Đoạ Tiên

Quyển 2 - Chương 45




Tần Dương Vũ một mặt sợ run, một mặt theo bản năng mà lấy trường thương gạt một kỵ binh đang tấn công, chỉ trong khoảng khắc đánh rơi ba người, sau đó hắn nhăn mày lại, trong mắt lộ ra hàn quang kinh sợ: “- ngươi là… Lịch vương điện hạ!”

Lịch vương hồi triều thanh thế to lớn, Thánh Thượng còn đặc biệt mà tổ chức một yến tiệc đón gió tẩy trần long trọng. Thân là tổng binh, phong hàm “Long Hổ tướng quân”, Tần Dương Vũ cũng được tham dự. Tất nhiên là nhận ra được “Hỗn hảo” Lục hoàng thúc. Giờ phút này, Vương gia thân phận cao quý thế nhưng lại từ trên trời rơi xuống giữa chiến trường hai quân giao phong, mạc danh kỳ diệu mà dừng ở trên lưng ngựa hắn, thật là làm người ta vừa khiếp sợ, vừa bốc hỏa lại có chút đau đầu.

“Vương gia sao lại từ trên trời giáng xuống, xuất hiện tại đây?!” Hắn giữa tiếng binh khí va chạm cùng tiếng chém giết điếc tai mà rống lớn.

“Gì? A, nguyên do là cái này đi…” Ấn Vân Mặc chỉa chỉa lên cự ưng khôi lỗi đang hạ thấp trong không trung. Cự ưng đang bị ngũ lôi thần cơ bắn đến lung lay sắp đổ. Cuối cùng chống đỡ không nổi, một đầu hướng mặt đất, bổ nhào vào giữa đám quân kỵ binh Uyển úc.

Lần này cả người lẫn ngựa ít nhất ngã nhào mười bảy mười tám người. Những kỵ binh gần đó bị quét hạ xuống ngựa giống như bầy sói bị chọc giận, nhe nanh múa vuốt mà nhào tới, loan đao cùng chiến phủ hướng cổ cự ưng chém tới.

Tiếng kim loại và đá chạm nhau rào rào giòn vang, cự ưng khôi lỗi trên người toả ra một tầng hắc quang, lập tức đột nhiên tản ra. Mỗi một bộ phận lại lần nữa vặn vẹo lắp ráp, trong khoảnh khắc từ hắc điêu khổng lồ biến thành hàng trăm con vật nhỏ, len qua khe hở chân ngựa, như chớp chạy ra ngoài. Sau đó lại hợp thành đàn hướng về phía tây bắc chạy trốn.

Tần Dương Vũ đôi lông mày kiếm anh khí nhướng lên, trừng mắt nhìn một màn quỷ dị này: “Cái quái quỷ gì thế này!”

“Là khôi lỗi thuật pháp, sau lưng tất nhiên có một yển sư cường đại điều khiển.” Ấn Vân Mặc đáp.

Tần Dương Vũ nhìn y một cái, nghe thấy trong quân Uyển úc truyền ra thanh âm tù và ngắn ngủi. Hắn hướng về binh sĩ bên ta hét lớn một tiếng: “Quân địch muốn chạy trốn, toàn thể truy kích!”

Uyển úc bộ lạc đem du mục kỵ binh chiến thuật phát huy đến mức tận cùng, tiến công phòng thủ linh hoạt, như gió cuốn mây tan; mắt thấy tình hình chiến đấu bất lợi, liền chia thành mấy đội nhân mã chạy ra bốn phía, rầm rập rầm rập như chim bay thú chạy, khiến quân Đại quốc không biết nên truy phương hướng nào.

Tần Dương Vũ giờ phút này muốn làm nhất chính là đem Ấn Vân Mặc đang cùng ngồi trên ngựa vướng chân vướng tay trực tiếp mà vứt trên mặt đất, sau đó tự mình dẫn binh truy kích – dưới một khoảng khắc xúc động khí huyết phương cương, hắn suýt nữa liền làm vậy. May mắn cuối cùng vẫn tồn lại chút lý trí, biết rằng nếu vạn nhất vị hoàng thúc thánh quyến nồng hậu này bị chết, cho dù có đánh thắng vài trận nữa cũng không thể chuộc được tội.

