Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 58




Sáng sớm hôm sau, Đoàn Dự tỉnh lại với một cảm giác đau buốt nơi thắt lưng. Thứ đầu tiên lọt vào mắt hắn là khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Dung Phục. Hoảng hồn, hắn vội vàng thối lui về phía sau, toàn bộ thân mình chật vật té xuống đất. Ngay lập tức phía dưới truyền đến một trận đau nhức.

Thanh âm vật nặng ngã xuống đất làm Mộ Dung Phục bừng tỉnh. Y vội đứng dậy ôm Đoàn Dự trở về giường, sau đó cẩn thận xem xét phía dưới của hắn, thấy chỉ có chút sưng đỏ không đáng lo ngại mới yên lòng cười nói,

“Tối hôm qua ngươi đã rất mệt, sao hôm nay lại tỉnh sớm như vậy?”.

Mặt Đoàn Dự đỏ bừng kéo chăn qua đỉnh đầu, một màn đẹp đẽ tối qua lại hiện ra rõ ràng trước mắt. Ngẫm lại thấy mình cư nhiên vẫn không thể phản công, cuối cùng còn bị làm đến ngất đi, hắn nhất thời cảm thấy mất mặt, về sau không còn mặt gặp người khác nữa a.

“Tiểu Dự, làm sao vậy?”. Mộ Dung Phục chọt chọt cái chăn vài cái, thấy nó không động đậy, dở khóc dở cười nói,

“Mau ra đây, đừng buồn bực nữa”.

“Không ra”. Cái kén Đoàn Dự ảo não lên tiếng,

“Mặt của ta đã mất hết, ta không còn mặt mũi nhìn người khác”.

Mộ Dung Phục buồn cười nói,

“Ngươi sao lại mất mặt? Đêm qua ngươi không phải còn rất hưởng thụ mà ôm ta khóc to sao?”.

“Đừng nói nữa!”. Khuôn mặt Đoàn Dự chợt khô nóng, nghĩ đến mình đêm qua chịu không nổi kịch liệt mà ôm lấy Mộ Dung Phục cầu xin, toàn thân thoáng chốc nhiễm đỏ, bên tai cũng nóng rát lên.

“Được rồi được rồi, ta không nói nữa là được chứ gì”. Mộ Dung Phục dứt khoát cách cái chăn ôm lấy cổ Đoàn Dự, ôn nhu dỗ dành,

“Mau ra đây, ngươi buồn bực ta đau lòng lắm. Hơn nữa, ngươi muốn gặp người ta mà, không phải sao? Đại ca Tiêu Phong và nhị ca Hư Trúc của ngươi hôm nay phải rời khỏi Tây Hạ, ngươi chẳng lẽ không muốn đến đưa tiễn?”.

Nói đến đây, Đoàn Dự mới sực nhớ quả thật còn có chuyện phải làm, cũng không thể cả đời trốn trong chăn được. Sau khi nghĩ vậy, hắn đành phải chậm rãi kéo chăn xuống, lộ ra gương mặt đỏ như tôm luộc.

Mộ Dung Phục đưa một tay tham tiến vào chăn xoa thắt lưng Đoàn Dự, nhẹ nhàng hỏi thăm,

“Nơi này có đau không?”.

Đoàn Dự thành thật gật đầu,

“Không chỉ mỗi nơi này, còn có…”.

Nói được một nửa, nhớ tới cái nơi kia rất khó mở miệng, hắn xấu hổ từ bỏ.

Thấy hắn đột nhiên không nói nữa, Mộ Dung Phục cũng biết hắn muốn nói đến nơi nào. Y xuống giường mặc quần áo xong rồi đem một chậu nước ấm tới, sau đó thấm ướt khăn thay hắn lau mặt.

Đoàn Dự cuống quít đưa tay đón lấy khăn,

“Ta, ta tự mình làm”.

