Đoạ Tiên

Quyển 1 - Chương 12




Ngự giá giữa ba nghìn Tử y vệ xung quanh hướng về phía đông nam hoàng cung đi nhanh.

Đầu lâu sớm đã biến vào bóng đêm không thấy bóng dáng, Ấn Huyên lại như được dẫn dường, không hề lệch lạc mà theo đuôi nó đi một mạch, cuối cùng đi vào sân một chỗ hẻo lánh âm u. Đại điện mái cong đầu hồi có chút cũ nát, nước sơn bong tróc, tường vây cũng mọc ra đầy cỏ dại, tựa hồ đã lâu không có người ở.

“Đây là địa phương nào?”

“Hồi Hoàng Thượng, đây là Đan đỉnh viện, vốn là chỗ Thái y luyện chế đan dược, sau lại ngại nó nhiều hơi ẩm, liền để hoang phế không dùng đến.”

Ấn Huyên hạ lệnh: “Đem Đan đỉnh viện này bao vây, không cho bất luận kẻ nào chạy ra, những người còn lại theo trẫm đi vào lùng bắt hung đồ.”

Ấn Vân Mặc nương theo ánh sáng cây đuốc đánh giá một phen, vươn tay đẩy, cánh cửa mở rộng, bên trong tối đen, tựa hồ không một bóng người.

Y đang muốn cất bước vào cửa, tay lại bỗng nhiên bị người kéo trụ. Nhìn lại, chính là Hoàng đế đang mặt lạnh mà nói: “Trẫm dưới trướng chẳng lẽ không có dũng sĩ, để một kẻ tay trói gà không chặt như ngươi đi đánh tiên phong?” Nói xong tiện tay đem hắn vứt ra phía sau.

Tử y vệ tay lăm lăm phụng thần đao, lập tức dũng mãnh tiến vào trong viện; một mặt tra soát, một mặt tại mỗi góc điện châm lên mấy ngọn đèn. Thật nhanh liền có người quay lại bẩm báo, ở trong điện tìm được một gian mật thất, phát hiện trong đó có thể có kẻ khả nghi.

Ấn Huyên lập tức đem người vọt vào mật thất trong điện. Quả nhiên thấy một người mặc đạo bào màu nhạt, tóc tai bù xù đang ngã giữa phòng. Trước người hắn, pháp đàn bị xô đổ, lư hương, đạo bùa rơi vãi lung tung. Dưới mặt đất là một đồ án sắc hồng quỷ dị, tản ra một mùi tanh ngọt, tựa như là dùng máu vẽ loạn mà thành.

Tử Y vệ lập tức tiến lên đem người nọ đỡ dậy, nhịn không được kinh hô một tiếng. Nguyên lai người nọ thất khiếu chảy máu không nói, nơi cổ họng còn dính chặt một cái đầu lâu lòng thòng nội tạng máu chảy đầm đìa, giống như là khối đầu lâu kia chết không nhắm mắt, dùng hai hàm răng cắn yết hầu hắn, liều chết không tha.

“Hắn chính là hàng sư thi pháp?”

Ấn Vân Mặc gật đầu “Phải. Ta sớm nói qua, phi đầu hàng không phải người nào cũng có thể thao túng. Cho dù là hàng sư đạo hạnh cao thâm, cũng có thể bị oan hồn phản phệ nguy hiểm.”

Ấn Huyên tiến lên vài bước, dưới ánh lửa sáng rực trông rõ được mặt người nọ, thất thanh nói: “Như thế nào lại là hắn?”

Hàng sư đang ngã trên đất, chính là kẻ đã sớm chết rồi – cấm chú tiến sĩ Lục Danh Diên!

“Nguyên lai hắn là giả chết thoát thân, che dấu phía sau màn thao túng hết thảy.”

“Hắn tựa hồ còn hơi thở. Hoàng Thượng, thỉnh trước để đầu lâu – ách, là nương nương – dời di giá.” Ấn Vân Mặc kề sát vào bên tai Hoàng đế thấp giọng nói.

Ấn Huyên mệnh vài tên vệ sĩ tâm phúc đem khối đầu lâu kia dùng gấm vóc bao lại, làm sạch, sau đó bí mật đưa đi Hi Thần cung, hợp lại thi thể không đầu của Tuệ phi, sau đó cũng kề lỗ tai y: “Cổ trùng kia, xử lý như thế nào?”

“Hoàng Thượng nếu muốn lưu trữ, cần đem cổ thu hồi. Mỗi ngày trích một chút máu huyết tự dưỡng; nếu ngại bẩn, không bằng giao cho ta đến xử lý.”

