Đoạ Tiên

Quyển 2 - Chương 35




Từ Sưởng châu dọc theo đường thủy đi lên phương bắc, xuyên qua Húc châu về hướng Bắc hơn trăm dặm, liền đến một cái địa danh cổ gọi là “Vân mộng trạch”. Ao hồ từ thời thượng cổ chi chít như sao trời sớm đã khô cạn biến mất, sa nhưỡng trầm tích thành những khoảng bình nguyên mênh mông. Người đời sau tại đây tụ tập thành thành trấn phồn hoa. Con sông lớn nhất trung nguyên xuyên qua giữa, bởi vì phía đông nam có Đồng ngô sơn như bình phong, đoạn sông này liền được người đặt là “Đồng ngô giang”.

Từ khi Đồng ngô giang vỡ đê, địa thế hai bên thành trấn bị trũng, đồng ruộng đã biến thành bưng biền. May là có Đồng ngô sơn vây ngăn lại, hồng thủy mới không tràn đến địa giới Húc châu.

Đại quân vạn người đi tới nơi này, khó có thể đi tiếp. Hoặc là chia ra đi vòng qua Đồng ngô sơn, thời gian sẽ gấp hai ba lần. Hoặc là vứt bỏ xe đổi sang thuyền, từ thủy lộ đi qua.

Tiên phong đến bẩm báo tình hình giao thông, dò hỏi thánh ý. Ấn Huyên hơi suy nghĩ một chút, hạ lệnh: “Thuỷ quân bắc điều không kịp, hãy đi trưng tập thuyền trong dân chúng, có thể vận chuyển khoảng trăm người là được. Nhân mã còn lại theo đường bộ vòng qua Đồng ngô sơn, tới Vận trạch thành hội ngộ.”

Tùy giá quần thần nghe ý chỉ, lại nhất nhất can gián, sợ thánh giá rời đại quân hộ vệ, lỡ có chuyện gì không hay xảy ra. Đáng tiếc Hoàng đế mặc dù tuổi trẻ, lại chuyên quyền nhất quán, mọi việc rất có chủ kiến, chỗ nào để cho bọn thần tử dao động đến quyết định của mình, lúc này vừa đấm vừa xoa mà đuổi bọn họ đi.

Gần nửa ngày sau, quân sĩ tìm đến được bốn chiếc thuyền đánh cá lớn. Chỉ huy sứ Ngư Từ Tuấn liền chọn lựa ra hơn trăm Tử Y vệ giỏi nhất đi theo. Thuận đường báo một câu, lang tướng Tả Cảnh Niên vốn cũng trong trăm người này, nhưng từ khi Thánh thượng gặp chuyện, hắn liền bỗng nhiên biến mất, nửa điểm hành tung cũng không có. Ngư Từ Tuấn phái người tìm kiếm không có kết quả, không biết hắn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay là bỏ trốn. Nhưng việc thị giá bắc tuần quan trọng, vì thế theo lệ thường phát truy nã bố cáo, tạm thời gác lại việc này.

Ấn Huyên giữa vòng vây mọi người bảo vệ xung quanh bước lên thuyền, lại thấy Ấn Vân Mặc còn đứng tại chỗ do dự, hỏi: “Lục hoàng thúc như thế nào còn không lên thuyền?”

Ấn Vân Mặc liếc mắt một cái ra dòng sông phía trước mênh mông cuồn cuộn, hắc hắc cười gượng hai tiếng: “Ta say tàu, vẫn nên theo hậu đội đi đường bộ đi.”

Ấn Huyên cười to: “Hoàng thúc là sợ nước đi? Yên tâm, sẽ không để ngươi ngã xuống!” Nói xong, tự mình lại dắt y.

Ấn Vân Mặc cứ như vậy tâm không cam tình không nguyện mà bị Hoàng đế kéo lên thuyền đi.

Đỉnh lũ đã tại tháng trước bình ổn, dòng chảy vẫn còn có chút mãnh liệt. Nước sông cũng đục không ít, không thể thấy quá ba thước. Trên mặt sông thỉnh thoảng trôi qua đoạn cây khô, xác nhà, thậm chí là mấy cỗ xác chết trôi vô cùng thê thảm. Ấn Huyên thần sắc ngưng trọng mà trông về phía xa, chỉ thấy mờ mịt dòng nước mênh mông một mảnh, giống như thân đọa bên trong sáu đạo khổ hải, phóng mắt chứng kiến, đủ cảnh tượng chúng sinh lâm nạn bi thảm.