Mộ Dung Phục loan môi cười, nắm tay Đoàn Dự thuận thế kéo hắn vào lòng, một tay ôm thắt lưng hắn, một tay đưa khăn xuống lau phía dưới của hắn,

“Những chỗ nên nhìn hay không nên nhìn ta cũng đã thấy hết, ngươi còn ngượng ngùng cái gì?”.

Đoàn Dự mặt đã đỏ đến không thể đỏ hơn, căm giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Phục một lúc lâu, sau đó mới từ kẽ răng phun ra hai chữ,

“Cầm thú!”.

Mộ Dung Phục dương môi cười,

“Thế mà hôm qua ngươi còn ở dưới thân cầm thú này mà tận tình hưởng thụ a”.

“Ngươi”. Đoàn Dự thoáng chốc á khẩu.

Giao nửa đời còn lại của mình cho tên này rốt cuộc có phải là quyết định chính xác không đây?!

Đoàn Dự nghiến răng nghiến lợi nhìn nam nhân đang tươi cười cẩn thận thay hắn chà lau thân thể.

“Đừng nghĩ nữa”. Giống như nhìn thấu được suy nghĩ của Đoàn Dự, Mộ Dung Phục mang ngoại bào tới thay hắn mặc vào, tay còn khẽ nhéo khuôn mặt non mềm của hắn một chút,

“Ngươi cũng đã là người của ta, còn có thể có chủ ý khác sao?”

Đoàn Dự chịu đựng toàn thân mệt rã rời và đau đớn mặc quần áo. Mộ Dung Phục thay hắn buộc lại đai lưng, một tay công khai vòng qua thắt lưng mang hắn ra ngoài.

“Uy, ta nói ngươi có thể buông tay ra hay không!”. Đoàn Dự cả người không được tự nhiên mà bước tới, hai chân đau đớn đến nỗi phải đi tập tễnh, Mộ Dung Phục còn nhân cơ hội ôm lấy thắt lưng hắn, làm hắn xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Ngươi hành động bất tiện, ta giúp ngươi”. Mộ Dung Phục dán môi sát bên tai Đoàn Dự thấp giọng nói, hơi thở nóng rực phất qua tai hắn khiến thân thể mẫn cảm khẽ run lên.

Đoàn Dự vội nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có người nào khác, lúc này mới thở hắt một hơi gầm nhẹ,

“Trước mặt mọi người, ngươi có thể chừa cho ta chút mặt mũi được không?”.

Mộ Dung Phục cười đáp,

“Nhưng phải để cho người khác biết Đoàn Dự ngươi là người của Mộ Dung Phục ta mới được”. Y há mồm cắn tai hắn một cái, đầu lưỡi đảo nhẹ qua vành tai, thành công làm cho Đoàn Dự á khẩu. Y ý cười tràn đầy mặt ôm hắn ra sân.

Hai người mới bước ra Tây Uyển đã gặp ngay Tiêu Phong, A Chu, Hư Trúc, Tây Hạ Ngân Xuyên công chúa đang từ cửa chính đi tới.

“Tam đệ”. Hư Trúc dẫn đầu tiến lên, một thân mặc xiêm y Phò mã Đô úy, rút đi vẻ mặt hòa thượng ngây ngô đơn thuần khi trước, giờ lại càng thêm thành thục ổn trọng.

“Đại ca, Nhị ca. Đại tẩu, Nhị tẩu”. Đoàn Dự cười cười đi tới tiếp đón bốn người, cảm giác mình thật giống như nữ nhân đang hoài thai được trượng phu cẩn thận dìu tới phía trước.

A Chu cười tủm tỉm chạy lên, đầu tiên là hướng Mộ Dung Phục hành lễ, sau đó mới nháy mắt với Đoàn Dự,

“Đoàn thế tử, trách không được lúc ấy ngươi giả trang công tử gia nhà ta giống y như đúc, thì ra là…”.

Còn chưa nói xong, nàng che miệng cười khẽ, con người A Chu hiện lên một tia trêu ghẹo không thèm che đậy.

