Đoạ Tiên

Quyển 2 - Chương 40




Nguyên lai, lúc trong thủy phủ nghe được một tiếng kêu to kia, Ấn Huyên cùng Ấn Vân Mặc lúc này bỏ lại Chung gia tiểu tử, muốn tìm một cái đường khác đi ra ngoài. Trước đó Chung Mạt Nguyệt dẫn bọn hắn đi dạo thuỷ phủ, đem ngóc ngách gì cũng cũng chỉ cho bọn hắn nhìn, bởi thế cũng coi như quen thuộc.

Chỉ tiếc, chủ nhân động phủ tốc độ càng nhanh hơn bọn hắn. Chỉ trong vài cái nháy mắt, tiếng rồng ngâm chưa dứt, pháp thân đã tới. Cự thú khổng lồ hướng hai người mở ra hàm răng nhọn đầy máu, hơi thở phun ra nuốt vào sắc bén như dao. Ấn Huyên lập tức cảm thấy cả người đau nhức như bị hàng nghìn hàng vạn đao phong xé nhỏ. Hắn không chút do dự che Ấn Vân Mặc phía sau, đem đối phương đẩy về lối vào dũng đạo: “Ngươi đi trước!”

Ấn Vân Mặc lại níu kéo thạch bích không chịu đi, ló đầu từ bả vai hắn ra nhìn, một phen đánh giá Thanh ly không sừng, mặt mũi hung tợn, tùy thời muốn bóp bọn họ thành phấn, bỗng nhiên kêu lên: “Nha, nguyên lai là ngươi!”

Ấn Huyên giật mình một chút.

Ấn Vân Mặc thản nhiên bơi đi ra, ở dưới móng vuốt câu trảo ngẩng đầu lên nói: “Ta nhớ rõ ngươi trong sơn cốc Sưởng châu gặp qua sét đánh, rốt cục đoạt thiên địa tạo hóa, từ độc xà hoá sinh Ly long, từ đó đến giờ… gần ba trăm năm đi?”

Thanh ly cũng ngơ ngẩn, tựa hồ hồi tưởng một chút, rồi nói: “Ngươi là năm đó vị kia mượn lực phàm nhân trong mộng cảnh để hồi tưởng thời gian, lúc ta độ kiếp mà xuất hiện? Có ý đồ gì?”

Ấn Vân Mặc cười nói: “Chớ khẩn trương đi tiểu Thanh. Ta năm đó nếu là lòng mang ý không tốt, ra tay quấy phá, ngươi sao có thể thuận lợi hoá sinh? Chẳng qua muốn mang thiếu niên phàm nhân kia, nhặt nhạnh mấy cái đầu thừa đuôi thẹo ngươi rơi xuống. Dù sao những cái xương cốt, vỏ rắn lột, vảy… cái gì ngươi cũng không dùng được, không bằng cho ta biến phế phẩm thành trân bảo, tránh phung phí của trời.”

Thanh ly hóa thành hình người, là một nam tử thân hình khôi ngô, khuôn mặt tuấn lãng, lạnh lùng nói: “Ta kêu là Ba Lăng, không phải tiểu Thanh. Hai người các ngươi tự tiện xông vào giang thần động phủ, tập kích tiểu nô, trộm thần điệp, là muốn cùng ta sống chết sao?!”

Ấn Vân Mặc không hề gì mà khoát tay, ý tứ “Gọi gì cũng được”, không nhanh không chậm giải thích: “Ta vừa rồi mới biết phong thần kim điệp là của chính ngươi, suýt nữa trúng kế tiểu Bạch. Như thế xem ra, năm nay mưa to hồng thuỷ, lấy đá xây miếu, tranh đoạt hương khói, cũng là hắn giở trò quỷ?”

Ba Lăng vẫn như cũ tuấn nhan lãnh khốc mà nhìn y, giống như khinh thường mà thừa nhận.

