Đoạ Tiên

Quyển 2 - Chương 27




Từ khi tới phỉ trại đến nay đã được năm ngày, Ấn Vân Mặc đưa đơn bốc thuốc, bệnh phong hàn liền có chuyển biến tốt đẹp. Thỉnh thoảng lại trong tuyết du lãm thắng cảnh Đại quật sơn, mỗi ngày đều là nhàn nhã tiêu sái. Bởi vì Đại đương gia đối với y có chút khách khí, đám mã tặc liên can không rõ chi tiết, cũng thành thật không dám đắc tội, chỉ phân phó cắt cử người giám thị, không để y chạy trốn là được.

Một ngày, Tả Cảnh Niên giả trang thành tân phỉ, được Liễu mặt rỗ điểm danh cùng xuống núi đi mua sắm, không thể không tạm thời rời khỏi Ấn Vân Mặc. Hình Lệ Thiên tại thao trường rèn luyện binh sĩ, ước chừng là muốn khoe khoang thực lực để đả động tâm tính đối phương, liền gọi người đi thỉnh Kỳ công tử đến dự khán.

Ấn Vân Mặc bị thúc ép quá, đành phải phủ thêm áo khoác ra cửa phòng. Mới vừa đi đến gần thao trường, liền thấy hai đội đạo sĩ cùng nữ quan xếp hàng dài từ cửa trại quanh co khúc khuỷu mà đến, chính giữa ôm lấy một toạ liễn thập phần hoa lệ. Tọa liễn kia như lơ lửng trên bầu trời di động, phảng phất có gió mát bốn phương, tứ phía rèm sa mỏng như cánh ve, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, lâng lâng tựa như loan giá của tiên nhân.

“… Là Tô chân nhân!”

“Tiên quân giá lâm!”

Đám thổ phỉ sôi nổi bỏ lại vũ khí, quay đầu liền bái, cầu xin, hứa nguyện… giữa sân nhất thời ầm ầm một đám.

Hình Lệ Thiên cũng lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, vội vàng tiến lên tiếp giá. Một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi thân mặc đạo bào trắng như tuyết phiêu hạ tọa liễn, dung mạo có thể nói tuyệt diễm, trong mắt giống như có chứa thần quang, khiến mọi người đột nhiên nghiêm nghị, không khỏi sinh ra tâm thần mơ màng trì độn.

Ấn Vân Mặc dưới chân bất động thanh sắc mà lui về phía sau vài bước, tránh ra sau bức tường.

“Tiên quân đại giá quang lâm, thật sự là vẻ vang cho Lăng Vân trại ta. Không đích thân mười dặm nghênh đón đúng là thiếu sót của đám hạ nhân.” Hình Lệ Thiên đứng trước mặt thiếu niên chắp tay nói.

Hắn tuy là cung kính hành lễ, nhưng không có thái độ hèn mọn như những người khác. Tô Ánh Phục nghiền ngẫm mà nhìn hắn chăm chú, mỉm cười mê hoặc, khiến chúng phỉ giữa sân ba hồn không thấy bảy phách, chính là si ngốc ngơ ngác mà nhìn.

Hình Lệ Thiên trong mắt cũng có phần kinh diễm, lại không đến mức thất thố, cúi đầu hỏi: “Tiên quân lần này tiến đến, có gì huấn thị?”

Tô Ánh Phục từ trong tay áo rút ra một mũi tên: “Đây là của ngươi?”

Hình Lệ Thiên tiếp nhận vừa thấy, đích thật là mũi tên đặc chế của chính mình, gật đầu nói: “Đúng vậy, chẳng biết tại sao lại ở trong tay tiên quân…” Hắn chợt nhớ tới hai ngày trước bắn một mũi tên về phía chân trời, mất hút không thấy bóng dáng, bật thốt lên nói: “Hay là của y bắn ra một mũi tên kia?”

“Y? Y là kẻ nào?” Tô Ánh Phục hỏi.

“Tiên quân còn nhớ rõ nửa năm trước ban thưởng cho ta lời huấn thị? Bạch sơn hồng đạo, ngày tại canh dần, thập tử nhất sinh, thiên mệnh quy lâm.” Hình Lệ Thiên đáy mắt phiếm xuất nhiệt quang, “Y chính là kẻ trong thiên mệnh của ta.”