Tiêu Phong lúc này mới nhìn ra quan hệ của Đoàn Dự và Mộ Dung Phục, lắp bắp kinh hãi, vội hỏi,

“Tam đệ, các ngươi đây là?”.

Đoàn Dự ở trong lòng thầm mắng Tiêu Phong một câu ‘Trì độn’, sau đó vẻ mặt chuyển sang cười gượng,

“Đại ca, ngày hôm qua lúc công chúa Tây Hạ chọn rể đã hỏi ta ba vấn đề, ta nghĩ là ngươi đã nghe được câu trả lời của ta”.

Tiêu Phong bừng tỉnh đại ngộ,

“Thì ra là thế”. Hắn gật gật đầu, lại hỏi,

“Nói như vậy, tam đệ đã quyết định cả đời này muốn ở chung với Mộ Dung công tử sao?”.

Vẻ mặt Đoàn Dự vừa mới phấn khởi lại nổi lên mạt đỏ ửng, ho khan một tiếng rồi mơ hồ nói,

“Ân, không sai biệt lắm…”.

Tiêu Phong cũng không thấy ngạc nhiên, vỗ vỗ vai Đoàn Dự, sau đó hướng Mộ Dung Phục cười nói,

“Mộ Dung công tử, ta có thể nói chuyện với ngươi một chút không?”.

Mộ Dung Phục gật đầu, cùng Tiêu Phong đi qua một bên.

Hư Trúc chờ Mộ Dung Phục đi rồi mới tiến lên nắm lấy tay Đoàn Dự nghiêm túc nói,

“Tam đệ, ngươi có thể tưởng tượng không, cuộc đời này thật sự không thể phi khanh?”

Đoàn Dự tỏ vẻ khó hiểu nhìn Hư Trúc nghi hoặc hỏi,

“Nhị ca, ngươi có cảm thấy hai nam nhân ở cùng một chỗ rất ghê tởm không?”.

Hư Trúc cười cười lắc đầu,

“Phật viết: chúng sinh ngang hàng. Tự do và tình yêu cũng như thế. Chỉ là nhị ca hy vọng ngươi sẽ hiểu rõ, nếu cùng Mộ Dung công tử ở một chỗ, các ngươi sẽ phải đối mặt với miệng lưỡi thế gian”.

Một lời vừa nói xong, Đoàn Dự kinh ngạc tặc lưỡi,

“Nhị ca, mới mấy ngày không thấy, tài ăn nói của ngươi đã cao xa hơn a! Lần trước khi gặp ngươi, ngươi còn là một tên đầu gỗ, bây giờ nói chuyện lưu loát như đang trượt tuyết vậy. Xem ra tôn chủ Linh Thứu Cung này không phải đơn giản nha”.

Hư Trúc gãi gãi gáy, cười đến hàm hồ.

Đoàn Dự cũng không chế nhạo hắn, chuyển vào vấn đề chính,

“Nhị ca, kỳ thật đến giờ ta còn có chút như lọt vào trong sương mù, cũng không còn có thể lấy lại tinh thần mà nhảy vào kêu ‘Mộ Dung Phục’ hãm hại được”.

Hư Trúc lôi Đoàn Dự qua một bên, tránh đi A Chu và công chúa Tây Hạ, gương mặt ửng đỏ hỏi,

“Vậy ngươi… thật sự yêu hắn?”

Đoàn Dự quay đầu lại liếc Mộ Dung Phục đang nói chuyện cùng Tiêu Phong, lơ đãng như không có chuyện gì gật đầu,

“Ta nghĩ… hẳn là vậy”.

Hư Trúc cũng không biết nên chúc phúc Đoàn Dự như thế nào, chỉ lấy tay ấn lên bả vai hắn thành thật khuyên,

“Tam đệ, nếu sau này hắn khi dễ ngươi, ngươi cứ đến Linh Thứu Cung, nhị ca sẽ giúp đỡ ngươi”.