Dân chúng vô tội, vì sao gặp lũ lụt đến thế này? Đê mới gia cố, như thế nào không chịu được mười năm! Trong đó tất có ẩn tình… Ấn Huyên ánh mắt âm trầm mà nhìn về hướng trấn Vận trạch – bởi vì kiến lập trên sườn núi, Vận trạch trấn trở thành trấn duy nhất trong những thành trấn gần đó hiếm khi bị hồng thủy bao phủ. Trước mắt chính như một hòn đảo đơn độc, cân bì kiệt lực mà dập dềnh trên sóng nước.

Đáy thuyền đột nhiên truyền đến một chấn động mạnh, khiến người trên thân thuyền đều xóc nảy. Ấn Vân Mặc một phen kéo long bào của Hoàng đế, khuôn mặt nhăn như ăn quýt chua: “Ngươi mau tránh ra, cẩn thận ta phun lên quần áo ngươi!”

Ấn Huyên buồn cười mà giữ chặt bờ vai y: “Ngươi tóm áo chặt như vậy, làm sao trẫm tránh?”

Ấn Vân Mặc khẩn trương nói: “Ta không nắm chặt, vạn nhất rớt xuống nước thì làm sao!”

Trẫm nhảy xuống đi mò ngươi. Ấn Huyên lời còn chưa nói ra, một Tử Y vệ đang ghé vào mép thuyền quan sát bẩm báo: “Hoàng Thượng, là một đàn cá lớn bơi qua dưới đáy thuyền, cũng không biết bị thiên địch gì đuổi theo hỗn loạn, không đầu không đuôi hướng đáy thuyền đụng vào.”

Khi nói chuyện, thân thuyền chấn động bỗng nhiên đình chỉ, Ấn Huyên nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn nắm cả cánh tay Ấn Vân Mặc không buông.

Ấn Vân Mặc tránh hai cái không được, bật cười nói: “Hoàng Thượng không phải là tối qua còn giảng thể thống sao, ngay cả ta ngồi hay không ngồi đều phải quản, hiện giờ lại ấp ấp ôm ôm, còn ra thể thống gì!”

Ấn Huyên nghiêm mặt đạo: “Trẫm nếu không ôm ngươi, vạn nhất thân thuyền lại nghiêng ngả, ngươi liền rơi xuống làm mồi cho cá. Không biết phân biệt!”

Trên trời một tiếng kêu lảnh lót truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, nguyên lai là một con ưng thứu (*) đang bay lượn trên cao.

[(*): chim kền kền]

Ưng thứu cúi đầu nhìn về bốn chiếc thuyền đánh cá trên mặt sông, chỉ nhỏ như bốn phiến lá cây sơn trà. Ngay lúc đó, phía dưới phiến lá sơn trà, giữa cuộn sóng đục ngầu nhìn không rõ, lại ẩn ẩn xuất hiện một bóng đen khổng lồ đến cực điểm, thong thả uốn lượn mà lướt qua – bóng đen kia to lớn cơ hồ chiếm hơn phân nửa dòng sông, so sánh với mấy chiếc thuyền đánh cá quả thực là bé nhỏ không đáng kể. Tưởng chừng chỉ một cơn sóng mạnh sẽ huỷ diệt ngay lập tức.

Giống như tâm sinh e ngại, ưng thứu nháy mắt bay bổng lên cao, hạ xuống một tiếng kêu to thập phần thê lương.

Thuyền đánh cá ngược dòng mà đi, giữa sóng nước chèo hết tốc lực. Trên sườn núi phía đông bắc, Vận trạch thành ẩn hiện giữa trời chiều, phỏng chừng chỉ cần khoảng nửa canh giờ sẽ đến.

Một Tử y giáo uý chèo thuyền bỗng nhiên cảm giác trong tay chấn động, nhắc mái chèo lên nhìn. Mái chèo bằng gỗ đàn cứng rắn không biết đụng phải cái gì gẫy một nửa lởm chởm, bén nhọn. Hắn nhất thời hứng khởi, nghĩ đến mấy ngày này đều ăn lương khô, thừa cơ hội này đâm vài con cá giải thèm cũng tốt. Liền tay cầm mái chèo, ngưng thần tĩnh khí nhìn chằm chằm phía dưới mép thuyền, thấy dưới nước một cái bóng xẹt qua, thầm nghĩ thực là một con cá lớn, trong tay kình khí đột nhiên phát, hung hăng đâm vào trong nước.

Lần này, giống như đâm vào một tảng đá cứng rắn. Không chờ giáo úy kia ngây người, bốn phía dòng nước nhất thời xoay chuyển, một cái lốc xoáy thật lớn trên mặt sông nhanh chóng hình thành, tựa hồ dưới đáy nước có một quái vật khổng lồ, bởi vì vừa bị chạm phải, giống như bị côn trùng cắn không kiên nhẫn mà xoay động đuôi một cái – ngay sau đó, vô số cột nước mãnh liệt phóng lên cao, khiến sóng to gió lớn, toàn bộ mặt sông nhất thời như trời long đất lở.