Tô Ánh Phục ánh mắt chớp động, cười nói: “Vậy đã có thể chúc mừng Hình trại chủ. Không ngại gọi tới cho ta nhìn xem, đến tột cùng là nhân vật như thế nào a.”

Hình Lệ Thiên đáy lòng xẹt qua một tia mâu thuẫn. Lại chẳng biết tại sao không muốn để người nọ bị Tô Ánh Phục nhìn thấy, nhưng tiên nhân đã phân phó cũng không thể từ chối, liền quay sang một thủ hạ phía sau nói: “Kỳ công tử như thế nào còn chưa đến, lại đi giục mời một phen.”

Ấn Vân Mặc xoay người muốn đi, tên lâu la đi trước lại tỉnh thần, đẩy y một cái: “Không nghe thấy sao, Đại đương gia gọi ngươi đi qua!”

Thấy tránh cũng không thể tránh, y đành phải tiến ra, đi đến trước mặt hai người.

Tô Ánh Phục cao thấp đánh giá y, bất giác nhăn mày, trong ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc. Cứ như thế nhìn chăm chú một khắc, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch: “Ngươi! Ngươi là – ”

Ấn Vân Mặc không mặn không nhạt mà nói: “Còn nhớ rõ quản hồ thuật?”

Tại thế kim tiên Tô chân nhân bộ dạng giống như thấy quỷ, sắc mặt đại biến, bỗng dưng hóa thành một làn khói nhẹ bay nhanh mà đi. Ngay cả đài sen toạ liễn, người hầu cùng tuỳ tùng cũng chẳng màng.

Hình Lệ Thiên ngạc nhiên đứng ở đương trường, nhìn lên trời, lại nhìn Ấn Vân Mặc: “Đây là… Xảy ra chuyện gì? Tiên quân vì sao đột nhiên chạy đi?”

Ấn Vân Mặc mỉm cười một tiếng: “Đại khái là sợ lại bị ta ném vào nồi nước mà hầm đi.”

Hình Lệ Thiên mạc danh kỳ diệu mà nắm chặt mũi tên kia, ẩn ẩn ý thức được, vị công tử bị hắn cường ép đến đây, chỉ sợ còn tài giỏi hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều lắm. Nếu y có thể đứng bên cạnh mình, khăng khăng một mực vì mình giúp đỡ, lo gì đại sự không thành! Lăng vân trại Đại đương gia nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về phía Ấn Vân Mặc càng phát ra nóng bỏng, giống như muốn đem y ăn sống nuốt tươi vào bụng.

Ấn Vân Mặc không khỏi khép lại áo khoác, rùng mình một cái nói: “Trời lạnh gió to, không có việc gì ta về phòng trước.”

“Từ từ!” Hình Lệ Thiên gọi y lại, ý bảo đám lâu la tiếp tục thao luyện, lập tức một cái bắt được tay Ấn Vân Mặc “Đi theo ta.”

Ấn Vân Mặc một đường thất tha thất thểu bị hắn kéo vào căn phòng gần đó. Cũng không phải sợ hắn tâm sinh cái gì tà niệm – từ trên người đối phương, y cũng không cảm giác được ý dâm dục, chỉ cảm thấy một cỗ chấp niệm dường như đã xâm nhập cốt tủy, thập phần mãnh liệt và cuồng vọng.

“Kỳ công tử, ngươi cảm thấy hiện nay thiên hạ có thái bình hay không?” Hình Lệ Thiên nghiêm mặt hỏi.

“Thái bình hay không?” Ấn Vân Mặc sờ sờ cằm, “Bắc cương luôn động can qua với Uyển Úc, nghe nói mấy năm nay bất lợi hơn trước. Nhiều nạn nhiều tai, không ít châu huyền nảy ra mã tặc, đạo phỉ. Đại đương gia cũng chính là một đám trong đó.”

Hình Lệ Thiên đối với hai chữ “Một đám” này rất bất mãn, nhưng cũng không so đo, lại hỏi: “Ngươi cảm thấy đương kim thiên tử như thế nào?”

Ấn Vân Mặc càng nghĩ, thành thực mà phun ra một câu: “Hắn gần đây rất xui xẻo.”

