĩm của mình về kích thước ban đầu, thằng hai, thằng ba và thằng tư cũng bắt chước làm theo. Khi đã teo hóp gầy xọp, chúng lăn trên mép cửa sổ cho thấm đẫm hơi thở của Ô Lão Lục, sau đó bốn đứa mới lần lượt bò vào trong.

Suy cho cùng chúng vẫn có chung nguồn gốc với Ô Lão Lục, đám giòi ở lại canh gác chỉ có bản năng phòng vệ cơ bản nhất. Bốn anh em âm thầm và không gây bất kỳ sự chú ý nào với mấy con giòi canh gác, lặng lẽ hòa nhập vào quần thể và chờ Ô Lão Lục quay về.

***

“Mẹ con mụ điên chết tiệt, chuyện nhỏ như cái lỗ l… mà cũng không hiểu, đúng là cái thứ khốn kiếp hay quên lỗi thời.”

Ô Lão Lục hầm hầm vừa mắng mỏ vừa chạy về trại người Miêu Anh Trúc, đôi mắt lão âm u trông rất đáng sợ. Đánh lộn từ 10 giờ rưỡi khuya đến 3 giờ rưỡi sáng, từ mộ thai nhi lăn đến rừng Điếu Tử, tốn hết 5 tiếng đồng hồ và 10 cây số. Có quỷ mới biết ông ta đã gặp phải chuyện gì.

Vốn dĩ Ô Lão Lục chỉ muốn chớp thời cơ dụ lệ quỷ Bình Bình đi để cứu Bính Cửu, nào ngờ lệ quỷ điên lên đuổi theo đánh ông ta một trận thừa sống thiếu chết, Ô Lão Lục phải mất gần cả đêm mới thoát được.

“Vụ mua bán lần này tính sai một bước rồi, lỗ thấy mẹ!”

Ô Lão Lục đau lòng nhét mấy con giòi rơi vãi dọc đường vào cơ thể, bộ da người của lão đã bị Bình Bình xé rách một lỗ từ ngực đến tận sau lưng, eo gần như đứt lìa nên không thể bọc được đám giòi, giờ dòm lão chẳng khác gì bao gạo rách, đám giòi trắng bóc cứ rơi rớt ra ngoài. Mà đâu chỉ vậy, trận chiến với lệ quỷ Bình Bình khiến sức lực vốn đã tổn thương nghiêm trọng của Ô Lão Lục tiêu hao hơn phân nửa, đám giò teo tóp còn mỗi lớp da khiến lão trông gầy đét y như người giấy, gió thổi là bay.

Thân thể biến thành quái vật có ưu và nhược điểm, da thịt bị tổn thương cũng không hề hấn gì vì miễn lũ giòi còn thì Ô Lão Lục luôn có thể tái sinh.

Chẳng qua hiện tại ý thức của lão chia đều cho mỗi con giòi, được xem như ý thức quần thể. Số giòi nhiều thì không sao, còn mà thiếu thì trông lão chẳng khác gì lão già đần độn, không chỉ quên trước quên sau mà phản ứng cũng trở nên chậm chạp. Vì thế lúc này Ô Lão Lục gấp rút quay về là để thu thập mấy con giòi còn sót lại ở trại người Miêu Anh Trúc.

“Tên, tên, tên…”

Trên suốt chặng đường, Ô Lão Lục cứ mơ màng, ngoài việc ác độc nguyền rủa Bình Bình và Bính Cửu thì lão cứ liên tục nhắc đi nhắc lại chữ ‘tên’. Lão trả giá đắt như vậy cũng không phải vô ích, Ô Lão Lục nào dám chửi ông chủ, thậm chí không dám nghĩ tới mà chỉ rủa thầm Bính Cửu.

Ô Lão Lục là kẻ chua ngoa nhỏ mọn, dù biến thành quái vật nhưng cái nết vẫn không đổi. Nếu đã chịu thiệt như thế, nhất định phải đòi lại gấp trăm ngàn lần mới có lời lãi. Hai mắt Ô Lão Lục long lên sòng sọc, nhỡ mà kết quả không khiến lão hài lòng thì mặc kệ du khách hay hướng dẫn viên lưu trú ở đây, cũng gánh không nổi cơn thịnh nộ của lão đâu.

“Bính Cửu, Bính Cửu, tên, tên…”

Trong lúc cái mồm còn lẩm bẩm, Ô Lão Lục đã trở về căn nhà sàn của mình ở trại người Miêu Anh Trúc. Ngay lập tức, mấy con giòi còn sót trong phòng lần lượt bò vào cơ thể lão và nói cho Ô Lão Lục biết những chuyện xảy ra trong suốt cả đêm lão đi vắng. Khi bị tách quá xa, suy nghĩ và ký ức của đám giòi không thể liên kết với nhau được nữa, mà chỉ có thể chia sẻ lúc đoàn tụ.

“Thằng ranh con Bính Cửu tới đây á?!”