Ấn Vân Mặc thở dài: “Ta sợ nhất tiểu quỷ tính tình kỳ quái như vậy, thoạt nhìn như là một thân ngông nghênh thanh giả tự thanh, kỳ thật tối chịu thiệt chính là người như thế. Không biết rằng miệng thế nhân xói chảy vàng, nước dơ một bát ngàn biến, khiến ngươi ngay cả xương cốt cũng nhuộm thành màu đen rửa không sạch. Ngươi nói thế gian này nhân tâm mạnh mẽ, chúng sinh nâng cao đạp thấp, ai có kiên nhẫn chờ đến nước rút đá lộ, nhìn xem ngươi cuối cùng có trong sạch hay không? Hơn phân nửa là ngay cả manh mối đều còn nhìn không ra, chỉ lo chửi ầm lên. Sau đó rời khỏi, cả đời mang cái danh kẻ ngu không rõ chân tướng cũng cũng chẳng sao!”

Ba Lăng bị y giáo huấn đến có chút thay đổi sắc, nhưng như trước cường ngạnh, lạnh giọng nói: “Đem phong thần kim điệp trả ta!”

“Chính là trả lại ngươi liền xong? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ mượn cơ hội này phản công, đem tiểu Bạch kia lừa đời lấy tiếng từ đám mây kéo xuống, khiến chúng sinh nhận rõ bộ mặt đích thực của hắn, từ nay về sau mang theo cái đuôi xám xịt cút khỏi địa giới của ngươi?” Ấn Vân Mặc làm mặt hòa ái, vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, lên mặt cụ non nói: “Đến đến đến, chúng ta ba người hợp lại bàn bạc chút…”

Ấn Huyên vẻ mặt hờ hững, ở sau lưng của y không tiếng động mà tự nói: gần ba trăm năm? Đại năng? Mượn lực phàm nhân trong mộng cảnh hồi tưởng thời gian? Hừ, lại không biết lừa dối bao nhiêu người, khiến cái kẻ không biết là Giao là Ly hay là xuẩn Long này cũng mắc bẫy.

Trên Phong tự đàn, gió càng lúc càng mạnh mẽ. Hai rồng đấu pháp, khiến cây bay, đá nhảy, cơ hồ ngay cả người cũng bị cuốn lên giữa không trung.

Một lúc sau, Ba Lăng chưa khỏi hẳn đại thương lại ẩn ẩn phát tác lên, khiến cho chân khí lưu chuyển cũng ngưng trệ không ít. Tập Duật Quân thấy mình chiếm ưu thế, liền thừa thắng xông lên mà mở miệng rộng, phun ra một quả cầu to kim quang bắn ra bốn phía, thôi phát thần điệp tụ tập chúng sinh nguyện lực. Gần ba trăm năm nguyện lực tích lũy kia mãnh liệt mà cô đọng, hừng hực khí thế, đem phong thần kim điệp bao vây thành một quả cầu ánh sáng thật lớn.

Quả cầu co lại rồi lại nở ra, co lại nở ra, giống như hơi thở phun ra nuốt vào. Khi co đến cực hạn, lại mãnh liệt nở to rồi bùng nổ, phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa – chính là tự bạo! Đầy trời lưu quang, điểm điểm như lửa đỏ bay múa, rồi sau đó chậm rãi bay đi, hướng chín tầng trời bay lên.

Tập Duật Quân bị sức mạnh khủng bố đánh vào, kêu thảm một tiếng bị bay ra xa trăm trượng. Trên thân thể bị phá thành một cái động nhỏ, lúc này tuôn máu như mưa, huyết sắc như hoàng kim, sáng lên rực rỡ mà rơi xuống đất.

Phía dưới đài trắc, đương triều Hoàng thúc lôi kéo tay Hoàng đế, ngửa đầu cười nói: “Ngươi xem, thật sự là hạ mưa vàng, thúc không lừa dối ngươi đi?” Một bên đám Tử Y vệ bảo hộ e sợ kim vũ có độc, lập tức chống lên dù vàng, đem Thiên tử cùng Hoàng thúc che chắn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.

