“Về quê”
…
Đôi mắt lòi tròng đục ngầu, cách gáy Vệ Tuân chỉ nửa ngón tay!
Vệ Tuân quay đầu, phát hiện sau lưng mình không có gì cả. Căn phòng trống rỗng, tiếng cười ma quái cũng im bặt, nhưng khi cậu xoay đầu về trước thì gương mặt thối rữa lại xuất hiện, tròng mắt đục ngầu như đóng đinh vào người cậu, oán độc lạnh lẽo!
“Ôi sợ thế! Tao sắp bị mày hù chết rồi đây này!”
Vệ Tuân khoa trương che ngực thở hổn hển, đối mắt với cái xác ghê tởm gớm ghiếc tận ba giây…
Giá trị SAN của cậu vẫn cố định ở ngưỡng 90 không hề dao động, vững vàng như tiếng tim đập của cậu.
Vệ Tuân thất vọng buông tay: “Haiz, đồ ăn hại.”
Cái xác:?
Vệ Tuân chán nản, nhíu mày bóp mũi một cách chán ghét: “Đồ xấu xí, có cần phải khiến mình trông bẩn thỉu thế không? Mọc dòi rồi còn không chịu đi tắm?”
“Lần sau học hỏi Điệp tiên Bút tiên người ta kìa, trai hay gái gì cũng đẹp hết. Dù hơi ghê!”
Vệ Tuân “tốt bụng” gợi ý, cậu vòng qua ảo ảnh, buồn rầu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mỗi ngày chỉ có thể ngồi chờ giá trị SAN tự sụt 10 điểm ư?”
“Nếu vậy hết chuyến du lịch mình cũng không biến thành quái vật được.”
Vệ Tuân thở dài tiếc nuối, chắp tay sau lưng rời khỏi phòng, quẹo một cái đến nhà chính. Ảo giác xuất hiện ở mốc 90 điểm giá trị SAN hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới cậu, so với cái này, chuyện đám Miêu Phương Phỉ chế tạo cương thi càng khiến Vệ Tuân thấy hứng thú hơn.
Mặc dù không thể trực tiếp tham gia hoạt động nhưng đi mở mang tầm mắt cũng được mà. Là tự tay xử lý cương thi đó, Vệ Tuân cũng muốn làm du khách nha!
* *
“Trong sân có năm mươi tư xác chết, tất cả đều thối rữa trầm trọng.”
Hai giờ sau ở sảnh tầng một khách sạn, mọi người tập trung lại trao đổi những thông tin mình vừa thu thập:
Miêu Phương Phỉ nói: “Toàn là người trưởng thành, không có trẻ con.”
“Quần áo trên người bọn họ chưa phân hủy hết, trông có vẻ là dân thường.”
Triệu Hoành Đồ nóng nảy bổ sung, cậu ta và Miêu Phương Phỉ đều là người tài cao gan lớn, quan sát kiểm tra tỉ mỉ từng cái xác, ngay cả khi bị mưa cuốn trôi và ăn mòn thì mùi hôi thối vẫn bốc lên nồng nặc.
“Giữa trời mưa gió bão giông mà đám xác chết ngoài sân vẫn chưa bị rữa rục xương, đúng là quái lạ.”
So với cậu ta, Miêu Phương Phỉ càng thêm tỉ mỉ: “Tạm thời vẫn chưa thấy con nào đặc biệt, nhưng bọn chúng đứng túm tụm, biết đâu ở giữa đàn có phát hiện đặc biệt gì chăng.”
Trong lúc Miêu Phương Phỉ phát biểu thì Lâm Hi giương mắt nhìn cô, sau đó cụp mắt ngơ ngác không biết đang nghĩ gì.
“Bọn tôi không vào được nhà chính.”
Hầu Phi Hổ tiếp lời với đôi mày nhíu chặt. Anh ta vóc người cao to, lưng eo thẳng tắp, mọi hành động cử chỉ giống như từng được huấn luyện nghiêm ngặt: “Rất kỳ lạ! Mới hôm qua còn vào được nhưng giờ cửa gỗ bên đó đóng chặt rồi, không tày nào mở nổi.”