“Đều nói, Thiên tử vô đạo, trời xanh mới có thể đánh xuống tai hoạ coi như trừng phạt. Một khi đã như vậy, ta vì sao không thể thay trời hành đạo, khởi binh thảo phạt hôn quân? Ta tin tưởng giờ phút này chỉ cần có người giơ cờ vung tay tất nhiên chung quanh hô ứng, đến lúc đó ta tiếp tục thu nạp binh mã, đại sự ắt thành!”

Hình Lệ Thiên khẩu khí cuồng ngạo mười phần, “Ngươi cũng biết tiên quân từng vì ta phê mệnh, nói ta có đế vương khí? Xuất thân thảo khấu thì thế nào chứ, ngay cả khai quốc hoàng đế không phải cũng là kẻ lưng ngựa cung đao đánh hạ giang sơn hay sao. Ấn gia của hắn có thể từ trong loạn thế giành được thiên hạ, chẳng lẽ Hình Lệ Thiên ta lại không được?!”

Ấn Vân Mặc cười như không cười gật gật đầu: “Không tồi, trên người của ngươi đích xác có cỗ đế vương khí.” Lại đem nửa câu sau chôn trong bụng: chỉ tiếc đã quá thời hạn một ngàn bảy trăm năm, hiện giờ không đáp số.

Thẳng đến trước mắt, y rốt cục có thể xác định cái “Thiên ý” chết tiệt kia vì sao an bài hai người gặp nhau: y thiếu hắn một câu trả lời thuyết phục, cứ thế đối phương chấp niệm thành cuồng. Cho dù y không thẹn với lương tâm, nhưng dù sao nhân quả bởi vậy mà hạ; không phá được chấp niệm này, liền không chấm dứt được một đoạn dây dưa ngàn năm trước. Bởi vậy y không thể không lấy thân ứng kiếp, giải cho xong chấp niệm này.

Hình Lệ Thiên nghe y nói đồng ý, trong lòng mừng như điên, cất tiếng cười to nói: “Hảo! Hảo! Ta quả nhiên không có nhìn nhầm! Vân Mặc, từ nay về sau ngươi liền an tâm ở lại Lăng Vân trại. Ngươi yên tâm, hoang sơn dã lĩnh này không ở bao lâu, rất nhanh toàn bộ Sưởng châu liền là của chúng ta!”

“Sưởng châu? Không phải là còn có hai vệ quan binh trấn thủ, như thế nào có thể dễ dàng đoạt được?”

“Hừ, nói là hai cái vệ quan binh, chỉ là một đám vô dụng mà thôi. Huống chi tri châu Hứa Trừng Giang kia, coi lời nói của tiên quân là mệnh. Tiên quân nói ta có đế vương khí, hắn lại sao dám làm trái thiên mệnh! Chờ ta tập kết đầy đủ nhân mã, hắn tất nhiên sẽ mở cửa hiến thành. Bắt lấy Sưởng châu, liền đó Húc châu cũng dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó ta lấy hai châu làm cơ sở khuếch trương ra ngoài. Biên quan thì bị Uyển úc xâm lấn, hôn quân hai mặt thụ địch khó chiếu cố cả đôi đường, rất nhanh có thể thôn tính toàn bộ phủ Sơn Âm. Đến lúc đó thiên hạ đại loạn, quần hùng tranh giành, ta phần thắng tự nhiên càng lớn.”

Ấn Vân Mặc nghe hắn quy hoạch, viễn cảnh thập phần tráng lệ, mỉm cười: “Chỗ tốt đều bị ngươi chiếm hết, ta đây ở đâu?”

Hình Lệ Thiên nắm chặt hai vai y, tiêu sái mà nói rằng: “Ta không phải đã hứa hẹn sao, dưới một người, trên vạn người. Ta nếu đăng cơ, ngươi liền là đương triều Tể tướng, nội các thủ phụ. Nếu còn không ưng ý, liền cũng có thể phong ngươi thành một cái Vương gia khác họ.”