Nghe xong lời nói của Hư Trúc, nội tâm Đoàn Dự nổi lên một tia cảm động,

“Cám ơn nhị ca”.

Khi hắn kết bái với Hư Trúc cũng không có thật lòng bao nhiêu, hiện giờ lại được hắn đối đãi như vậy, có thể nói cuộc đời này coi như không uổng.

Đoàn Dự mở miệng cười, đang định nói thêm, Mộ Dung Phục và Tiêu Phong đã đi tới.

“Tam đệ, sau này có ý định gì không?”. Tiêu Phong hỏi.

Kim phiến trong tay Mộ Dung Phục nhẹ nhàng phe phẩy, con ngươi đen láy lóe sáng, vẻ phong lưu uyển chuyển nói không nên lời,

“Đương nhiên là cùng ta quay về Yến Tử Oa”.

Đoàn Dự cũng không phản bác, chỉ hỏi Tiêu Phong và Hư Trúc,

“Đại ca, nhị ca, còn các ngươi thì sao?”.

Tiêu Phong nắm lấy tay A Chu, hai người nhìn nhau cười cười,

“Ta và A Chu muội tử quyết định đi quan ngoại Mục Dương, hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại”.

Hư Trúc cũng nắm tay công chúa Tây Hạ,

“Ta định mang Mộng Cô quay về Linh Thứu Cung rồi mới tính chuyện”.

“Đi quan ngoại Mục Dương?”. Đoàn Dự một phen túm lấy Tiêu Phong thấp giọng hỏi,

“Đại ca, ngươi hiện tại muốn đi quan ngoại, vậy Hoàng Thượng Liêu Quốc cho ngươi đi sao?”.

Tiêu Phong sửng sốt, lập tức cười to,

“Tam đệ không cần lo lắng, đại ca trước khi đến Tây Hạ đã để lại thư chào từ giã cho Hoàng Thượng”.

Đoàn Dự cảm thấy giật mình. Chẳng lẽ nội dung vở kịch thay đổi lớn đến vậy, ngay cả thảm cảnh của Tiêu Phong ở Nhạn Môn Quan cũng không có a?

Nhưng nghĩ lại, như vậy cũng tốt, hiện giờ A Chu đã sống, nếu Tiêu Phong chết, vậy những việc lúc trước hắn làm không phải uổng phí sao.

Đoàn Dự từ biệt Tiêu Phong, Hư Trúc, ba người chia tay ở phủ Tây Hạ.

Đoàn Dự nói với Mộ Dung Phục, trước khi cùng y đến Yến Tử Oa, vô luận như thế nào cũng phải quay về Đại Lý một chuyến để báo cho cha mẹ hắn. Mộ Dung Phục đồng ý, sau đó cùng Đoàn Dự khởi hành, mang theo Phong Ba Ác, Phó Tư Quy và Chu Đan Thần đi tới Đại Lý.

Đi được nửa đường, gặp Đoàn Diên Khánh của tứ đại ác nhân đang đến Đại Lý để giết Đoàn Chính Thuần, Đoàn Dự lệnh cho Phó Tư Quy và Chu Đan Thần đến Trấn Nam Vương trước để thông tri Đao Bạch Phượng tiến đến, còn hắn và Mộ Dung Phục ở lại kéo dài thời gian.

Từ lúc Đoàn Dự không muốn kế thừa Đại Lý, đã nói cho Mộ Dung Phục biết hắn không phải con của Đoàn Chính Thuần, mà là con của đại ác nhân Đoàn Diên Khánh. Hiện giờ, Đoàn Dự một mình ngăn cản Đoàn Diên Khánh, khiến cho hắn thẹn quá hóa giận muốn đại khai sát giới, Mộ Dung Phục đã thẳng thắn nói,

“Có ta ở đây, nhất định sẽ không cho ngươi đụng đến một sợi tóc của hắn. Huống hồ, hắn là con ruột của ngươi, ngươi giết hắn chính là giết người thừa kế duy nhất của ngươi”.