“Ngươi xử lý đi, trẫm dưỡng cái gì không dưỡng, lại đi dưỡng sâu!”

Ấn Vân Mặc bật cười: “Đó là, Hoàng Thượng phải nuôi, cũng phải dưỡng kim trùng a”

Ấn Huyên nghe xong cân nhắc, cảm thấy một câu hai nghĩa, bất mãn mà liếc y một cái, “Ngươi cũng trưởng thành, nói chuyện liền không thể đứng đắn một chút?” (*)

[(*): chỗ này Huyên nhi nghĩ “kim trùng” là con yy của vua á]

“Ta? Ta nói chuyện thực đứng đắn a. Có khi, mấu chốt không phải là người nói, mà là ở người nghe nghĩ như thế nào. Chính cái gọi là người nói vô ý, người nghe hữu ý đi.”

“Ngươi -”

Đám Tử Y vệ thấy Hoàng đế cùng một nam tử không rõ thân phận nỉ non nói nhỏ, lại đứng quá gần, cơ hồ xem như vành tai, tóc mai chạm nhau, liền lặng lẽ nín thở cúi đầu, mắt nhìn xuống mũi giày trên sàn nhà, thầm nghĩ chuyện phi lễ chớ nhìn, e sợ làm động khoảng khắc riêng tư của Thánh Thượng, liền khó mà giữ được cái mạng nhỏ.

Lúc này, thân thể hàng sư lặng im không tiếng động, bỗng nhiên từ vết máu loang lổ nơi cổ họng tê tê hít vài hơi khí, chậm rãi mở mắt. Nhất thời dẫn tới một đoàn thị vệ rút đao ra khỏi vỏ, như lâm đại địch mà hướng vào hắn.

Hắn nhìn Ấn Huyên được mọi người vây ở giữa, gương mặt đầy vết máu và tóc rối, nhìn không ra thần sắc.”Đáng tiếc… Thất bại trong gang tấc…” Hắn mấp máy môi, cố hết sức mà nói từng chữ.

“Lục Danh Diên!” Ấn Huyên sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng nói: “Ngươi lấy thân phận cấm chú sư để che dấu, ở trong cung thi pháp tàn độc, giết hại cung nhân, sát hại hoàng phi, thậm chí mưu đồ hành thích vua. Mỗi một việc này, đều là xét nhà diệt tộc tử tội! Ngươi bị người nào sai sử, còn có đồng đảng nào, mau khai ra, trẫm có thể cho ngươi được chết một cách thống khoái chút!”

“Không người… sai sử ta… Nếu nhất định muốn nói có… đó là cừu… Huyết hải thâm cừu…” Lục Danh Diên gian nan mà chống thân lên ngồi dưới đất, vừa suyễn khí vừa nói “Tử tội ta không sợ… Xét nhà diệt tộc? A, ta đã sớm cửa nát nhà tan, tam tộc chí thân đều đã bị giết sạch. Hoàng Thượng còn muốn tru lục tộc, ta cũng chẳng còn…”

Ấn Huyên nhíu mày nhìn kỹ hắn, “Ngươi đến tột cùng là ai?!”

“Ta là ai… Ta không phải họ Lục… Ta là trước là ấu tử Hoàng Diêu của Lại bộ thượng thư Hoàng Khiêm. Là kẻ duy nhất sống sót…của Hoàng gia một nhà sáu mươi tám khẩu…. tam tộc ba trăm người…. ”

“Lại bộ thượng thư Hoàng Khiêm… Hoàng lão gia chết khi nào, như thế nào còn tru di tam tộc?” Ấn Vân Mặc thấp giọng hỏi.

Ấn Huyên mặt không đổi sắc nói: “Năm Minh đức ba mươi mốt, Thụy Vương soán nghịch, tội đi theo phản nghịch, tru di tam tộc. Đích thân Tiên đế hạ ý chỉ, thế nào, ngươi có dị nghị?”

“Không không, ta sao dám có dị nghị. Đầu óc của ta còn minh mẫn a.”

“Ngươi tự mình hiểu lấy là tốt.” Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, thị vệ lập tức ban chỉ: “Phạm nhân Hoàng Diêu, mưu đồ hành thích vua, lấy yêu thuật sát hại hoàng phi, cung nhân, tội ác tày trời, xử lăng trì, buổi trưa ngày mai hành hình, khâm thử.”