Ấn Vân Mặc quả thực muốn cười ra tiếng, thuận thế đặt lên cánh tay của hắn, làm cùng tư thế: “A nha, Vương gia cái gì, thực là không đảm đương nổi. Tùy tiện cấp cho ta làm quan nhị phẩm tam phẩm là tốt rồi. A, thuận đường đem một vạn lượng hoàng kim kia thưởng cho ta, như thế nào?”

Hình Lệ Thiên xuy một tiếng, nói: “Chờ ta lên làm hoàng đế rồi nói sau. Hiện giờ cũng còn chưa được – mà người nhà ngươi lại cũng không nóng nảy, như thế nào tiền chuộc còn không có nửa điểm động tĩnh?”

Lại nói Tô tiên quân hóa thành một làn khói nhẹ bay trở về thiên linh động phủ trong núi, ở trong mật thất đi tới đi lui, thập phần nôn nóng, trong miệng lẩm bẩm: “Y đi ra như thế nào? Không phải nói là giam đến chết già sao? Xem bộ dáng là bị y nhận ra rồi, chuyện này nên làm thế nào cho phải…” Nôn nóng qua đi lại có chút hậm hực: “Mấy năm nay ta hút không ít tinh khí người sống, tu hành đã gần đến đại thành, sao lại phải sợ một cái xác tử như y chứ! Hiện giờ y hẳn là đánh không lại ta, cho dù muốn vạch trần gốc gác của ta, cũng không người chịu tin, ta còn sợ y làm gì? Tìm một cơ hội nhất đoạn giết chết là xong!”

Nghĩ đến như vậy, thần sắc của hắn dịu đi, lại bày ra một bộ dáng phong lưu liễu yêu đào diễm, giống như tùy thời tùy chỗ đều có thể phóng thích tiên khí, khiến người thấy hết thảy đều muốn quỳ gối dưới chân.

——————

Tử y giáo úy Trần Thạch được phái đi Phá dương nửa đường liền quay lại, lòng nóng như lửa đốt hướng về phía Ấn Huyên bẩm báo: tại nửa đường trong sơn đạo, phát hiện một chiếc xe ngựa bị phá nát đến thất linh bát lạc, cùng với hơn mười thi thể bị dã thú cắn xé không còn trọn vẹn. Thi thể đa số bị lột đi quần áo, khó có thể phân biệt thân phận. Nhưng trải qua kiểm nghiệm cẩn thận, hắn rõ ràng phát hiện, đám thi thể đó, đúng là mấy Tử Y vệ phụng mệnh hộ tống Lịch vương quay trở lại Huỷ dương!

Ấn Huyên còn chưa nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, từ trên ghế bật đứng dậy: “Lịch vương đâu? Có tìm thấy Lịch vương không?”

Trần Thạch lắc đầu: “Vẫn chưa thấy Vương gia, còn có Tả lang tướng cũng không thấy bóng dáng. Vi thần mọi nơi tìm hiểu, nghe nói mấy ngày trước có một đám mã tặc phá huỷ con đường, tập kích thương đội. Tặc thủ chính là Hình Lệ Thiên. Vi thần chỉ sợ Vương gia… bị phỉ tặc bắt cóc, liền lập tức trở về bẩm báo.”

“Hình Lệ Thiên!” Ấn Huyên giận dữ bật cười, “Quả là tặc tử to gan lớn mật, còn dám hướng trẫm vơ vét tiền chuộc!” Càng là việc cấp bách, hắn càng là lãnh tĩnh, trầm giọng nói: “Lịch vương nếu thật bị Hình Lệ Thiên bắt đi, Tả Cảnh Niên võ nghệ cao cường, lại trung thành tận tâm, tất nhiên sẽ liều chết hộ cứu. Hiện trường vừa không tìm thấy thi thể hắn, như vậy hoặc là cùng bị bắt với Lịch vương, hoặc là là trở về tìm viện binh. Nhưng hắn bất quá chỉ là một Lang tướng, không có tín vật của trẫm ắt không điều động được đại bộ binh mã, bởi thế trước cần đuổi theo trẫm bẩm báo việc này mới đúng. Theo cước bộ của hắn, đã sớm nên đến Sưởng châu thành, vì sao đến nay không có âm tín?”

“Có lẽ, Tả lang tướng cũng bị bắt?” Trần Thạch nói.