Đang lúc hắn vừa chán ghét lại vừa bất đắc dĩ mà chuẩn bị quay lại, Ấn Vân Mặc bỗng nhiên vươn tay chỉ về hướng Đông Bắc: “Đuổi theo một đội kia. Đám nhân mã kia phía trên có vương khí bao phủ, tất là Uyển úc vương tộc.”

Tần Dương Vũ sửng sốt, nhất thời nhớ tới lời dân gian đồn đãi Lịch vương “Có dị năng”.

Ấn Vân Mặc thúc giục: “Nghe ta, mau đuổi theo!”

Tần Dương Vũ ôm tâm tình “dù sao cũng không biết truy đội nào, tạm thời thử một lần xem sao”, tay trái giữ eo Ấn Vân Mặc, đem y quẳng ra phía sau. Ấn Vân Mặc thập phần phối hợp mà vung đôi chân dài, lấy đối phương làm trục, toàn thân xoay một cái dừng ở yên ngựa phía sau.”Ôm chặt ta!” Tần Dương Vũ quát, lập tức tóm lấy lệnh kỳ trong tay thân binh vung lên, suất lĩnh toàn quân theo hướng Ấn Vân Mặc chỉ điểm, cấp tốc truy kích.

Đô Lam nguyên nghĩ lấy một đội nhân mã hướng Tây Bắc giương cờ xí, cố ý thả chậm tốc độ, dụ địch xâm nhập, sau đó quân mình hai bên bọc đánh, tạo thành thế hồi mã thương. Nào biết tướng lãnh địch quân không bị lừa, đánh trúng toàn quân triệt đường thoái lui của hắn mà đuổi theo. Đại quốc cung nỏ mạnh mẽ, vũ khí lại dồi dào, mũi tên sắt như mưa hướng đỉnh đầu bọn họ hạ xuống. Bả vai trên cánh tay Đô Lam trúng một mũi tên, đem ngựa thúc đến mức tận cùng, đoạt mệnh mà chạy như điên.

Ở sâu trong thảo nguyên đột nhiên vang lên từng đợt sói tru liên tiếp. Giữa đồng cỏ khô trắng xoá, bỗng dưng xuất hiện hàng trăm hàng ngàn dã lang, nhe nanh múa vuốt, trong mắt lại chớp động quang mang quỷ dị màu đỏ tươi, từ bốn phương tám hướng vây lại.

Từ nơi xa xăm truyền đến một tiếng hú vang, bầy sói nhất thời giống như nghe được chiến lệnh, hướng đội kỵ binh Đại quốc mãnh liệt nhào đến!

Mượn bầy sói ngăn trở, Đô Lam rốt cục tìm ra lối thoát. Hắn mồ hôi ướt đẫm thở hổn hển, suất lĩnh tàn đội giục ngựa chạy như bay. Rốt cục về đến vương đình đang dựng lều cạnh bờ sông.

Ở khoảng đất trống trước căn lều hoàng tộc, một nữ tử thân mặc cừu bào ngũ sắc tiên diễm đang quỳ, hai tay chống trên mặt đất, tựa hồ đã thoát lực. Đô Lam xoay người xuống ngựa, tiến lên ôm lấy nàng: “A Lộc! A Lộc!”

Mẫu thân tân Khả Hãn, A Lộc Khả Đôn hai mươi tám tuổi, gương mặt nữ tử thảo nguyên phân minh, mắt phượng mũi cao. Trên gương mặt vẽ hai vệt phấn hồng khiến nàng tăng thêm vài phần quyến rũ thành thục lệ sắc. Mà giờ khắc này, trên mặt nàng sắc hồng rút đi, hiện ra màu xanh mét vì tinh khí cạn kiệt quá độ, một mặt ho khan, một mặt từ khóe miệng chảy ra tơ máu.

Đô Lam biết nàng tuy rằng thân là Tát mãn nữ đầu lĩnh, nhưng muốn thao túng từ xa một đám dã lang khổng lồ như thế, là cực kỳ hao tổn tâm huyết, đại thương nguyên khí. Hắn gắt gao đem đối phương ôm vào trong ngực, cất giọng an ủi: “Ta đã trở về, A Lộc, A Lộc… Là ngươi đã cứu ta.”

“Ngươi không… cùng ta cãi nhau nữa chứ?” A Lộc thấp giọng hỏi.