Mông còn chưa chạm ghế, Ô Lão Lục lại nhảy dựng lên. Biết Bính Cửu đã lục lọi phòng mình thì lão chửi đổng một câu, sau đó kiểm tra mọi ngóc ngách. Hú vía! Mấy món bảo vật lão giấu dưới chăn, khe tường, sau kệ, gầm giường và đáy vại vẫn còn đó.

“Hừ, thỏ con mà đòi khiêu chiến với đại bàng à?”

Ô Lão Lục yên tâm rồi hừ lạnh trông rất đắc ý, ngậm tẩu hút thuốc rít vài hơi. Lão chẳng thèm đếm xỉa chuyện Bính Cửu trộm mấy con giòi của mình. Nếu Bính Cửu nghĩ có thể đọc được ký ức hay lai lịch, v.v… của Ô Lão Lục thì đúng là nằm mơ.

Ô Lão Lục chế nhạo, phun ngụm khói. Điều lão tự hào nhất là mỗi con giòi trong cơ thể đều là những cá thể riêng biệt, ý thức của lão có thể được chuyển vào trong tụi nó. Thậm chí nếu lần này xui xẻo bị Bình Bình g!ết chết dựa vào đám giòi còn sót trong nhà sàn Ô Lão Lục vẫn sống lại được.

Đừng nói Bính Cửu trộm bốn con, dù có trộm 40 con hay 400 con thì cũng chẳng xi nhê gì. Miễn ý thức chủ thể của lão không nằm trong những con giòi đó thì chẳng ai có thể moi móc được thông tin từ chúng.

Hướng dẫn viên nổi tiếng à? Cũng thường thôi!

Ô Lão Lục vênh váo nghĩ, không kiên nhẫn ngoáy lỗ tai. Chắc do quá ít giòi nên lão thấy mình mẩy hơi khó chịu.

“Tính ra thằng nhóc kia cũng tốt số phết.”

Mắt Ô Lão Lục lóe lên tia sáng ác độc, dù sao cũng đã rơi vào cảnh này rồi. Ngay cả khi mất đi ký ức và tên tuổi trong quá khứ thì bản thân Ô Lão Lục vẫn là con bạc đa nghi điên rồ, lão đâu ngu gì đặt cược bản thân vào mấy lời phù phiếm như ‘Tìm lại tên tuổi’ gì đó của ông chủ mà liều cái mạng già cứu Bính Cửu, tưởng lão là chó chắc? Hừ!

Bính Cửu không biết, mỗi con giòi đều là phân thân của lão. Nếu gã giữ con giòi bên cạnh, nói không chừng Ô Lão Lục có thể lợi dụng mà điều khiển chúng chui vào cơ thể gã, biến Bính Cửu thành con rối của mình. Dù sao thì thằng nhóc này cũng nửa điên nửa dại, sắp biến thành quái vật rồi. Đã vậy lão sẽ lợi dụng lúc Bính Cửu biến thành quái vật để chui vào người gã, e rằng đến ông chủ cũng không thể phát hiện ra đâu.

Đáng tiếc bốn con giòi bị Vệ Tuân trộm trong lúc lão đang đánh nhau với con mụ điên Bình Bình đã mất liên lạc, chắc bị Bính Cửu g!ết chết rồi.

Rắc!

Ô Lão Lục bẻ cổ, động tác cứng ngắc quái dị như một cái máy chưa bôi dầu. Mới nhỏm dậy thì cả người lảo đảo, đầu gối run lẩy bẩy đứng không vững.

Hết cách rồi! Bây giờ nửa cơ thể lão đều là giòi chết, chúng chen chúc vào đám giòi còn sống nên đã làm suy yếu khả năng kiểm soát của Ô Lão Lục với bộ da người. Nhưng giòi chết thì vẫn còn năng lượng, giờ lão đã rơi vào cảnh này nên không thể lãng phí chút gì cả.

Đúng ra Ô Lão Lục nên ‘ngủ’ một giấc thật ngon để giòi sống hấp thụ hết năng lượng của giòi chết, nhưng lúc này lão làm gì có thời gian để mà nghỉ ngơi.

“Leng keng! Leng keng!”

Tiếng chuông kỳ ảo đáng sợ vang lên, mới đầu nghe sẽ thấy ớn lạnh nhưng nếu nghe kĩ, tinh thần lập tức trở nên hoảng hốt như bị gọi hồn. Tiếng chuông không vọng ở một nơi mà liên hồi từ bốn phương tám hướng, từ xa đến gần, cuối cùng tập trung tại cổng lớn của trại người Miêu Anh Trúc.

“Leng keng, leng keng!”

“Đúng là sống không yên mà.”

Ô Lão Lục mắng mỏ, cả đêm gặp đủ chuyện bực mình nên lão đóng sầm cửa như trút giận, tiếng vang lớn khiến tiếng chuông ngừng lại trong giây lát. Sau đó Ô Lão Lục ngậm tẩu hút thuốc bước trở ra, đôi mắt đen kịt nhìn bốn bóng người cao gầy đang đứng ở cổng trại.

Các thầy phù thủy xua đuổi tà ma cho ‘bà bầu’ đã đến.