Mọi người ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng không kịp phát ra, bốn chiếc thuyền đánh cá giống như vỏ đậu giữa bão táp, bị cuốn lên cao, trong chớp mắt vỡ vụn. Trên thuyền hơn trăm người giống như bị một bàn tay khổng lồ tát một cái sắc lẹm, thân bất do kỷ, lưu loát mà rơi xuống sông.

Biến cố xoay chuyển trong nháy mắt, Ấn Huyên chỉ kịp đem tay kia ôm chặt eo Ấn Vân Mặc, hai người lập tức bị sóng bạc ngập trời cuồn cuộn kéo xuống, nhấn chìm trong ba đào.

Ấn Vân Mặc thống khổ mà phun ra một ngụm nước sông, thập tử nhất sinh ghé vào bên bờ đá kịch liệt ho khan. Sóng nước đục ngầu phía sau vẫn còn xao động, thỉnh thoảng liếm liếm gót chân y, tựa hồ như tiếc nuối mỹ thực ngay miệng còn để thoát mất.

“Tiểu Lục thúc, ngươi tỉnh a!” Chung quanh một mảnh tối đen, y nghe thấy tiếng Ấn Huyên kinh hỉ kêu lên, đồng thời phía sau lưng được người vỗ vỗ, giúp hắn phun hết nước sông trong bụng ra.

Ấn Vân Mặc thở dốc một lúc lâu, nước trên người tuôn rơi khiến y lạnh đến run rẩy, răng đánh cầm cập mà nói: “Lạnh… lạnh chết ta. Áo khoác đâu?”

Ấn Huyên nói: “Áo thấm nước quá nặng, dưới sông liền cởi bỏ rồi.” Hắn dùng thân thể chính mình cũng đồng dạng ướt đẫm ôm chầm lấy y. Ấn Vân Mặc phát hiện đối phương cũng chỉ mặc một kiện trung y, lúc này đêm đông hàn khí lạnh buốt, nhưng nhiệt độ cơ thể tốt xấu so với chính mình cũng còn ấm nóng hơn một chút.

“Mặt sông bỗng nhiên nổi lên sóng lớn, thuyền chìm. Những người khác chỉ sợ cũng bị cuốn đi, không biết chúng ta trôi đến nơi nào, cách Vận trạch thành có xa lắm không.” Ấn Huyên nửa ôm nửa dìu Ấn Vân Mặc đứng dậy, “Ngươi bệnh nặng mới khỏi, cần nhanh chóng tìm một chỗ nhóm lửa, đem y phục trên người hơ cho khô.”

Ấn Vân Mặc chỉ cảm thấy cả người huyết mạch như ngâm trong nước đá, tay chân không còn là của mình, nhưng vẫn miễn cưỡng cố gắng đi lại, dưới sự giúp đỡ của Ấn Huyên rời khỏi bờ sông. Y ngẩng đầu nhìn tinh tượng, nói: “Đi hướng Tây Nam đi.”

Ấn Huyên không cần nghĩ ngợi mà nghe theo. Hai người thất tha thất thểu đi qua nửa dặm, quả nhiên thấy một chỗ thôn xóm nho nhỏ cỡ bảy tám hộ nhân gia, trong đó một hộ cửa sổ lộ ra ánh nến mông lung, bèn tiến lên gõ gõ cửa gỗ.

Một lão ẩu cầm đèn lồng, mặc áo bông đi ra cổng, thấy hai công tử trẻ tuổi ướt sũng, tự xưng là hai huynh đệ, vì đắm thuyền, cùng người hầu thất lạc, thấy có nhân gia liền tới xin giúp đỡ. Lão thấy hai người tình trạng mặc dù chật vật, tóc tai bù xù, ngay cả ngoại bào cũng không có, nhưng kiểu cách ăn mặc cùng diện mạo có vẻ là người có thể diện, không giống kẻ xấu, liền nhanh chóng gọi nội nhân chuẩn bị quần áo khô, còn mình thì dẫn bọn họ đi tẩy trừ thay quần áo.

Sau khi đơn giản thanh lý một phen, lão tẩu run rẩy mà bưng ra hai chén cháo khoai lang cùng một cái dĩa cá kho, rất có chút nan kham mà phụng cấp hai vị khách quý – nàng thường ngày còn chưa từng thấy qua công tử trắng nõn xinh đẹp như thế, mặc dù quần áo chỉ là vải thô, trâm cài bằng cành cây gãy, vẫn giống như tấm bích hoạ cũ trong miếu một bộ dáng tinh mỹ, cái gọi là thần tiên cũng không hơn thế này đi. Lấy món ăn thấp kém bất kham như vậy mà đãi khách, lão tẩu có chút xấu hổ, da mặt nhăn nheo cũng đều đỏ lên.