Trên trời cao, Ba Lăng lãnh lệ nói: “Ngươi tưởng bên trong thật sự là tín ngưỡng nguyện lực sao? Đều là hàng nghìn hàng vạn âm hồn oán lực! Bị hiến tế nơi đầu sông, bị hồng thủy chết đuối, tranh chấp xây miếu ẩu đả mà chết … Những phàm nhân đó trực tiếp gián tiếp đều chết ở trên tay ngươi, nhân duyên quả báo, cuối cùng nghiệp trái đó đều phải tính trên đầu ngươi!”

Tập Duật Quân rống giận: “Để đấu thắng ta, ngươi lại không tiếc tự hủy bài vị! Cho dù có thể gây tổn thương cho ta được vài phần thì như thế nào chứ? Ngươi không có nguyện lực thêm vào, chỉ là một đầu huyết thống ti tiện địa long, còn có thể thắng được ta đây kế thừa Long thần huyết mạch thiên long sao!”

“Long thần huyết mạch?” Ấn Vân Mặc nhíu nhíu mày, vươn tay ra ngoài dù, hứng chút long huyết, đưa đến chóp mũi ngửi, xuỳ một tiếng: “… Chỉ có chút tí tẹo, loãng đến muốn tiêu vong, thật sự là cáo mượn oai hùm mà thôi.”

“Cái gì Long thần? Long cũng có thần?” Ấn Huyên hỏi.

Ấn Vân Mặc cười như không cười mà nhìn hắn: “Trời sinh vạn vật, mỗi chủng tộc đương nhiên đều có thần minh của chính mình. Thần của Long tộc tên là Đông Lai, là một ngũ trảo kim long sống đến ngàn vạn năm. Cho dù là thiên đình kim tiên, cũng không có người biết được, hắn là từ đâu sinh ra, lại sẽ như thế nào tiêu vong. Chỉ biết là hắn quay quanh mặt trời mới mọc, từ vũ trụ (*) hồng hoang mà đến, xưng là ‘Long thần Đông Lai’ ”

[(*): trong câu “Thượng hạ tứ phương viết Vũ, Cổ vãng kim lai viết Trụ”:  một cách định nghĩa vũ trụ của người xưa – Bốn phương cao thấp là Vũ, từ xưa đến nay là Trụ- bao gồm không gian và thời gian]

Ấn Huyên thản nhiên lập lại: “Quay quanh mặt trời mới mọc, từ vũ trụ hồng hoang mà đến… Đây là cảnh giới cùng cực đến thế nào…”

Ấn Vân Mặc cười tủm tỉm nắm chặt tay hắn: “Vào vực bắt cá không bằng về sông kết lưới, Huyên nhi cùng thúc tu tiên đi, hái sao nắm trăng cái gì chúng ta cũng có thể làm được nha.”

Ấn Huyên lúc này thanh tỉnh, nhéo thịt trong lòng bàn tay của y, nói: “Tiểu Lục thúc, ngươi tiếp tục nằm mơ đi. Trẫm còn có chính vụ như núi cần xử lí!”

Quay đầu lại nhìn trời cao, Bạch long giống như bị chọc giận đến mức tận cùng, cư nhiên không để ý đến nguyên khí thương tổn, đem cả mười hai thành pháp lực xuất ra, có bao nhiêu pháp bảo cũng xuất ra hết, sai sử bảy tám kiện thượng phẩm linh khí, cùng Thanh ly đấu đến ngươi chết ta sống.

Thanh ly ám thương chưa lành, vả lại pháp bảo thiếu thốn, rõ ràng rơi xuống hạ phong. Ấn Huyên thấy tình thế không ổn, lo lắng nói: “Thanh ly chẳng lẽ thất bại?”

Ấn Vân Mặc nói: “Thoạt nhìn không lạc quan a, tiểu Bạch huyết thống đích xác hơn một chút, không, là thắng được mấy phần.”

“Ta chỉ là phàm nhân, làm thế nào có thể giúp Thanh ly một tay?” Ấn Huyên hỏi.