Ấn Huyên nhắm lại hai mắt, tựa hồ tại giây lát hạ quyết định: “Sưởng châu vệ sở không đáng tin, Hoa Lâm mang theo hai thám tử ở lại nơi này. Những người còn lại theo trẫm lập tức xuất phát, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Huỷ dương. Trẫm muốn tự mình dẫn binh mã, san bằng Đại Quật sơn, cứu Lịch vương trở về!” Hắn trong mắt lộ ra sát khí, lạnh lùng nói: “Hoàng thúc nếu thiếu một sợi tóc, trẫm muốn tru diệt Hình Lệ Thiên cùng toàn bộ những kẻ có liên hệ, gà chó cũng không tha!”

————–

Tả Cảnh Niên giả trang thành mã tặc lâu la vừa về tới Lăng vân trại, liền tìm cách đi vấn an Ấn Vân Mặc. Thấy hắn vẫn thong dong tản mạn mà dựa vào trên tháp đọc sách, không khỏi khuyên nhủ: “Công tử, ngươi thật không sốt ruột sao? Nơi đây không thể ở lâu a!”

“Ta tự nhiên biết, cho nên đang chờ ngươi trở về.” Ấn Vân Mặc buông sách xuống, đem ba quyển đạo thư gói lại kỹ càng, bỏ vào trong ngực, “Những gì cần xem ta đều xem minh bạch rồi, chúng ta tối nay liền rời phỉ trại đi.”

“Công tử có diệu kế gì?”

“Chẳng có kế gì” Ấn Vân Mặc nói, “Ta xem Tả lang tướng dũng mãnh phi thường độc nhất vô nhị, nói vậy có thể bảo hộ ta lao ra phỉ trại không phải là việc khó. Nhớ năm đó triệu Tử Long hộ chủ giữa trăm vạn quân tiến lui như chỗ không người, ngày nay không ngại thử xem.”

Tả Cảnh Niên suy tư một chút, thập phần nghiêm túc mà trả lời: “Nếu Hình Lệ Thiên hạ lệnh không hại tánh mạng công tử, ta ngược lại tin tưởng có thể mang công tử lao ra. Chỉ sợ hắn ôm lòng ngọc nát đá tan, ám tiễn khó phòng, ta chết là việc nhỏ, lại không thể bảo hộ đến công tử.”

Ấn Vân Mặc cười to: “Ngươi còn tưởng là thật! Ta như thế nào lại để tiểu Tả nhà ta hai bàn tay trần đi đối kháng với vạn tên tặc phỉ?”

Tả Cảnh Niên vốn tưởng rằng nhiều lần bị hắn chọc ghẹo, sớm thành thói quen, không ngờ trên mặt vẫn phát nhiệt, cúi đầu nói: “Còn thỉnh công tử chỉ dẫn.”

“Ngươi vừa thông hiểu thuật dịch dung, sao không đem ta hoá trang thành mã tặc lâu la, thừa dịp đêm hôm mà xuất khỏi phỉ trại?”

Tả Cảnh Niên bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, ta như thế nào không nghĩ tới.” Lại cau mày nói: “Chính là cửa trại ban đêm canh phòng quá nghiêm ngặt. Không có lệnh bài thông hành không cho xuất nhập.”

“Chuyện này cũng không khó.” Ấn Vân Mặc nói, “Ngươi ngay bây giờ đi đến phòng bếp, múc một thùng nước đổ cách bếp lò khoảng hai thước, sau đó bí mật tránh một chỗ yên lặng theo dõi kỳ biến.”

Tả Cảnh Niên mặc dù không hiểu, nhưng đối với lời nói của y, hắn tin tưởng vững chắc không nghi ngờ, xoay người liền đi.

Tại trù phòng tối lửa tắt đèn không bóng người, Tả Cảnh Niên múc một bầu tuyết, dùng nội lực hòa tan, đổ lên mặt đất trước bếp lò, rồi lập tức nín thở tránh ở phía sau tủ.

