Đoàn Dự tức giận đẩy tay Mộ Dung Phục, tự động đi đến đầu kia của chiếc thuyền ngồi xuống, bắt đầu khổ tư nghĩ ra cách có thể bảo trụ mạng của A Chu mà lại không làm nội dung vở kịch bị lệch lạc.
Bất quá, Tiểu Kính Hồ ở phụ cận Tín Dương, cách nơi này khá xa, cũng không biết lúc này đi đến đó có còn kịp không.
Đoàn Dự hơi phiền muộn gãi đầu, trong lòng cũng không có chủ ý nào hay.
Mộ Dung Phục đi tới ngồi bên cạnh Đoàn Dự, cực kỳ tự nhiên vươn tay nắm lấy đầu vai hắn cười hỏi,
“Vì chuyện của Kiều Phong mà phiền lòng sao?”.
Đoàn Dự có chút kinh ngạc quay đầu nhìn y một cái —— không phải không thừa nhận, thuật đọc tâm của Mộ Dung Phục quả thật rất lợi hại a. Ít nhất chính mình ở trước mặt y tựa hồ không thể giấu giếm cái gì cả, bị nhìn thấu rành mạch.
Nhưng cũng không thể vì nguyên nhân này mà Đoàn Dự sẽ đi khen y, cảm giác trong lòng đối với Mộ Dung Phục hiển nhiên vẫn là chán ghét nhiều hơn.
Chụp lấy bàn tay đang đặt lên đầu vai mình của Mộ Dung Phục dùng sức ném xuống, Đoàn Dự nhíu mi nói,
“Không cần phải tùy tiện đi đoán tâm sự của ta”.
“Ta vẫn chưa đoán tâm sự của ngươi”. Mộ Dung Phục một chút cũng không hề đem lời nói và hành động của Đoàn Dự để trong lòng, miệng vẫn như trước tươi cười,
“Tâm sự của ngươi đều viết rõ trên mặt, ta còn phải hao tâm tốn sức đi đoán sao?”.
Đoàn Dự vội đưa tay xoa hai gò má, trong lòng âm thầm than thở, chẳng lẽ mình biểu hiện rõ ràng như vậy?
Đang nghĩ lại nghe thấy tiếng cười của người nọ, Đoàn Dự lúc này mới hoàn hồn —— mình lại bị y đùa giỡn một cách trắng trợn.
Nếu như nói ánh mắt có thể giết người, Đoàn Dự tin tưởng Mộ Dung Phục giờ phút này đã nằm ngay đơ trên thuyền.
“Cười cái rắm a!”. Đoàn Dự chau mày, đáy mắt không hề che dấu một tia phản cảm,
“Trêu đùa ta cảm thấy rất vui vẻ có phải không?”.
Mộ Dung Phục không hiểu ‘trêu đùa’ trong miệng Đoàn Dự là có ý gì, nhưng giận dữ trong mắt của hắn chỉ cần liếc một cái là nhìn ra được.
Thân thủ xoa xoa mái tóc Đoàn Dự, Mộ Dung Phục lấy một ống trúc to bằng ngón trỏ từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng thổi một hơi phía trên đỉnh, sau đó ném lên không.
Ống trúc kia dưới ánh mặt trời vẽ ra một đường cong duyên dáng, khi chạm tới đám mây bên trên liền nở ra ngàn vạn đóa hoa lửa liễm diễm.
Đoàn Dự biết đó chính là một loại công cụ mà người cổ đại thường dùng để truyền tin tức và phương hướng. Loại đồ vật này ở trong TV xuất hiện với tần suất lớn, có thể so sánh với di động của người hiện đại. Bất quá Đoàn Dự cảm thấy buồn bực chính là, khi đồ vật này nổ mạnh trên không trung, hấp dẫn những người kia chú ý, nhưng chẳng lẽ không sợ địch nhân nhìn trộm? Hơn nữa mỗi một cái pháo hoa nhìn qua cũng không khác biệt mấy, ai có thể phân cho ra người nào là đồng bọn, người nào là râu ria a?
Đoàn Dự không phải không thừa nhận bản thân suy nghĩ quá nhiều, tuy rằng hắn cực độ muốn biết đám khói lửa này thần kỳ ở chỗ nào, nhưng sau khi cân nhắc nặng nhẹ, vẫn bảo trì im lặng.