Theo lý thì cánh cửa mục nát kia anh ta đạp phát là bung ra ngay, vậy mà giờ nó cứng như sắt rất không bình thường.
“Sau cửa gỗ có oán khí rất nặng.”
Hứa Thần – người sở hữu danh hiệu “Cảm giác oán niệm” bổ sung, lời nói ẩn chứa kiêng kỵ: “Nó đậm đặc tới mức sắp biến thành màu đen.”
“Chuyến lữ hành trước, tôi từng may mắn thoát khỏi một con lệ quỷ bị hành hạ đến chết.”
Hứa Thần sầu lo, dụi mắt: “Oán niệm trong nhà chính… cách cánh cửa tôi “nhìn” thấy nó còn kinh khủng hơn lệ quỷ kia gấp mấy lần.”
“Thật sự, dù không có danh hiệu như cậu Hứa, tôi cũng bị rét đến tận óc.”
Gã Mập đau khổ, cánh tay múp míp nổi đầy da gà da vịt: “Bá cháy luôn, oán niệm kia đậm đặc như mới từ chiến trường về vậy!”
“Chiến trường sao?”
Miêu Phương Phỉ như suy tư điều gì: “Tôi nhớ trong nhà chính có tổng cộng mười hai cỗ quan tài, nhưng chỉ tám cỗ có đặt bia gỗ đằng trước.”
Miêu Phương Phỉ là du khách lão luyện và cực tinh ý, hôm qua vừa liếc mắt là cô đã nắm tình huống đại khái ở nhà chính.
Tám cỗ quan tài tương ứng với nhân số của đoàn du lịch, vừa vặn mỗi người một cái.
Các du khách nhìn nhau.
“Có lẽ là nhánh nhỏ trong điểm tham quan.”
Triệu Hoành Đồ cực kỳ hứng thú, trong mắt hiện rõ dã tâm: “Đắm say Tương Tây cấp nguy hiểm chắc chắn có điểm tham quan nhánh nhỏ… Nói không chừng còn là nhiệm vụ danh hiệu đặc biệt!”
Nghe cậu ta nói xong thì biểu cảm của nhóm du khách cũng thay đổi, nhưng không phải ai cũng háo hức muốn thử như Triệu Hoành Đồ. Hứa Thần trầm tư, Hầu Phi Hổ bất đắc dĩ thở dài, Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào liếc nhau, giữa mày hơi nhíu.
“Xì, hạng như mày cũng dám mơ tưởng tới nhánh nhỏ điểm tham quan của Đắm say Tương Tây à?”
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng trào phúng khắc nghiệt của Lâm Hi vang rõ mồn một, gã hất cằm trịch thượng nhìn Triệu Hoành Đồ mà móc mỉa châm chọc: “Điểm tham quan chính còn chưa lo xong mà đã có kẻ lòng tham không đáy. Tham cho lắm còn liên lụy đến người khác.”
“Mày!”
Triệu Hoành Đồ giận dữ, ánh mắt hằn lên tia tàn nhẫn, tay quét ra sau từ trong hư không lấy ra một cây cung! Thân cung không rõ làm bằng vật liệu gì, màu trắng bạc phát ra ánh sáng mờ, hai đầu thân cung loé lên quang mang sắc bén lạnh lẽo chẳng hề thua kém lưỡi dao.
“Cái thứ ăn hại như mày lo đi l!ếm chân Bính Cửu đi, chỗ này không có việc của mày!”
“Được rồi được rồi, bớt giận, mọi người bớt giận đi!”
Thấy Triệu Hoành Đồ bị chọc điên lôi cả vũ khí ra, Miêu Phương Phỉ lắc mình chắn trước người Lâm Hi, con rắn đốm hoa trên vai đe dọa rít lên với Triệu Hoành Đồ. Hầu Phi Hổ cau mày, kéo Triệu Hoành Đồ ra sau lưng, cơ thể tròn trịa của Vương Bành Phái bị ép chặt giữa hai bên đang giương cung bạt kiếm, hắn vội cười ha ha giảng hoà:
“Thực lực của cậu Triệu đủ để khiêu chiến nhánh nhỏ điểm tham quan mà, với chuyến lữ hành tầm cỡ như Đắm say Tương Tây, nếu có nhiệm vụ nhánh thì phần thưởng danh hiệu ắt phải màu xanh biển đậm trở lên! Chúng ta là người đàng hoàng không nói chuyện mờ ám, tất nhiên phải kiếm danh hiệu càng nhiều càng tốt chứ nhỉ! Danh hiệu ấy mà, lão Mập tôi cũng thèm muốn chết.”