“Để ta nghĩ xem…” Ấn Vân Mặc suy tư một khắc, bỗng nhiên vỗ tay nói: “Có! Nếu kim điệp đã hủy, thần sắc trở về thiên đình, tiểu Thanh không có bài vị pháp lực giảm đi, chúng ta lần nữa cho hắn một cái, không phải liền thành sao!”

“- phong thần?!” Ấn Huyên khiếp sợ nói, “Phàm nhân cũng có thể phong thần cho tinh linh?”

“Ngươi cũng không phải là phàm nhân bình thường, ngươi là Hoàng đế nha! Chân long Thiên tử, tuân theo mệnh trời, có thể nào tự coi nhẹ mình? Ngươi xem tiền triều những Hoàng đế đó, chiến tích vị tất có bao nhiêu xuất sắc, nhưng cũng chạy tới đỉnh Thái sơn phong thần. Ngươi phong một cái ‘Thiên tề nhân thánh đế’, ta phong một cái ‘Thiên tiên ngọc nữ nguyên quân’. Trên đỉnh Thái sơn quân vương nào cũng một chuỗi dài phong hào, trong danh thiếp đều viết không hết nha!” Ấn Vân Mặc cười to, “Bọn họ có thể phong thần, Huyên nhi nhà ta anh minh thần võ như thế nào lại không thể! Người tới! lấy chu sa bút cùng bảo tỳ đến, Hoàng Thượng muốn đích thân thảo phong thần sắc văn!”

Ấn Huyên bị câu nói “Huyên nhi nhà ta anh minh thần võ” biến thành tâm thần nhộn nhạo, trên tay không tự giác mà gạt ra một chỗ trống đặt cáo thiên hịch văn, lấy ra bút chu sa, trên giấy lụa thêu ngũ sắc tường long, trước ghi “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết” tiếp tục viết:

“Ly long Ba Lăng, từ Thanh mãng hoá sinh, chịu thiên lôi kiếp phi thăng. Hai trăm bảy mươi chín năm trấn thủ Đồng Ngô giang, hưng vân bố vũ, sơ hồng an dân, công đức hiển hách, tự hạ tuân tuân, tinh ý dốc chí, cung thủ chiếu điều, thành minh hiểu thấu, khả chương khả biểu.

Trẫm hôm nay tại đây đăng giới khâu, thành đại lễ, sắc phong Thanh ly Ba Lăng làm Đồng Ngô giang thần, gia phong ‘Đức Nhân thánh vương thần quân’. Trên thuận thiên ý, dưới kết dân tâm. Duy nguyện mưa gió lấy thuận, việc đồng áng lấy năng; chiến trường lấy an, can qua lấy giảm, an dân vĩnh thái, phồn vinh lâu dài. Vân Hi năm thứ hai, tháng mười một ngày hai mươi bảy.”

Rồng bay phượng múa mà viết xong, Ấn Huyên lấy ra bảo tỳ, đoan đoan chính chính mà ấn xuống, “Hoàng đế phụng thiên chi bảo” sáu chữ màu son minh diễm.

“Sau đó thì sao?” Ấn Huyên cầm sắc văn nét mực còn ướt hỏi, “Như thế liền tính phong thần xong?”

Ấn Vân Mặc vuốt cằm, lẩm bẩm nói: “Phong thần sắc văn vừa thành, liền cùng thiên địa cảm ứng, sơn xuyên cộng minh, hiện ra bảy dị tượng, như thế nào lại không có động tĩnh? Hay là Nhân quân…”

“Chẳng lẽ trẫm là Hoàng đế như thế nào.” Ấn Huyên hạ mặt lạnh, trong hàn đao sương kiếm hiện lên ủy khuất, “Chẳng lẽ còn không đủ chính tâm thành ý, cúc cung tận tụy?!”

“Không không, không phải là Huyên nhi có vấn đề.” Ấn Vân Mặc vội trấn an, dưới tình thế cấp bách linh quang hiện ra: “Ai nha, ta biết thiếu cái gì rồi!” Y xoay người từ bên hông một Tử Y vệ phía sau rút ra phụng thần đao, nhanh như gió tại lòng bàn tay dùng sức một cái, nhất thời da tróc thịt bong, máu đào tuôn chảy.