Ấn Huyên lại không chút nào để ý, thậm chí cảm thấy đau lòng. Hai lão nhân gia này- ăn chỉ miễn cưỡng no bụng, quần áo chỉ miễn cưỡng chống lạnh, nhà tranh vách đất, chỉ một cơn gió lớn cũng có khả năng không chống đỡ được. Đây là một hộ dân thường Cửu Châu, làm Thiên tử giờ phút này cảm thấy một loại hổ thẹn nặng gánh trong lòng.

Miệng hắn không tư vị mà nhai cháo, quay đầu nhìn Ấn Vân Mặc, nguyên bản còn lo lắng vị hoàng thúc này miệng tinh lưỡi điêu sợ là chịu không nổi món ăn thô kệch, lại thấy đối phương hai tay ôm chiếc bát sứt mẻ, đem một chén cháo loãng lạnh ngắt mà uống đến thập phần thoải mái, ngay cả mấy con cá nhỏ cũng nhai đến xương cốt đều không dư thừa, cuối cùng lại còn kéo tay áo Ấn Huyên mà lau khóe miệng, mỉm cười nói: “Đa tạ hai vị lão nhân gia khoản đãi, tiểu tử đói gần chết, chén cháo này thật đúng là hảo vật cứu khổ cứu nạn.”

Lão tẩu trên mặt đầy nếp nhăn nhất thời có điểm sáng rọi, chất phác mà trả lời “Không đáng để chiêu đãi, chê cười rồi!” rồi vội vội vàng vàng thu thập bát đũa đi rửa.

Lão ẩu thấy đêm dài người mệt, thu xếp cho khách nhân đi ngủ. Đáng tiếc nhà tranh liền hai gian, một gian họ đang ở, vội vàng thu thập một gian khác, ủy khuất hai vị khách nhân ở chen chúc một gian, cũng thiên tân vạn khổ mà tìm được hai mụn chăn bông vá víu mang ra.

Ấn Huyên cùng Ấn Vân Mặc cảm tạ, ôm chăn bông lên kháng (*). Kháng không lớn, cũng không đốt ấm, trên mặt kháng lạnh chỉ trải một tấm đệm mỏng như tờ giấy, chăn cũng là sợi bông mỏng, che không được vài phần nhiệt độ.

[(*): kháng là một loại giường bằng đất nung, phía dưới có chỗ dẫn nhiệt để cho ấm]

Ấn Vân Mặc mặc nguyên quần áo bọc trong chăn, cuộn mình một lúc lâu, tay chân vẫn lạnh băng như trước. Y co đầu gối, đem một chân nhét vào khuỷu đầu gối khác, hấp thu chút hơi nóng có còn hơn không của chính mình, đồng thời vạn phần hoài niệm đại hồ ly, tiểu Tả có thể thay y làm ấm giường – tuy nói hồ ly kia không phải là đồ vật, nhưng lông xù ấm áp, trong ngày đông nửa gối nửa ôm thật sự thoải mái.

“Tiểu Lục thúc, ngươi lạnh?” Ấn Huyên ở một đầu kháng mở miệng nói.

Ấn Vân Mặc hàm hàm hồ hồ mà “Ngô” một tiếng, cùng lúc vừa hy vọng đối phương tới làm ấm ổ chăn cho y, vừa lại cảm thấy có nguy cơ dẫn lửa thiêu thân – tiểu Hoàng đế tựa hồ đối với y sinh tâm ái dục, vạn nhất thể diện thúc chất cái gì đều không thèm để ý, nhất định phải trên người y tầm hoan ái. Y cho dù không cam nguyện, cũng không cách nào cự tuyệt. Tuy nói chỉ là một khối túi da chẳng có gì đáng tiếc, nhưng đau đớn lại là thật. Nhớ tới năm đó bị xuyên qua đau đớn như xé rách, Ấn Vân Mặc đến giờ cảm giác da đầu vẫn run lên.

Ấn Huyên thấy hắn không động tĩnh, trầm mặc một khắc, lại mang chăn bông của chính mình khoác lên người y. Chăn bông vốn vừa ngắn lại vừa nhỏ, khoác lên chỉ đủ một người, Ấn Vân Mặc hỏi: “Chính ngươi thì sao?”

Ấn Huyên nói: “Ta thân cường thể tráng, mặc quần áo qua một đêm cũng không ngại.”

Gió bắc đập vào cửa sổ ào ào rung động, Ấn Vân Mặc nhíu mày lăn qua lộn lại, cuối cùng thất bại mà thở dài, đem chăn bông xốc lên một góc: “Ngươi tiến vào, chúng ta đắp chung.”