“Không cãi, không cãi, tất cả ta nghe theo ngươi… Trước ngươi nói rất đúng, Quốc sư sẽ không giúp chúng ta, sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến giữa phàm nhân. Hắn không phải là sứ giả từ trên trời phái xuống, mà là yêu ma có mưu đồ khác.”

“Ta ánh mắt đầu tiên nhìn đến hắn, đã cảm thấy… sợ hãi. Đô Lam, ta chưa bao giờ sợ hãi qua như vậy. Hắn ở trong mắt ta không phải là bộ dáng con người, mà là thanh tà kiếm hắc vụ lượn lờ, muốn đem vạn vật trên đời này hết thảy đều đập nát…” A Lộc sắc mặt trắng bệch, dồn dập nói, “Ngươi đừng lại đi cầu hắn, chúng ta còn có ba vị Tát mãn trưởng lão… A cha đã chết, ta cũng đã được truyền thừa một ít, chúng ta có thể thắng…”

“Đúng vậy, chúng ta có thể thắng!” Đô Lam mắt hổ hàm lệ, cúi đầu đem mặt dán lên gương mặt lạnh lẽo của A Lộc.

Sau lưng bọn họ, cách đó không xa, một góc hoàng kim chiên trướng bị vén lên. Ô Kỳ Khả Hãn mười hai tuổi, ánh mắt phẫn lệ từ sau rèm bắn ra, găm trên người mẫu thân cùng thúc phụ đang ôm nhau, giống như ấu lang sắp trưởng thành.

—————–

Máu nhuộm hồng cánh đồng cỏ, khắp nơi ngang dọc đầy thi thể lang sói.

Phó tướng Hạ Liên Tập hướng đám thi thể lang sói chửi đổng: “Mẹ nó, nếu không đột nhiên xuất hiện đám súc sinh này, lão tử sớm đem đám thát tử kia mỗi tên một đao mà chém! Thật là con mẹ nó tà môn!”

Đám tàn binh Uyển úc sớm đã không còn thấy bóng dáng, bên ta binh sĩ bị sói cắn bị thương mấy chục người, đang qua quýt băng bó vết thương cho nhau. Tần Dương Vũ sắc mặt nghiêm trọng nhìn một đỉnh núi xa xa tuyết trắng, hạ lệnh lui binh.

“Bầy sói cũng là bị người sai khiến.” Ấn Vân Mặc ở phía sau hắn nói.

Tần Dương Vũ nói: “Ta biết. Uyển úc bộ lạc có loại pháp sư, xưng là Tát mãn, có chút yêu thuật tác quái phá rối, chúng ta nếm qua mấy lần chịu khổ rồi.”

“Tát mãn, vu hích thuật…” Ấn Vân Mặc gật đầu nói thầm, “Không giống như kẻ có thể chế tạo ra cự ưng khôi lỗi.”

“Vương gia là bị đầu cự ưng kia bắt? Trước nghe nói thánh giá Bắc tuần, sắp đến Vụ châu, Hoàng Thượng có thánh an không?”

“Thánh giá đã tiến vào địa giới Vụ châu, ước chừng non nửa tháng là có thể đến phủ Minh quân trấn. Trừ bỏ ta tương đối xui xẻo, những người khác hẳn là đều an bình đi.”

Tần Dương Vũ nhẹ nhàng thở ra “Còn thỉnh Vương gia trước theo mạt tướng trở về, an tâm ở tại phủ Minh trấn chờ thánh giá.”

Ấn Vân Mặc mỉm cười, hỏi đến đề tài không liên quan: “Nghe nói ngươi đem giám quân Hoàng Thượng phái tới đánh đến không xuống giường được? Đây chính là hành vi phạm tội ngỗ nghịch phạm thượng. Ngươi thật to gan.”

Tần Dương Vũ trầm mặc một khắc, kiệt ngạo mà hừ lạnh một tiếng: “Là hắn tự tìm!”

———–

Vụ châu, Hoài sóc quân trấn nằm ở giữa đồi núi vây quanh, giao thông yếu đạo, ở giữa hai nhánh sông chảy qua, dễ dàng cho đóng quân cùng vận chuyển. Trong trấn sở hữu hai mươi bốn cái quân bảo, chia đều mỗi bốn mươi dặm một bảo, tận đến trường thành. Trú quân vượt qúa ba vạn người. Dân chúng khác thì hơn vạn, từ thương mậu, sửa chữa, chế tạo cho đến nông gia. Dạo xem qua, trừ bỏ việc khí tức quân bị sâm nghiêm, cũng là một cái thành trấn biên tái khá phồn vinh.