Ấn Huyên vừa sợ vừa đau lòng nói: “Ngươi làm cái gì vậy!”

Ấn Vân Mặc đẩy ra long trảo của hoàng đế đang muốn giúp y cầm máu băng bó, nhíu mày nhịn đau gắt gao nắm chặt tay, đem máu nhiễm ra toàn bộ bàn tay, lập tức mãnh liệt đặt ở phía trên phong thần sắc văn–

Trời cao phía trên, đất rộng phía dưới, giống như vang lên tiếng ngâm nga xa xăm, nghe không rõ chữ cùng giai điệu, chỉ cảm thấy thanh thanh trọng điệp, tầng tầng như sóng, lan toả như nước. Khắp sơn xuyên giang đạo đều bởi vì âm thanh ngâm nga này mà run rẩy rung động, không tiếng động phát ra mà hô ứng…

Hiện tượng kỳ biến thứ nhất: núi ngâm đất xướng!

Bốn phương phía chân trời xa gần đều có những chấm đen phát lên. Rất nhanh mà gắn với hình thái hàng nghìn hàng vạn vân ảnh bay đến. Nhìn kỹ lại, không phải là vân ảnh, mà là ngàn vạn cầm điểu, quay cuồng múa may, anh anh đề chuyển, âm thanh trầm bổng như cầm như tranh.

Hiện tượng kỳ biến thứ hai: trăm loài chim múa ca!

Mặt đất dưới chân hơi rung lên, tựa hồ có lực lượng gì vừa nhu hòa lại vừa cứng cỏi dưới nền đất di chuyển tới lui, cuối cùng phá tan gông xiềng, dũng mãnh phun ra. Đúng là từng dòng nước lớn nhỏ phun thẳng lên cao cả trượng, nước suối trong suốt ngọt lành theo gió bay lả tả.

Hiện tượng kỳ biến thứ ba: Đất phun suối ngọt!

Khắp núi đồi cỏ cây, bởi vì dòng suối mát lành, càng có vẻ xanh tươi khỏe mạnh. Trong đó một gốc cây chết héo lâu ngày, đột nhiên đâm chồi nảy lộc, vươn cao hơn mười trượng, cành lá xum xuê xanh tốt che non nửa đầu núi.

Hiện tượng kỳ biến thứ tư: cây khô đâm chồi!

Trên trời chim chóc múa ca rồi đậu xuống nơi cây khô vừa sống lại, bên cạnh dòng suối ngọt lành, cỏ cây xanh mát. Bầu trời xanh sinh ra ngũ sắc tường vân vây quanh, di chuyển thành hình lầu son gác tía, điêu xe, phượng cái.

Hiện tượng kỳ biến thứ năm: Mây lành tụ họp!

Dưới ánh sáng mờ ảo, mặt sông Đồng Ngô sóng lăn tăn, giống như hàng nghìn hàng vạn tinh tú chớp động trong đó. Trên không trung ẩn ẩn xuất hiện ngân hà hư ảnh, cùng mặt nước sông hô ứng, khí thế tự nhiên mà lại u huyền thúy mỹ.

Hiện tượng kỳ biến thứ sáu: ngân hà như luyện!

Đông phương, mặt trời đã lên cao, một vòng trăng tròn lại nhiễm nhiễm trồi lên sau đỉnh núi, cao ngang mặt trời kia.

Hiện tượng kỳ biến thứ bảy: nhật nguyệt cùng toả sáng!

Bảy hiện tượng kỳ biến xuất hiện, trên phong thần sắc văn xuất ra từng đạo kim quang, như khói như mây thẳng hướng lên trời. Từ đó, thiên địa cảm ứng, sơn xuyên cộng minh! Thiên đình chấn động, thần uy tự sinh!

Quyển trục màu bạch ngọc vừa sinh thần lực chậm rãi bay lên, lấy khí thế dũng mãnh phá tan pháp lực của Bạch long, hướng Thanh ly Ba Lăng đang trong tình trạng kiệt sức bay tới.