Đoàn Diên Khánh đương nhiên sẽ không tin lời của Mộ Dung Phục, cũng không chịu dễ dàng tha cho Đoàn Dự. Rơi vào đường cùng, Mộ Dung Phục đành phải bồi hắn chờ trong rừng, khó khăn đợi đến cuối cùng Đao Bạch Phượng cũng xuất hiện, nói Đoàn Dự đúng là con ruột của hắn, lại đem ngày sinh tháng đẻ nói một lần. Đoàn Diên Khánh hồi tưởng trước sau, lúc này mới có chút tin tưởng. Quay đầu lại đánh giá Đoàn Dự, thấy gương mặt hắn cùng với mình khá giống nhau, lại khác xa Đoàn Chính Thuần, hắn lập tức tin tưởng không còn hoài nghi.

Mộ Dung Phục thừa dịp Đoàn Diên Khánh buông lỏng, lại nói,

“Hiện giờ Tiểu Dự thân là Thái Tử Đại Lý, ngày khác kế thừa đế vị cũng không khác gì chính ngươi kế vị, hắn tóm lại vẫn là con ngươi. Về phần Đoàn Chính Thuần, ngươi càng không nên giết. Đoàn Chính Thuần dưỡng dục hắn nhiều năm, nếu bị ngươi giết chết, trên giang hồ bàn tán Tiểu Dự như thế nào, ngươi có từng vì hắn nghĩ tới chưa?”.

Lời nói hàm chứa vài phần uyển chuyển, hợp tình hợp lý, lại thêm Đao Bạch Phượng ở một bên khuyên bảo, rốt cục sát ý của Đoàn Diên Khánh đối với Đoàn Chính Thuần cũng tiêu tán.

Đoàn Diên Khánh nghĩ rằng, hắn cả đời làm nhiều việc ác, chưa nghĩ già rồi mà vẫn có một đứa con, lại là một công tử phẩm chất ưu tú, đoan chính đoan ngọc, nội tâm cảm khái vạn nghìn lần, lại kích động giống như đang nằm mơ, làm sao còn ý niệm muốn giết Đoàn Chính Thuần nữa.

Đoàn Dự thấy hắn quả giống như trong nguyên tác, sau khi biết mình còn có một đứa con, liền lập tức đánh mất ý niệm cuồng ác ngày xưa, cẩn thận hỏi,

“Không bằng, ngươi theo chúng ta quay về Yến Tử Oa đi?”.

Đoàn Diên Khánh nghe vậy trong lòng vui sướng, hai chữ ‘Con trai’ đã đến bên miệng, nhưng lại bị chính mình đè ép trở về,

“Hay là thôi, lão phu cả đời làm nhiều việc ác, từ nay về sau phải làm việc thiện tích đức, vì…”. Chần chờ nhìn thoáng qua Đoàn Dự,

“Tích phúc cho con ta”. Nói xong, chống thiết trượng xoay người rời đi.

Đoàn Dự đứng bất động ngóng nhìn bóng lưng Đoàn Diên Khánh, sau một lúc lâu đột nhiên hô một tiếng,

“Cha”. Nhưng trong lòng lại nghĩ, kêu hay không kêu đối với mình tóm lại không quan trọng.

Thân ảnh Đoàn Diên Khánh cứng đờ, tay nắm thiết trượng rõ ràng run rẩy. Sau một hồi, hắn mới tiếp tục động chân, cũng không quay đầu lại mà đi xa.

Đoàn Dự và Mộ Dung Phục đi theo Đao Bạch Phượng trở về Đại Lý, sau khi được cha mẹ tán thành liền từ biệt song thân quay về Yến Tử Oa.