Chủ trấn phía Đông Nam có một tòa Lão quân đạo quan, là dân chúng tự phát lập lên, hương khói mặc dù không tính cường thịnh, nhưng cũng trải qua nhiều năm không tắt. Trong đạo quan, một gian luyện đan, Tả Cảnh Niên đem một quyển “Kim Hoa hướng bích đan kinh” lật tới lật lui vô số lần.

Trong sách ghi lại các phương pháp đạo gia ngoại đan, từ dược đan, nhục đan, kim thạch đan, nguyên liệu cùng phương pháp luyện chế, cũng ghi chú rõ là sở hữu từ chân nhân tiền triều, trải qua bốn trăm năm bảo tồn tốt đẹp. Chính là ở trong nửa quyển phía sau, có một tờ lại bị vò nát, xé đi hơn phân nửa, một nửa gần như rơi ra.

Tả Cảnh Niên biết phụ thân yêu đan thư như mạng, chắc chắn sẽ không làm ra việc vò nát, xé sách như vậy. Như vậy một tờ này là ai xé? Vì sao xé đi hơn phân nửa lại ngừng tay? Là luyến tiếc sao? Hắn cẩn thận mà dùng lòng bàn tay vuốt lại trang trang giấy kia.

Một trang này cũng là một phương thuốc, tên là “Hồng hoàn”. Sau khi luyện thành có màu hồng nhuận trong suốt, sắc như mã não, hương thơm ngào ngạt cả phòng. Dùng thuốc này, công hiệu giúp thăng dương tráng hoả, bổ thận khí âm. Phía sau phương thuốc còn đặc biệt ghi chú rõ: đan này dược hiệu mạnh mẽ, nhất thiết không thể dùng quá liều lượng. Nếu không sẽ đem trạng thái ngũ hành cân đối tự nhiên trong người bị phá vỡ, kích thích huyết mạch cơ thể, cường kháng tính dục, trừ phi liên tục giao cấu nếu không dương hoả tràn đầy, sau đó sẽ khiến tinh nguyên đại thương.

Nhìn đến hai chữ “Hồng hoàn”, Tả Cảnh Niên thân thể run lên, bỗng nhiên nghĩ đến lời đồn đại lúc trước về Chương Thừa Thái tử: trong cung có người lén lút đồn thổi, nói tiền Thái tử ham thích dùng Hồng hoàn, cuối cùng mới bị thượng mã phong mà chết. Lại đến Công tử từng nói qua, tiền Thái tử chết bất đắc kỳ tử là lúc cùng hồ yêu hóa thành bộ dáng của y trên giường, khiến cho Thành tổ hoàng đế cùng đám Hoàng tử đều cho rằng là y dâm loạn cung đình, sấm hạ đại họa. Còn cả Huyền Tự Tam Thất nhận tội, nói tiên đế lệnh cho phụ thân hắn luyện đan, sau đó đem cả nhà hắn tịch thu tài sản, tru giết kẻ phạm tội…

Những manh mối sở hữu giống như từng lưỡi dao sắc bén, hung hăng đâm vào ngực! Hắn đã triệt để minh bạch toàn bộ chân tướng diệt môn thảm án năm đó: phụ thân bị bắt luyện nào phải là dưỡng sinh đan dược mà chính là Hồng hoàn! Tiên đế nói phụ thân lấy độc dược gia hại chính mình, kỳ thật là mượn đao trừ tiền Thái tử, sau đó lại đem toàn gia hắn giết người diệt khẩu!

– để dọn sạch đối thủ, phản đoạt vị trí Thái tử, Tiên đế lấy toàn gia ba mươi sáu người nhà hắn làm đá lót đường!

Tả Cảnh Niên phát ra một tiếng quát lớn, nắm tay đấm vào vách tường, đem mặt tường đá vỡ thành một cái động lớn.