Chú ý tới Đoàn Dự trở nên trầm tĩnh, Mộ Dung Phục cười dài ôm lấy hắn một phen, nửa thật nửa giả nói,
“Nếu ngươi gọi ta một tiếng ‘Ca ca tốt’, ta liền giúp ngươi giải tỏa ưu phiền, thế nào?”.
Đoàn Dự dùng ánh mắt sắc bén chém lên mặt Mộ Dung Phục mấy cái, ngay cả giả cười cũng không thèm làm, chỉ nhàn nhạt hỏi,
“Ngay cả sao trên trời ngươi cũng có thể hái xuống cho ta sao?”.
Mộ Dung Phục trực tiếp bỏ qua ánh mắt hung tợn của Đoàn Dự, cánh tay hơi dùng sức siết chặt hắn vào lòng, nghiêng đầu dán sát môi bên tai hắn khẽ thì thầm,
“Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi”.
Một cảm giác tê dại theo luồng khí truyền đến khuếch tán ra nhiều nơi làm đáy lòng hắn gợn lên một tia xấu hổ nói không nên lời, Đoàn Dự bỗng nhiên đứng dậy một cước đá vào bụng Mộ Dung Phục mắng,
“Không biết xấu hổ!”.
Khóe miệng Mộ Dung Phục hiện lên một tia cười, ánh mắt vô tội nhìn Đoàn Dự,
“Ta bất quá chỉ trả lời vấn đề của Đoàn thế tử, tại sao lại đối đãi với ta như vậy?”. Thấy sắc mặt Đoàn Dự tức giận đến lúc xanh lúc đỏ, Mộ Dung Phục mím môi cười bổ sung,
“Đoàn thế tử tính tình bất định như vậy, bảo ta làm sao hầu hạ ngươi cho tốt?”.
Khuôn mặt Đoàn Dự thoáng cái đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng hồng hồng. Câu nói sau cùng của Mộ Dung Phục làm cho hắn không tự chủ mà hiểu sai, tuy rằng hắn thực khẳng định đây chỉ là trò đùa ác ý, nhưng đáy lòng lại ức chế không được mà cảm thấy bối rối.
Đoàn Dự có cảm giác hồ nghi mê võng mà chính mình không hiểu, chẳng biết tại sao lại phát sinh tình cảm phẫn nộ, chán ghét, không kiên nhẫn với Mộ Dung Phục. Đang chậm rãi suy nghĩ để tìm ra nguyên nhân, Mộ Dung Phục lại túm hắn lên bờ, Đoàn Dự lúc này mới phát hiện chiếc thuyền đã cập bến từ lúc nào.
Vừa buồn bực vừa thẹn cố gắng giãy ra khỏi tay Mộ Dung Phục, Đoàn Dự đi nhanh về phía trước, nhưng vừa mới đi được mấy bước, Mộ Dung Phục đã đuổi theo ngăn cản,
“Sai đường rồi”.
Đoàn Dự quay đầu trừng mắt nhìn y, con ngươi tràn đầy nghi hoặc.
“Nên đi bên kia”. Mộ Dung Phục hất đầu chỉ hướng bên kia đường.
“Tại sao ta lại phải nghe ngươi?”. Lửa giận của Đoàn Dự rốt cuộc nhịn không được mà bùng nổ,
“Mộ Dung Phục, đừng có tùy tiện quyết định cuộc sống của ta, ta với ngươi không có bất cứ quan hệ gì. Nếu như nói là bởi vì ta làm hỏng thanh danh Mộ Dung của ngươi, như vậy mấy ngày nay ngươi nhốt ta ở Yến Tử Oa cũng đủ để triệt tiêu. Không cần phải theo đuôi quấn quít lấy ta, ngươi cứ đi lo đại mộng phục quốc của ngươi đi, Đoàn Dự ta với Mộ Dung Phục ngươi cả đời sẽ không qua lại với nhau!”.
Sắc mặt Mộ Dung Phục thoáng chốc trầm xuống, vẻ lo lắng như gió thoảng qua trong đáy mắt rồi lại nhẹ nhàng biến mất.