“Nguyên lai thứ còn thiếu chính là một chút máu của tiên nhân câu thông Thiên Địa…” Lúc dị tượng lộ ra, Ấn Vân Mặc thấp giọng mà nói, sắc mặt tái nhợt.

Ấn Huyên lập tức người mang tới nước sạch vì y tẩy trừ miệng vết thương. Lấy kim sang dược đổ đầy bàn tay, dùng mảnh vải sạch sẽ mà băng bó cẩn thận, đau lòng mà trách: “Ngươi đây lại nháo ra cái chủ ý xấu gì! Được rồi, trẫm thừa nhận ngươi là tiên nhân, thiên tiên, kim tiên, tùy tiện cái gì tiên cũng được, chỉ đừng lại tự mình hại thân thể là được!”

Thanh ly há mồm ngậm lấy phong thần sắc văn, kim quang nhất thời bao phủ toàn thân. Miệng vết thương khép lại, nguyên khí dồi dào, cảnh giới tăng lên, tràn đầy pháp lực, phảng phất có thần uy vô cùng vô tận cuồn cuộn trong cơ thể. Ba Lăng ngửa đầu, phát ra một tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa!

Giang thần đã được xác định, không thể thay đổi! Tập Duật Quân thốt nhiên biến sắc, giận không kềm được nói: “Nhân quân! Ngươi dám thay trời phong thần! Phá hư chuyện tu hành của ta!” Hắn vứt bỏ thần lực, nhân lúc Thanh ly Ba Lăng không để ý, mang thân thể bị tàn phá, giương nanh múa vuốt hướng ngự giá đang đứng trên mặt đất đánh tới!

Trong tiếng hét giận dữ, Ba Lăng phun ra một đạo u lam kiếm quang, đánh trúng Tập Duật Quân ngoan cố chống cự, đem hắn đánh bay ra hàng trăm dặm, thọ trọng thương! Lập tức đuôi dài vung ra, đằng vân giá vũ mà truy kích theo.

Một chuỗi huyết tích màu vàng theo kình phong bay tới, bắn vào cổ Ấn Huyên.

“Tai hoạ làm bẩn long thể của Thánh Thượng, mau mau mang nước đến!” Bọn thị vệ cuống quít vì hắn chà lau, tẩy trừ, thỉnh tội không ngừng.

Ấn Huyên khoát tay nói: “Không sao, rửa sạch là được. Tập Duật Quân mặc dù đi vào tà đạo, nhưng kẻ này dù sao cũng là huyết mạch của thiên long, không coi là dơ bẩn.”

“Tiểu bạch chó cùng rứt giậu, còn muốn giết ngươi. Tiểu Thanh mới vừa được ngươi sắc phong giang thần, nhất định không thể tha hắn.” Ấn Vân Mặc cười nói, “Đại công cáo thành. Chuyện kế tiếp thu liễm hồng thủy, thanh lý giang đạo, bồi đắp điền thổ hai bên là việc của giang thần.”

Ấn Huyên vuốt cằm, truyền chỉ phân phó: “Năm nay Vận trạch cùng ba huyện lân cận được hoàn toàn miễn thuế. Vận trạch Huyện lệnh mặc dù không phải là đại tài, miễn cưỡng cũng coi như cẩn trọng. Để hắn tiếp tục làm đi, bảo hắn chỉnh đốn kỷ cương cho tốt, trợ cấp dân sinh, không được để cho trẫm thất vọng.”

“Bận bịu nửa ngày, mệt chết ta.” Ấn Vân Mặc ngáp mấy cái liền, “Ta muốn trở về giường cao gối mềm, hảo hảo ngủ bù một giấc.”

“Ngươi khẩn yếu nhất chính là bổ khí huyết!” Ấn Huyên nhìn sắc tái nhợt vì mất máu trên má y, trong lòng vừa giận lại vừa đau, “Về khách điếm trước, gọi tùy thị ngự y nhanh chóng trị thương khai dược. Ngươi nếu là lại ngại khổ không uống, để xem trẫm thu thập ngươi như thế nào!”