Thấy nét mặt Triệu Hoành Đồ hơi dịu xuống, Vương Bành Phái lập tức chuyển giọng: “Nhưng Lâm Hi nói cũng đúng, thời gian của chúng ta rất hạn hẹp, hết tìm xác rồi bào chế xác, không biết phải mất bao lâu nữa. Chỗ này là Đắm say Tương Tây, cẩn thận xíu thì đâu có thừa? Nói không sợ cậu giận chứ, sức chúng ta vượt qua chuyến này đã khó, giờ còn gây xích mích chi không biết.”
“Tôi nói cậu nghe, nhiệm vụ nhánh tuy ngon nhưng giờ chúng ta xơi không nổi đâu. Dù muốn xơi cũng phải được mọi người đồng ý rồi làm chung, chúng ta đang là châu chấu trên dây, đánh lẻ là điều tối kỵ. Đội trưởng Miêu, cô thấy tôi nói có đúng không?”
Miêu Phương Phỉ liếc Vương Bành Phái một cái thật sâu: “Anh Vương nói rất đúng. Không được khinh thường độ khó của chuyến du lịch Đắm say Tương Tây. Đến tôi cũng suýt nữa chết trên đường núi đấy!”
Chính xác, ngay cả Miêu Phương Phỉ thực lực mạnh nhất cùng với danh hiệu Cổ Bà Bà cấp tân thủ cũng suýt bay màu trên đường lên núi. Những người khác làm sao dám chắc mình sẽ sống sót ở điểm tham quan phụ đây?
“Nhưng dẫu sao cũng phải tới nhà chính xem đã chứ?”
Lời Miêu Phương Phỉ khiến mọi người kinh ngạc. Triệu Hoành Đồ cho rằng Miêu Phương Phỉ muốn hoà giải nên sắc mặt cũng thả lỏng. Dưới quyết định của Miêu Phương Phỉ, đoàn người đi đến nhà chính.
“Chị Miêu, chúng ta tiến vào điểm tham quan nhánh phụ thật ư?”
Trên đường, Thạch Đào tìm cơ hội thì thầm với Miêu Phương Phỉ, biểu tình lo lắng xen lẫn không đồng ý: “Chỗ hướng dẫn viên Bính…”
Đối với khách du lịch, bọn họ có thể nhận được phần thưởng bằng cách hoàn thành và trải nghiệm các hạng mục tại các điểm tham quan chính. Còn nếu muốn nhận thêm phần thưởng khác như danh hiệu cao cấp này nọ thì điểm tham quan nhánh phụ chính là một lựa chọn hấp dẫn.
Điểm tham quan nhánh phụ nằm ngoài điểm tham quan nhánh chính, không có trong hành trình. Nếu muốn thăm dò, không những phải chấp nhận rủi ro lớn mà còn phải trốn tránh hướng dẫn viên.
Một khi du khách khám phá thành công điểm tham quan nhánh phụ, hướng dẫn viên sẽ bị khách sạn trừng phạt. Bạn có thể hiểu nó tương tự như chuyến tham quan trọn gói chỉ bao gồm trò vòng quay ngựa gỗ và tàu lượn siêu tốc, mà hành khách lại lén trốn vé đi chơi nhà ma vậy.
Hướng dẫn viên dẫn đoàn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, khách sạn sẽ không phạt hành khách mà chỉ phạt hướng dẫn viên. Du khách nhận được càng nhiều phần thưởng tại các điểm tham quan phụ thì hướng dẫn viên du lịch bị phạt càng nặng.