Ban đêm trời lạnh đất đông, một bầu nước kia thực nhanh liền kết thành một tầng băng mỏng. Chỉ một lát sau, hắn nghe thấy tiếng bước chân ngoài phòng, một người miệng lẩm nhẩm hát tiểu khúc, đẩy cửa tiến vào. Là một kẻ khoác áo lông cừu, thần tình đỏ bừng Liễu mặt rỗ. Chỉ thấy Liễu mặt rỗ chà xát ngón tay đông cứng, đi đến trước bếp lò xốc lên cái nắp đậy, rầm rì mà mắng: “Một đám ăn tạp, chẳng ngại sống chín! Phân minh công đạo chẳng chừa cho ta chút đồ ăn, thế mà lại quên!”

Hắn thở phì phì mà xoay người, tưởng muốn đi đến tủ đồ ăn ở góc tường, không ngờ dưới chân vừa trợt, oạch một cái ngã chỏng vó. Cái ngã này càng làm hắn nổi trận lôi đình, một bên xoa đau nhức, một bên miệng loạn mắng, thẳng đem tổ tông mười tám đời của đám người quản phòng bếp từ cao đến thấp ra mắng chửi. Mắng một lúc lâu tựa hồ vẫn chưa hả giận, liền đỡ thắt lưng, đá cửa đi ra tìm người tính sổ.

Đợi cho tiếng bước chân đi xa, Tả Cảnh Niên chui ra khỏi ngạch tủ, nhất thời bị cái vật cứng cộm chân. Hắn xoay người nhặt lên vừa thấy, lại là miếng gỗ khắc thành lệnh bài thông quan dính đầy mỡ. Nghĩ đến đúng là vật tùy thân của Liễu mặt rỗ quản lý hậu cần, chắc bị cái ngã vừa rồi mới rơi ra.

Hắn lần thứ hai yên lặng cảm thán: công tử quả nhiên thần cơ diệu toán. Liền cầm lệnh bài bỏ vào tay áo, chạy đi.

Dùng da heo, thoa bụi đất, thuốc mỡ để cải trang. Thay áo cũ, lại khoác thêm một chiếc áo lông cừu đầy bẩn thỉu, tuấn mỹ thanh quý Vương gia lập tức biến thành mã tặc lâu la dung mạo xấu xí. Hai người leo lên ngựa, dùng thông quan lệnh bài ra cửa trại hữu kinh vô hiểm.

Sơn đạo tối đen, gập ghềnh khó đi. Nhưng nhờ tuyết đọng phản xạ ánh sáng nhạt, vả lại Tả Cảnh Niên nội công thâm hậu thị lực rất mạnh, mơ hồ có thể thấy rõ tình thế, cùng Ấn Vân Mặc cùng cưỡi một ngựa, thả bớt một con ngựa mà đi.

Dầm tuyết ước chừng hai canh giờ, mới đến chân núi. Lại xuyên qua một mảnh rừng rậm, liền nhìn thấy đường cái. Đợi cho sơn đạo rộng rãi, Tả Cảnh Niên mới dám giơ roi giục ngựa, hướng Sưởng châu thành chạy nhanh. Hắn sớm đã mượn cơ hội mua sắm thăm dò qua, so với con đường xa xôi đến Húc dương, Sưởng châu thành lại chỉ cách ba bốn trăm dặm. Vả lại tính cước trình, ngự giá hẳn đã tới Sưởng châu, trước hết vẫn là cần đem công tử đưa tới bên người hoàng thượng chu toàn.

Chạy không đến nửa canh giờ, con ngựa bỗng nhiên phát ra tiếng phì phì trong mũi, hoảng sợ bất an mà đứng giậm quanh, giống như bị vật vô hình nào đó hung hăng dọa nạt. Tả Cảnh Niên lập tức trấn an ngựa. Con ngựa lại càng hoảng sợ đến điên cuồng, suýt nữa đem hai người quăng xuống đất. Hắn lúc này ôm sát Ấn Vân Mặc, mũi chân điểm một chút, phi thân xuống ngựa.

Dưới chân đặt xuống cũng không phải thực địa, mềm nhuyễn dinh dính như xà trùng mấp máy, bốn phía tối đen tất tất tác tác mà vang lên tiếng động. Cẩn thận nghe qua, như là tiếng cười, tiếng khóc, kẽo kẹt kẽo kẹt… Thanh âm chợt xa chợt gần mà đan chéo cùng một chỗ, giống như một cái lưới to đem hai người bao phủ vào trong, khiến cho người nổi da gà, rùng cả mình.