Trận đánh vừa nãy khiến Nhạc Lão Tam cả người thống khoái, làm sao chấp nhận để Mộ Dung Phục mang theo Đoàn Dự rời khỏi được, tay hắn liền xuất chiêu mà đuổi theo.
Kiều Phong vài bước tiến lên ngăn cản Nhạc Lão Tam, chưởng phong trong tay theo đầu vai hắn đảo qua, đẩy hắn lui về sau, nói,
“Bất luận huynh đệ trong bang ta có bị ngươi giết hại hay không, một mạng người trước mắt rõ ràng chết trong tay ngươi, hôm nay nếu các hạ không giải thích rõ ràng, cũng đừng mơ tưởng dễ dàng rời khỏi nơi đây”.
Đoàn Dự đứng trên cành cây xa xa nhìn Kiều Phong, thấy hắn mặt mang hào khí, nghiêm nghị oai phong, không khỏi thầm nghĩ, tuy rằng so với nguyên tác kém chừng mười tuổi, nhưng khí thế kia lại không… khác biệt chút nào.
Mộ Dung Phục một tay ôm Đoàn Dự nói,
“Chúng ta đi thôi”.
“Chậm đã… “. Đoàn Dự giữ chặt tay áo Mộ Dung Phục,
“Quay lại xem đi”.
Nguyên bản Đoàn Dự cũng không thích xem cảnh đánh nhau này, chỉ là giờ phút kết nghĩa anh em với đại ca Kiều Phong đang ở trước mắt, Đoàn Dự nghĩ, nếu mình đã biết nội dung vở kịch, vì sao không cùng hắn kết bái trước, ngày sau khi bị tên Mộ Dung Phục này trêu đùa, còn có một chỗ dựa vững chắc.
Nghĩ đến đây, mặc dù không biết Mộ Dung Phục có muốn đi hay không, Đoàn Dự bất chấp việc phải tuần hoàn theo nguyên tác, vội túm tay y thấp giọng nói,
“Ngươi không phải muốn phục quốc sao? Thừa cơ hội này lưu lại, đến lúc đó tuỳ thời ra tay giúp đỡ Cái Bang một phen, về sau ngươi có chuyện cần, bọn họ cũng nhất định sẽ giúp cho ngươi”.
Theo nguyên tác, Mộ Dung Phục chính là lúc nào cũng khắc sâu trong lòng ý nguyện phục quốc. Hiện tại Đoàn Dự dùng đến cái này, bất quá cũng chỉ là “Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân” (Lấy võ công của người khác để giết chính họ) thôi.
Mộ Dung Phục nhướng mày cười, ánh mắt nhìn thẳng Kiều Phong, môi lại dán sát bên tai Đoàn Dự,
“Muốn ở lại xem náo nhiệt thì nói thẳng, cần gì phải kiếm cớ”.
Hai người đang đối thoại, cũng không biết Nhạc Lão Tam mắng hô cái gì, chỉ nghe thấy Kiều Phong nói,
“Đã vậy, xin mời các hạ tạm lưu lại một ngày, ngày mai cùng chờ Vân Trung Hạc đến đối chất”.
Nhạc Lão Tam thu hồi trảo phong, nhếch miệng nói,
“Mụ nội nó, lão tử mặc kệ các ngươi đối chất hay không đối chất, lão tử muốn chạy, lũ rùa chết các ngươi ai được cản ta”.
Kiều Phong mặc dù hiện tại không phải bang chủ Cái Bang, nhưng hắn xưa nay tính cách dũng cảm, hào sảng, lại quang minh chính đại, các huynh đệ trong bang ai cũng tôn sùng, hiện giờ thấy Nhạc Lão Tam ăn nói hàm hồ như vậy, đệ tử Cái Bang không khỏi giận dữ muốn tiến lên lấy đầu Nam Hải Ngạc Thần.
Đoàn Dự kéo kéo Mộ Dung Phục nói,
“Chúng ta đi xuống”.
Mộ Dung Phục ôm Đoàn Dự phi xuống, đáp trước người Kiều Phong.
Đệ tử Cái Bang vừa mới được Kiều Phong bình ổn lửa giận, thấy Mộ Dung Phục cùng Đoàn Dự quay lại thì thắc mắc, chỉ thấy Đoàn Dự cách một khoảng hướng Nhạc Lão Tam hô lên,
“Nam Hải Ngạc Thần, ngươi còn nhớ ta không?”.
Nhạc Lão Tam quay đầu lại nhìn Đoàn Dự. Hắn há mồm cười, ngũ quan xấu xí nhăn thành một đống,
“Tiểu oa nhi, nguyên lai là ngươi, đại ca ngươi Mộ Dung Phục có đến đây không? Lão tử vẫn chờ cùng hắn tỷ thí”.