Lục Danh Diên trọng thương bị vài tên Tử Y vệ xốc lên sắp tha đi, trong miệng vẫn không cam lòng mà thì thào: “Sắp thành lại bại… Chỉ kém một chút… trời kia không có mắt a… Cho dù thành quỷ, ta cũng sẽ trở về … Chờ xem… Chờ xem…”

Ấn Vân Mặc lắc đầu, đối Ấn Huyên nói: “Hành thích thánh giá, theo luật phải tru di cửu tộc, ta còn tưởng Hoàng Thượng sẽ đem lục tộc còn lại của hắn cũng tru di luôn rồi chứ.”

Ấn Huyên phất tay áo đi ra mật thất, “Có cần thiết sao. Những cái họ hàng đó bắn đại bác cũng không tới, chẳng lẽ sẽ vì hắn mà dám mạo phạm vào tội lăng trì? Trẫm muốn tru di thập tộc của hắn bất quá cũng một ý niệm. Chính là không nghĩ mấy cái Trương Diêu, Lý Diêu dám tìm đến hoàng thất mà phiền toái.”

“Hoàng Thượng nhân từ.”

“Nhân từ?” Ấn Huyên ảm đạm cười, “Ngươi thật cho rằng trẫm thả cho hắn vậy sao?” Hắn vươn tay vẫy Tử Y vệ tiến lên, ra lệnh: “Đi hảo hảo điều tra cho trẫm, Hoàng Diêu dùng tên giả Lục Danh Diên, có thể có thê nhi thân thiết; hoặc giả trong đám phương sĩ thuật sĩ hay đi lại giao tình chặt chẽ với nhau, có thể có hậu hoạn, nhất tịnh cả nhà tiễu trừ.”

“Tuân chỉ!” Tử Y vệ lĩnh mệnh mà đi.

“Hiện tại ngươi còn cảm thấy trẫm nhân từ sao?” Ấn Huyên hỏi.

Ấn Vân Mặc thong dong nói: “Nhân từ quá độ thì thành nhu nhược. Hà khắc quá độ thì thành bạo ngược, Hoàng Thượng túng cầm có độ, xử sự quả quyết sáng suốt, có phong phạm của minh quân.”

Ấn Huyên liếc hắn, chậm rãi cười rộ lên: “Như thế nào, mới ra ngoài hai vòng nếm đến ngon ngọt, liền không nghĩ trở về Thanh Diệu điện? Ngươi đừng tưởng rằng nói vài câu vuốt mông ngựa (*), trẫm liền sẽ bỏ qua ngươi.”

[(*) nguyên bản “mã thí”: rắm ngựa, ý nói là nịnh hót, mà dùng rắm ngựa thô quá, mỗ không thích]

“Đều nói vuốt mông ngựa ngàn xuyên vạn xuyên. Nói không chừng Hoàng Thượng một khi cao hứng, còn đem ta thả ra thì sao.”

“Mấy câu thế này mà đòi xuyên rồi? Khẩu khí ngươi cùng trẫm nói chuyện như vậy, mà muốn chạy tội?”

Ấn Vân Mặc vuốt cằm nghĩ nghĩ, thở dài: “Ta trình độ vuốt mông ngựa chỉ có đến này, nếu Hoàng Thượng lại muốn nghe mấy câu buồn nôn chút nữa, tốt nhất vẫn là đem ta tống đi cho rồi.”

Hoàng đế giống bị nghẹn khẩu khí, tạm dừng một chút mới mắng: “Ngươi vẫn là chạy trở về Thanh Diệu điện cho trẫm!”

“Trước chờ ta đi một chuyến đến Hi Thần cung, đem xích tinh cổ linh thu hồi lại. Hoàng Thượng chắc là không hy vọng ngọc thể của Tuệ phi nương nương biến thành cái ổ sâu đi?”

“… Bãi giá! Đi Hi Thần cung!”

Giờ dần đã sắp qua, phía đông vẫn chưa rõ, nhưng sắc trời tối đen đang dần dần nhạt thành màu chàm. Đình viện cỏ cây lay động trong sương, không khí tràn ngập mùi sương thanh lãnh.

Sau khi di dời thi thể của Tuệ phi vào hầm băng, Ấn Huyên ngay tại Hi Thần cung truyền chỉ, lệnh cho Lễ bộ chuẩn bị mai táng, lại sai người đi thông báo cho Thái hậu. Để tránh Thái hậu lo lắng, chỉ nói Tuệ phi ôm bệnh mà chết, cũng không để lộ ra việc hàng thuật.