Lạnh lùng nhìn chăm chú con ngươi Đoàn Dự không hề che giấu sự chán ghét và phiền toái, Mộ Dung Phục lần đầu tiên trong đời có ý niệm muốn giết người —— trong hai mươi bảy năm, Mộ Dung Phục thủy chung duy trì hình tượng quân tử của Cô Tô Mộ Dung công tử, chưa bao giờ động thủ giết một sinh mệnh vô tội. Nhưng hôm nay, thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi trước mắt này lại làm cho y dấy lên cuồng nộ.
Địa vị Nam Mộ Dung ở trên giang hồ cao đến thế nào? Mộ Dung Phục đã đạt đến ngưỡng không người bất kính, không thể không tôn sùng, làm sao chịu được sự chế nhạo và phỉ nhổ của Đoàn Dự?
Cảm giác được sát ý của Mộ Dung Phục đang dần mãnh liệt, Đoàn Dự cả kinh, phản xạ lui về phía sau từng bước. Hắn thậm chí có thể khẳng định, nếu hắn nói thêm một câu, Mộ Dung Phục tuyệt đối sẽ không chút do dự mà động thủ giết hắn.
Toàn thân Đoàn Dự cứng đờ, dưới chân ngưng tụ toàn lực, chỉ cần Mộ Dung Phục manh động, hắn sẽ dùng Lục Mạch Thần Kiếm bức lui y, sau đó thi triển Lăng Ba Vi Bộ chạy khỏi ngay.
Không chớp mắt nhìn chăm chú khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn bướng bỉnh như cũ của Đoàn Dự, Mộ Dung Phục thấy được sự quật cường không cam lòng ở sâu trong đáy mắt hắn.
Lửa giận của Mộ Dung Phục thoáng chốc tiêu tán, thật giống như ba tháng trời thình lình xảy ra cơn lốc, một lát trôi qua thì gió êm sóng lặng.
Xoay người về hướng ngược lại, Mộ Dung Phục quả quyết bước đi không dừng một giây, cũng không quay đầu lại nhìn Đoàn Dự một cái.
Cảm giác áp bách tan dần theo sự ly khai của Mộ Dung Phục, Đoàn Dự thở dài một hơi, thân mình cứng đờ nháy mắt được thả lỏng.
Nhìn chăm chú bóng dáng Mộ Dung Phục, thẳng đến khi y biến mất nơi cuối đường hóa thành một điểm đen, Đoàn Dự lúc này mới xoay người hướng vào thành.
Nhưng mới đi được trăm mét, Đoàn Dự đột nhiên bừng tỉnh, từ vị trí của mình đến chỗ Kiều Phong, hắn hoàn toàn không có đầu mối.
Đoàn Dự theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua thân ảnh đã biến mất của người nọ, vểnh môi thì thào,
“Ta cũng không tin không có ngươi thì ta không thể sống được!”. Tức giận đạp bay cục đá dưới chân, Đoàn Dự cất bước đi vào thành.
Chờ Đoàn Dự đi xa, Mộ Dung Phục mới từ một thân cây chậm rãi bước ra, ánh mắt thâm thúy ngóng nhìn người nọ, đang muốn cất bước, vài người từ phía sau chạy vội tới hướng y cung kính hành lễ,
“Mộ Dung công tử, vài huynh đệ vừa nhìn thấy tín hiệu của ngươi liền lập tức chạy tới”.
Mộ Dung Phục cũng không quay người lại mà gật đầu, qua một lúc lâu mới nói,
“Đi làm hai việc. Tra ra nơi Kiều Phong rơi xuống, sau đó dẫn Đoàn Dự tới”. Dừng một chút, ngẫm lại cảm thấy không ổn, y sửa lời,
“Tra ra Kiều Phong đang ở đâu, sau đó trực tiếp đến nói cho ta biết. Các ngươi âm thầm đi theo Đoàn Dự, không được để hắn phát hiện và bảo đảm an toàn của hắn”.
Mấy người kia hai mặt nhìn nhau, tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn chắp tay lĩnh mệnh rời đi.
Mộ Dung Phục hướng phía ngược lại với Đoàn Dự tung người bay đi, bước nhanh tới ngoài thành, dừng ở một chỗ rừng vắng vẻ.
Một lát sau, Phong Ba Ác từ bên kia giục ngựa chạy tới, đôi mắt sáng ngời nhìn Mộ Dung Phục, xoay người xuống ngựa tiến lên hành lễ,
“Công tử gia, làm sao ngươi biết ta ở chỗ này?”.