Ở đây không người nào không biết ‘Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân’ của Mộ Dung Phục. Y chưa tới hai mươi tuổi đã vang danh võ lâm, kiếm pháp siêu quần, võ công uyên bác, thái độ làm người lại không hề kiêu ngạo, chiêu hiền đãi sĩ, mọi người trong lòng đã sớm bái phục vị thiếu niên anh kiệt này. Nhưng là hành tung của Mộ Dung Phục luôn thần bí, thường là thần long kiến thủ bất kiến vĩ (rồng chỉ thấy đầu, không thấy đuôi), những chuyện liên quan đến tung tích của y cũng là dựa vào miệng lưỡi tam giáo cửu lưu* mà ra. Hiện tại nghe Nhạc Lão Tam nói tiểu oa nhi này là đệ đệ của Mộ Dung Phục, lại nghĩ tới vừa rồi thiếu niên kia đã gọi tiểu oa nhi là ‘hiền đệ’, mọi người chuyển tầm mắt sang người đứng bên cạnh Đoàn Dự, trong mắt âm thầm đánh giá.
(* Tam giáo cửu lưu:
Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Ðạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Ðạo gia, Âm Dương gia, Phật gia, Danh gia, Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.
Từ này dùng để chỉ những người trong giang hồ.'”)
Đoàn Dự cười tủm tỉm dùng mắt hỏi Mộ Dung Phục, lúc thấy y nhướng mày nhìn mình, ý bảo để sau hẵng nói, hắn liền hướng Nhạc Lão Tam hô lên,
“Nam Hải Ngạc Thần, ca ca của ta hôm nay không đến. Bất quá ta lường trước hắn ngày mai sẽ đến, không bằng ngươi ở đây chờ một ngày thử xem, thế nào?”.
“Kêu lão tử chờ tên Mộ Dung Phục kia? Hừ!”. Nhạc Lão Tam khinh thường hừ mũi,
“Không có đạo lý, lão tử cũng không phải người kiên nhẫn. Con bà nó, con rùa chết nào đến đây lão tử cũng không chờ”.
Thấy Nhạc Lão Tam hùng hùng hổ hổ muốn rời khỏi, Đoàn Dự không chút hoang mang mà nói tiếp,
“Ngươi đi rồi thì càng không có đạo lý. Ngươi ngẫm lại đi, không nói đến việc ngươi cùng ca ca ta luận võ, hiện giờ bọn họ nói ngươi giết người… “. Bĩu môi hướng đệ tử Cái Bang đang đứng bên cạnh mà nói,
“Tuy rằng ta biết Nhạc Lão Nhị ngươi thái độ làm người trượng nghĩa lại rất biết giữ lời, nhưng bọn hắn không biết. Hôm nay ngươi bỏ đi như vậy, rõ ràng là không kiên nhẫn, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ tưởng rằng ngươi giết người lung tung rồi lại không có can đảm mà thừa nhận, ngươi sợ bọn họ cho nên mới nhanh chóng đào tẩu”. Nói xong, thấy Nhạc Lão Tam thần sắc hình như có chút buông lỏng, hắn lại nói tiếp,
“Ta biết Nhạc Lão Nhị ngươi không phải chỉ có hư danh, nhưng đệ tử Cái Bang trải rộng khắp thiên hạ, nhiều người khó tránh khỏi việc truyền miệng, một truyền mười mười truyền một trăm, không biết sẽ đem ngươi nói thành hạng người nào. Ta muốn ngươi lưu lại để cho bọn họ xem thử Nhạc Lão Nhị ngươi có phải là loại người tham sống sợ chết chỉ dám làm mà không dám nhận hay không?”
Sau khi hắn nói xong, chỉ thấy Nhạc Lão Tam liên tục gật đầu,
“Hảo, tiểu oa nhi, ngươi làm ta trong lòng thấy thoải mái”. Hắn quay sang Kiều Phong cùng đệ tử Cái Bang nói,
“Các ngươi nghe kỹ, Nhạc Lão Nhị ta không sợ phải đối chất với lũ rùa chết các ngươi đâu. Trưa mai, chúng ta sẽ gặp nhau ở nơi này”. Hắn nói xong liền nhảy lên, thoáng cái đã không thấy bóng người.
Đệ tử Cái Bang nghe nói thiếu niên bên cạnh Đoàn Dự không phải là Mộ Dung Phục, trong lòng không khỏi thất vọng, nhưng thấy Đoàn Dự tâng bốc Nhạc Lão Tam làm hắn lưu lại, bọ họ mừng rỡ vội vàng tiến lên phía trước cảm tạ.
Kỳ thật cho dù Nhạc Lão Tam không muốn lưu lại, Kiều Phong trong lòng cũng tự có biện pháp khiến cho hắn đi không được, nhưng chung quy vẫn tránh không được phải động thủ, hiện tại lại thấy Đoàn Dự mấy lời ít ỏi mà đã xoay chuyển thế cục, trong tâm cũng kính nể liền tiến lên chắp tay nói,
“Rất tạ ơn tiểu huynh đệ đã nói thay, không biết quý tính đại danh của nhị vị là…?”.