Đây không chỉ là một cuộc đấu trí giữa khách du lịch và hướng dẫn viên, mà còn là một sự mạo hiểm cực lớn. Một khi chuyện thăm dò điểm tham quan nhánh phụ của Triệu Hoành Đồ bị Bính Cửu phát hiện, toàn bộ lữ đoàn sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của gã!
“Cứ đi coi trước đã.”
Miêu Phương Phỉ khẽ lắc đầu, nhớ tới người bên cạnh là Thạch Đào, nhỏ giọng giải thích thêm: “Chưa chắc nhà chính đã là điểm tham quan phụ.”
“Cậu không nhớ trong phần giới thiệu của nghĩa trang Tiểu Long đã ghi gì à!”
Đoàn người vừa đến nhà chính đã thấy Bính Cửu đứng khoanh tay trước cánh cửa đóng chặt, nhìn bùa vàng rách nát trên cửa một cách hứng thú. Thấy Bính Cửu ở chỗ này, lòng Miêu Phương Phỉ càng nắm chắc. Cô khẽ gật đầu chào hỏi Bính Cửu rồi đi đến trước nhà chính, các du khách nối gót theo sau.
Càng đến gần cánh cửa mục nát, cảm giác lạnh lẽo áp bức mơ hồ càng mạnh mẽ. Miêu Phương Phỉ tiến gần từng bước, con rắn đốm hoa trên vai cô ngóc đầu lên kêu một tiếng cảnh giác, bày ra tư thế chiến đấu. Không biết từ lúc nào tròng mắt của Miêu Phương Phỉ đã dựng dài như hạt quả hạnh, y như mắt rắn!
Cơn rét buốt tựa như phất ra từ núi đao biển máu khiến cô dựng tóc gáy, khi còn cách nhà chính năm bước thì Miêu Phương Phỉ dừng chân.
Không phải cô muốn dừng, mà do áp lực vô hình đáng sợ đang ngăn cản bước chân làm cô không thể tiến xa hơn nữa!
Mùi máu tanh.
Miêu Phương Phỉ khẽ hé môi, đầu lưỡi phân nhánh lấp ló như lưỡi rắn.
Mùi tanh nồng gay mũi của máu tươi như một thanh gươm tẩm máu, sát khí và điềm dữ bắn ra bốn phía! Dường như nó không còn là nhà chính nữa, mà là chiến trường tàn bạo đẫm máu với khói lửa đạn lạc!
“Không giống.”
Triệu Hoành Đồ giương cung nhắm ngay cửa chính theo bản năng, cảnh giác kiêng kỵ: “Cảm giác không giống.”
Cùng là oán niệm, oán niệm của xác chết trong sân lạnh lẽo vẩn đục, thuần tuý là u ám ác ý. Mà oán niệm của nhà chính trước mặt lại như sát khí, h@m muốn giết chóc của một đoàn binh sĩ vừa tắm máu trên chiến trường!
Luồng oán khí muốn tìm người cắn nuốt cứ quẩn quanh trong nhà chính, như thể những hành khách đã mạo phạm và đánh thức những linh hồn đang say ngủ đêm qua! Là oán, là hận, là giận, khiến sắc mặt mọi người trắng bệch!
Hứa Thần bị ảnh hưởng nặng nhất, sắc mặt tái nhợt như ma lui về sau mấy bước, lớn tiếng nói: “Xin lỗi vì đã mạo phạm tiền bối, chúng tôi lập tức đi ngay…”
Bịch!
Miêu Phương Phỉ lại quyết đoán quỳ xuống, sắc mặt cũng tái xanh dập đầu ba cái, đầu tóc dính đầy bụi bặm, nói to: “Tiền bối, chúng tôi là người dẫn xác của Tương Tây đến đưa các tiền bối về quê!”
Dứt lời Miêu Phương Phỉ dập đầu thêm ba cái nữa, không hề kiềm lực nên trán bầm tím, ánh mắt kiên định:
“Chúng tôi đến đưa các tiền bối về quê!”
________
Lời tác giả:
‘Liệt sĩ về quê’ lấy cảm hứng từ show “Mị lực Tương Tây” của đạo diễn Trương Nghệ Mưu.