Trong lòng hắn phẫn nộ đến cực hạn, lại bi ai phát hiện không biết đi tìm kẻ nào để báo thù… Đem đám hài cốt Tiên đế từ hoàng lăng mang ra mà tiên thi? Hay là đi tìm hai đứa con trai hắn, đem hoàng đế Ấn Huyên cần chính cùng Túc vương Ấn Huy đang trấn giữ biên cương mà giết đi, dẫn đến thiên hạ đại loạn? Đến lúc đó giặc Bắc thừa cơ xâm lấn, dân chúng lâm vào chiến hỏa, quốc gia bị hủy hoại chỉ trong chốc lát?

Đây chính là chấp nhất mười lăm năm báo thù của hắn?

Đây chính là kết cục hắn muốn?

“Ngươi phải học được cách quên đi.” A Mặc nói.

“Quên đi cừu hận, quên đi suy nghĩ, quên đi hết thảy thế tục sinh hoạt; quên đi ngoại vật, quên đi thiên địa, thậm chí quên đi bản thân.”

Quên đi cừu hận, quên đi suy nghĩ, quên đi hết thảy thế tục sinh hoạt; quên đi ngoại vật, quên đi thiên địa, thậm chí quên đi bản thân.

“Người sống một đời, như đi ngược dòng nước. Dòng nước bên cạnh ngươi ào ào đi qua, mang theo rất nhiều thứ hỗn loạn, cừu hận, tiếc nuối, hối hận, cầu không được… của ngươi – nhưng nó chung quy phải từ bên cạnh ngươi chảy đi. Nếu nắm chắc cầm không được, hà tất quay đầu lại. Ngươi chỉ có thể tiếp tục đi tới trước, nắm chắc sự vật sắp tới.”

“Một khi sa đà với quá khứ, như vậy sẽ không có tương lai.”

“Tập võ luyện thân là tốt, nhưng đừng quên tự thuần luyện tâm trí.”

“Chỉ có hai vật ta không quên, thứ nhất nội bất giác thân, ngoại bất giác thiên địa. Toàn bộ thân tâm tiến vào một loại Hư Tĩnh không minh, trạng thái vô nhiễm, đạt tới trong ngoài đồng nhất thuần hoá, tự nhiên hồn cùng với đại đạo, điều này chính là toạ vong chân lý.”

Tả Cảnh Niên “phốc” mà phun ra một mồm đầy máu tươi.

“Cảnh Niên! Trong trướng của ta, có người mang đến mấy vò rượu nho tốt nhất Tây Vực…” Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân khoẻ mạnh, Ấn Huy đẩy cửa vào, thấy tình cảnh này, sắc mặt khẽ biến, tiến lên đỡ lấy hắn hỏi: “Sao lại thế này, bị nội thương?”

Tả Cảnh Niên lắc đầu, đưa tay chùi vết máu trên khóe miệng, miễn cưỡng nói: “Luyện công đến đường rẽ. Không có gì, điều tức mấy ngày liền tốt.”

Ấn Huy mới thở ra: “Ta sợ dư độc của ngươi năm đó chưa khỏi lại phát tác. Ngươi yên tâm, ta đã phái người đi tìm danh y, nhất định phải đem vết thương cũ của ngươi triệt để chữa khỏi.”

“Đa tạ Tướng quân quan tâm.” Tả Cảnh Niên đờ đẫn nói.

Ấn Huy mỉm cười: “Nói cái gì lời khách sáo! Ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta, ngày sau ta còn kỳ vọng cùng ngươi sóng vai ra chiến trường giết địch!”

Tả Cảnh Niên trầm mặc không nói.

“Ngươi cứ vận công điều tức cho tốt, ta phái hai tên binh sĩ canh giữ ở ngoài cửa, có cái gì yêu cầu phân phó một tiếng là được.” Ấn Huy vỗ nhẹ lên vai hắn, sải bước mà đi ra.

Tả Cảnh Niên đứng ở cửa sổ nhìn ra sương chiều nặng nề buông xuống hồi lâu, cuối cùng trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhắm lại hai mắt.

Tọa vong. Không minh hồn nhiên, đi cùng đại đạo.

Hai mươi lăm năm qua nhân thế như quang âm, lướt qua trong đầu hắn, giống như hồi tưởng một dòng sông năm tháng dài. Hắn lẻ loi một mình, đứng trong nước sông chảy xiết, ngược dòng mà đi, gian nan hành tẩu.

Chém cổ thụ lấy thư lướt qua bên cạnh hắn; hành thích thí giá lướt qua bên cạnh hắn.