Đoàn Dự nghĩ thầm, dù sao sớm muộn cũng sẽ kết bái, đơn giản hào phóng nói,
“Ta gọi là Đoàn Dự, hắn là…”.
“Tại hạ họ Mộc, Mộc của thảo mộc”. Mộ Dung Phục cười đáp lễ.
Kiều Phong lại quay trở về, lúc này mới đi đến một bên cùng đệ tử Cái Bang bàn bạc.
Đoàn Dự châm chọc, “Còn họ ‘Mộc’ nữa chứ! Cái gì mà Mộc của thảo mộc, rõ ràng là Mộc của mộc đầu a”.
Mộ Dung Phục nhếch môi cười, trêu tức nói lại,
“Vừa rồi hai tiếng ca ca kia kêu không tồi, kêu một tiếng nữa đi, thế nào?”.
Đoàn Dự chỉ biết y sẽ không buông tha, một cước đạp lên chân y, lại bị y phi thường mau lẹ tránh được, trong lòng vừa tức vừa thẹn, ác thanh nói,
“Ngươi nằm mơ đi!”.
Mộ Dung Phục thân thủ xoa xoa đầu hắn, trong giọng nói tràn đầy ý dạy bảo,
“Hảo hiền đệ, lợi dụng xong rồi liền qua cầu rút ván, chẳng lẽ đây là tác phong của Đại Lý Đoàn gia a?”.
Đoàn Dự trừng mắt liếc y một cái, trong lòng biết có nói gì cũng không lại y, xoay người định đi, lại bị Mộ Dung Phục một phen giữ chặt nói,
“Hôm nay không đi được”.
Đoàn Dự hỏi,
“Vì sao?”.
“Ngươi không phải muốn xem náo nhiệt sao? Nếu như ngươi muốn thì ở lại xem hết trận náo nhiệt này đi”. Mộ Dung Phục nửa thật nửa giả nói, thấy Đoàn Dự sắc mặt âm trầm, hình như đã có tác dụng, y không khỏi dương môi cười nói,
“Đùa ngươi thôi. Ngươi đứa nhỏ này quả nhiên là thú vị, về sau có ngươi làm bạn, ta sẽ không nhàm chán nữa”. Nói xong, thấy Đoàn Dự lắc lắc thân mình muốn đi, vội vàng kéo hắn vào vấn đề chính,
“Được rồi, ta hỏi ngươi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra trong việc này có gì khác lạ sao?”.
Đoàn Dự thấy y mười câu cũng có chín câu là trêu chọc mình, vốn nghĩ sẽ không để ý gì tới y, lại kiềm chế không được tính tò mò, thốt lên hỏi,
“Khác lạ chỗ nào?”.
Mộ Dung Phục cong môi cười khẽ, con ngươi giống như gương sáng trong veo, thấp giọng nói,
“Tây Hạ Nhất Phẩm Đường và Trung Nguyên có tranh cãi, tứ đại ác nhân bị Nhất Phẩm Đường thu về làm việc bên mình, bọn họ còn không biết chuyện gì. Nhưng nếu hôm sau đám người Vân Trung Hạc đến, việc này tất sẽ nói rõ, đến lúc đó quan hệ lợi hại thế nào, Cái Bang và Nhạc Lão Tam cũng đều không phải tư nhân thù hận đơn giản như vậy”.
Đoàn Dự âm thầm cẩn thận suy nghĩ cũng thấy rất có đạo lý. Nghĩ lại, chính mình tới nơi này là vì hưởng phúc, không lý do gì lại cùng bọn họ đánh nhau. Hắn đối Mộ Dung Phục nói,
“Vậy chúng ta đi mau”.
Mộ Dung Phục không nhịn được đưa tay nhéo mặt Đoàn Dự một cái, xúc cảm càng thỏa mãn nói,
“Đi không được. Là ngươi nói muốn ta lưu lại, làm chút tính toán để nhằm phục quốc. Hiện giờ tính toán này mặc dù rơi vào khoảng không, nhưng ta lại không thể để bọn họ ngày mai phá hư kế hoạch của ta”.
“Kế hoạch?”. Đoàn Dự theo bản năng hỏi tiếp,
“Là chỉ việc ngươi đang ở Tây Hạ Nhất Phẩm Đường dùng tên giả làm nội gián sao?”
Vừa nói xong, Đoàn Dự liền ảo não nghĩ muốn cắn lưỡi tự tử. Định mở miệng phủ nhận câu hỏi vừa rồi, chỉ thấy con ngươi Mộ Dung Phục chợt lóe lên một tia sáng, trên mặt tự tiếu phi tiếu ôn nhu nói,
“Đoàn thế tử quả nhiên là không chỗ nào không hiểu a! Không biết việc này, thế tử lại đọc được ở phong thư nào nữa đây?”