Mộ Dung Phục tùy ý cười, nói,
“Bao Tam ca đã trở về Yến Tử Oa, đem chuyện ngươi âm thầm điều tra được nói cho ta biết. Sự tình tiến hành thế nào?”.
Phong Ba Ác vỗ ngực cười ha ha,
“Công tử gia cứ yên tâm, việc này giao cho ta vạn vô nhất thất (vạn không sai một), không có người nào biết được”.
Mộ Dung Phục xưa nay luôn tín nhiệm hắn, cũng biết rõ Phong Ba Ác không phải lần đầu tiên lo liệu loại sự tình này nên không cảm thấy lo lắng, chỉ là trước mắt có một sự việc quan trọng hơn việc chờ hắn đi làm, nhân tiện nói,
“Ngươi đem chuyện bên này giao cho Công Dã Nhị Ca, ngươi theo ta đi làm chuyện khác”.
Phong Ba Ác một hơi đáp ứng, ngẩng đầu nhìn phía sau Mộ Dung Phục, thuận miệng hỏi,
“Công tử gia, tiểu oa nhi họ Đoàn kia đâu?”.
“Đi rồi”. Mộ Dung Phục thản nhiên trả lời.
“Đi rồi?”. Phong Ba Ác ngẩn ra, nghi hoặc nói,
“Sao lại để hắn đi a? Tiểu oa nhi kia tính cách mạnh mẽ, thật khiến lão Phong ta yêu thích”.
Nghĩ đến những trò đùa của Đoàn Dự ở Yến Tử Oa, vẻ mặt Mộ Dung Phục không khỏi dịu đi vài phần. Nghĩ lại vừa rồi hắn hồ ngôn loạn ngữ, con ngươi nháy mắt trầm xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo,
“Tính tình như con ngựa hoang, nhưng thật ra cũng rất mạnh mẽ”.
“Vậy mới thú vị”. Phong Ba Ác sang sảng cười nói,
“Ta quên nói với công tử gia, Phong Ba Ác ta không phải loại người nhỏ mọn như vậy, bình thường thấy rất nhiều ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa, ta thật sự rất phiền. Nhưng tiểu tử họ Đoàn kia thì ngược lại, tính tình thẳng thắn, cũng là người tốt rất hiếm có”.
Mộ Dung Phục hơi kinh ngạc liếc Phong Ba Ác một cái —— người có thể được hắn khen ngợi, tựa hồ chưa đến ba người. Trừ mình và Kiều Phong ra, Đoàn Dự hẳn được xếp hạng thứ ba?
“Công tử gia thật sự không nên bỏ lại oa nhi kia một mình”. Phong Ba Ác tùy tiện nói, ngữ khí có chút cảm thán,
“Ta vừa lấy được tin tức, nghe nói Đinh Xuân Thu của Tinh Tú phái mấy ngày trước đã đến Trung Nguyên, mục đích…”. Ý thức được nơi này không phải là nơi nói chuyện, liền đem lời nói sửa sang lại một chút,
“Phỏng chừng có liên quan đến chuyện của Bao Tam Ca”.
“Cái gì, Tinh Tú lão quái cũng tới?”. Mộ Dung Phục suy tư trầm mặc một lát, đột nhiên quay đầu nhìn về phía thành, âm thầm suy nghĩ, theo Phong Tứ Ca nói, hắn đi bên kia có khả năng sẽ gặp Đinh Xuân Thu…
“Công tử gia?”. Phong Ba Ác lên tiếng gọi Mộ Dung Phục, vừa muốn mở miệng, công tử gia đã ôn nhã cao giọng cười, ngắt lời hắn,
“Phong Tứ Ca, đi thôi”.
Phong Ba Ác vội dắt ngựa đuổi theo cước bộ của Mộ Dung Phục,
“Công tử gia, phải đi…”.
Mộ Dung Phục vươn tay ngăn cản lời nói kế tiếp của Phong Ba Ác, gật đầu,
“Phải”.
Phong Ba Ác cũng không nhiều lời. Hai người vòng qua cánh rừng đi đến mã tràng ngoài thành lấy thêm một con tuấn mã, sau đó dọc theo đại lộ chạy tới trước.