Trì tiên lui yêu lướt qua bên cạnh hắn; Đột nhập trại cứu người lướt qua bên cạnh hắn.

Thanh Diệu điện cô đăng tương thủ lướt qua bên cạnh hắn; khuôn phép quy củ sau khi vào cung lướt qua bên cạnh hắn.

Ba năm cô độc thủ mộ phần lướt qua bên cạnh hắn; Kiếp sống thợ săn nghèo khó nhưng ấm áp lướt qua bên cạnh hắn.

Tiếng kêu than trong ánh lửa rực trời lướt qua bên cạnh hắn; Thời thơ ấu mơ hồ mà vô ưu vô tư lự lướt qua bên cạnh hắn…

Hắn tiếp tục bôn ba, nhìn thấy phía trước mơ hồ có một chút hào quang.

Hắn rốt cục đi đến trước mặt vầng hào quang, vươn tay đụng vào –

Hỗn độn sơ khai, thiên địa lên xuống! Nhật nguyệt luân chuyển, vật đổi sao dời! Hắn là một cỗ hạo nhiên tinh quang, tại nơi vô cùng vô cực cuồn cuộn trong vũ trụ tự do phi hành! Có một cỗ uy năng không biết tồn tại bao lâu, to lớn mênh mông khôn cùng đặt trên người hắn, giống như một bàn tay khổng lồ sắp xếp bàn cờ hắc bạch, đem chúng từng cái một đặt vào vị trí tương ứng.

Hắn cũng được sắp đặt vị trí của mình, cảm giác được thiên địa linh lực đổ vào người mình. Vô số hào quang nhỏ bé hơn so với hắn cũng bị hấp dẫn lại đây, ở bên cạnh hắn xoay chuyển như luyện, cuối cùng hóa thành một cái trường tiên to lớn mà rực rỡ như ngân hà!

“Ban thưởng cho ngươi tiên danh… Diêu Quang.” Từ chín tầng trời, phảng phất có một thanh âm mơ hồ vang lên.

Tạo hóa, tức là đại đạo vô cùng.

Thiên địa quy tắc chế định. Từ nay về sau phân hoá ra nặng nhẹ, âm dương lưu chuyển. Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, vạn vật sinh vạn linh, tôn Người đứng đầu vạn linh.

Trăm ngàn vạn năm tháng như nước chảy đi qua. Nhưng ở một năm kia, ngày này, giờ khắc nọ, trong con sông thời gian một giọt nước hơi đình trệ một chút. Khiến cho nhân gian một thân thể phàm thai ở trong nháy mắt đó, cùng thiên địa giao tiếp.

Mượn giao tiếp trong nháy mắt này, Thiên tiên linh khí buông xuống, mãi mãi tinh diệu trở về vị trí cũ!

Trời cao đen như mực phía trên, chính phương Bắc có bảy khối tinh đấu. Nguyên bản không rõ hào quang đột nhiên luân phiên lóe ra, ẩn ẩn đầu đuôi hô ứng. Ở cuối là một viên tinh quang, lớn nhất mà lại trắng thuần, toả ra ánh sáng chói mắt- chính là đạo Bắc đẩu thứ bảy, tinh danh: Diêu Quang.

Tả Cảnh Niên mãnh liệt mở mắt, trong mắt hình như có hàng vạn hàng nghìn tinh vân oanh chuyển.

Một đạo bạch quang to lớn, từ tòa đạo quan biên cảnh quân trấn thẳng hướng trời cao, ánh sáng huy hoàng phiên thấu trời đêm! Trong cảnh nội Vụ châu vô số người thấy được cảnh tượng mạc danh kỳ diệu này, rung động không thôi, tâm trì thần đãng.

Trên người Tả Cảnh Niên, xảy ra biến hóa kỳ diệu. Dung mạo vẫn là như trước, bố y vẫn là như trước, nhưng lại giống như từ trong tới ngoài rực rỡ hẳn lên, tản mát ra huy quang mang hoàng.

Quang mang một cái chớp mắt đã thu liễm, tiên linh trở lại nguyên trạng. Ánh mắt của hắn giống như xuyên thấu hư không, nhìn về phía nơi xa xăm nào đó, lộ ra một dáng vẻ mừng rỡ tiếu ý: “Chủ thượng, Diêu Quang đã tỉnh!”