Hết thảy dàn xếp hoàn tất, Thánh giá đang muốn hồi Càn Thanh cung thay quần áo chuẩn bị lâm triều, Tử Y vệ lại đến bẩm, nói là có người cung nữ trong Hi Thần cung thỉnh được diện thánh, nhưng lại không chịu nói rõ muốn sở tấu chuyện gì.

Ấn Huyên tuyên nàng kiến giá, thấy là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi yểu điệu, mặt hoa da phấn, thập phần xinh đẹp đáng yêu, liền dịu đi ngữ khí hỏi: “Ngươi tên là gì, có chuyện gì bẩm tấu?”

Cung nữ thần sắc đau thương, lại không khẩn trương kinh hoàng, mồm miệng rõ ràng mà đáp lời: “Nô tỳ tên gọi Uyển nhi, là thị tỳ bên người nương nương. Nương nương trước đây, từng lệnh nô tỳ truyền bẩm một câu đến Hoàng Thượng, nhưng nô tỳ còn chưa kịp, liền… Hiện giờ tuy rằng nương nương không còn nữa, nhưng việc phân phó nô tỳ làm, nô tỳ nhất định phải hoàn thành, thỉnh Hoàng Thượng chớ có trách phạt.”

Ấn Huyên xoa cằm nói: “Ngươi đối với Tuệ phi trung tâm, trẫm biết, làm thế nào trách phạt ngươi. Nói đi, Tuệ phi uỷ thác ngươi nói cái gì?”

Uyển nhi dập đầu, đứng dậy liền muốn tiến lên, bị thị vệ hô quát ngăn trở: “Đứng lại! Dám can đảm mạo phạm thánh giá!” Nàng gấp đến độ mắt lệ lưng tròng, bĩu môi kêu lên: “Nô tỳ không có mạo phạm thánh giá, là nương nương phân phó, lời này chỉ có thể đối Hoàng Thượng một người mà nói! Đây là lặng lẽ nói, các ngươi có biết cái gì gọi là lặng lẽ nói hay không?”

Ấn Huyên nhìn nàng ngây thơ, gấp đến độ bộ dáng bấn loạn càng là thiên chân thú vị, liền vẫy lui người hầu, ôn thanh nói: “Được rồi, Tuệ phi khi còn sống có cái gì cần lặng lẽ, ngươi tiến lên đây nói cho trẫm.”

Uyển nhi nín khóc mỉm cười, nhẹ nhàng mà đi lên. Đi đến trước án, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Hoàng Thượng, có thể đến gần thêm hay không, nô tỳ sợ bọn họ nghe thấy.”

Ấn Huyên theo bản năng mà nhìn thoáng qua Ấn Vân Mặc, phát hiện hai tay của y đút vào tay áo, một bộ dạng thu liễm phục tùng, cũng không biết hồn bay đi đâu, đáy lòng sinh ra vài phần buồn bực khó hiểu.

Hắn hướng Uyển nhi gật gật đầu. Thiếu nữ vui sướng mà tiến đến bên cạnh hắn, kiễng mũi chân, xòe bàn tay ra che long nhĩ, nhẹ giọng nói –

Tựa hồ chỗ nào đó, có điểm gì là lạ. Ấn Vân Mặc âm thầm nghĩ nghĩ, đến tột cùng là chỗ nào không thích hợp? Hoàng Diêu, Lại bộ thượng thư Hoàng Khiêm ấu tử… ấu tử… Năm Minh đức hai mươi hai, Lại bộ thượng thư già mới có con vui sướng ngây ngất, tấu thỉnh hoàng đế chuẩn nghỉ ba ngày, còn đại yến tân khách… Không, không phải là ấu tử, mà là nữ nhi! Hoàng Diêu… Diêu… Uyển nhi?!

Y bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy cung nữ Uyển nhi kia, tay trái chính che bên tai Hoàng đế, mà tay phải thì giấu sau lưng ghế dựa, chỗ đó bất luận cái gì thị vệ đều không thể nhìn thấy động tĩnh!

“Cẩn thận-”

Cùng những lời này của Ấn Vân Mặc đồng thời nói ra, còn có giọng thiếu nữ mềm mại nhẹ nhàng: “Hoàng Thượng, nương nương nói, gọi ngươi đi xuống bồi nàng!”

Một thanh chủy thủ xanh biếc từ chỗ trống sau lưng ghế dựa chạm trổ, như độc xà phun nọc hướng thẳng đến lưng Ấn Huyên.