Gió thổi nhẹ nhàng, bích thủy tĩnh lặng. Yến Tử Oa, bên trong Tham Hợp Trang, cây liễu lay động theo gió. Ánh sáng phản chiếu trên mặt nước, lá sen doanh lục như quạt tròn phiêu đãng phập phồng, lóe ra tia sáng liễm diễm.

Trên bàn đá dưới tàng cây liễu trong hoa viên có ba người ngồi vây quanh.

“Không đúng, ngươi vừa rồi rõ ràng ra A chuồn, 2 của ta lớn hơn ngươi, ngươi sao có thể cướp lượt ra bài trước ta?”. Phong Ba Ác đem lá bài làm bằng phiến gỗ mỏng ném về ngực Đoàn Dự.

“Ta đã lỡ sai, cùng lắm thì cho qua”. Đoàn Dự không chịu buông tha ném lá bài về lại trên bàn.

“Hạ bài dứt khoát mới là quân tử”. Mộ Dung Phục lắc đầu,

“Đã nhân nhượng cho ngươi mười một lần rồi, không thể hơn nữa”.

“Đã có mười một lần, không bằng thêm một lần nữa thành mười hai lần luôn đi”. Đoàn Dự cười hì hì đem bài đè lại, không cho hai người kia giật lấy,

“Đánh bài thôi mà, chỉ là để tâm tình khoái trá, đừng vì chút chuyện nhỏ mà so đo. Đến đến đến, chúng ta tiếp tục”.

“Không được”. Phong Ba Ác một phen đoạt lại lá bài Đoàn Dự đang bảo vệ,

“Đây là cách chơi đã định, ngươi thua sẽ thoái vị”. Nói xong, hướng Bao Bất Đồng đứng một bên hô,

“Tam ca, muốn chơi thử một ván không, vui lắm”.

Bao Bất Đồng đứng bên cạnh nhìn liên tục mấy ngày, nội tâm đã ngứa ngáy muốn chơi thử, nhưng lại bởi vì ngại mặt mũi mà không dám mở miệng. Giờ nghe Phong Ba Ác nói vậy, hắn tuy rất muốn chơi, nhưng vẫn do dự.

“Tam ca, tới thử đi”. Đoàn Dự đứng dậy kéo Bao Bất Đồng ngồi vào chỗ của mình, đưa bài cho hắn.

Bao Bất Đồng nhìn nhìn Mộ Dung Phục, lại liếc Phong Ba Ác một cái, sau đó hắng giọng,

“Ta đây… miễn cưỡng chơi thử một lần…”.

Vì thế…

Dưới nhiều lần Đoàn Dự thúc giục làm cho Bao Bất Đồng đánh sai, khi đã thua lại còn cố gắng cầm lấy bài ồn ào nói,

“Không phải vậy, bài này không phải chơi như vậy. Công tử gia, ngươi nói năm lá cùng loại mới được ra, còn Phong Tứ đệ lại nói ra ba lá cùng chữ phải kèm theo một bài đơn, ngươi sao lại không nhớ được a…”.

Đoàn Dự xoa thái dương ẩn ẩn đau, lặng lẽ túm Mộ Dung Phục, hai người qua một bên thấp giọng nói,

“Lần sau nhớ gọi thêm biểu muội, cữu mẫu, A Bích tới làm một bàn mạt chược, chơi hạ vị, càng vui hơn”.

Mộ Dung Phục ôm lấy Đoàn Dự, cúi đầu cắn nhẹ lên môi hắn một phen, nhẹ giọng nói,

“Vậy đêm nay, ngươi phải…”.

Mặt Đoàn Dự thoáng chốc đỏ bừng, né khỏi tay Mộ Dung Phục xoay người muốn bỏ đi, nhưng lại bị y túm lấy kéo ra phía sau một gốc cây, lấy môi chặn miệng hắn.

Dưới tàng cây liễu cách đó không xa, Bao Bất Đồng và Phong Ba Ác còn đang tranh cãi cách ra bài đột nhiên mặt đỏ tai hồng…