Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 99: Bệnh kiết lỵ




Thường Yến Hành không nghĩ tới Phùng Chi sẽ quyết tuyệt như vậy, thờ ơ lạnh nhạt ngay cả khách sáo cũng lười ngụy trang, vội vàng chạy vào trong phòng cũng không quay đầu lại.

Cô thật sự không còn tình cảm với hắn sao, lần này gặp mặt đã nói chuyện rõ ràng. Cô sẽ an cư lạc nghiệp ở Kim Sơn, giúp chồng dạy con; mà hắn sẽ quay trở lại Thượng Hải, quá hai năm nữa lúc mà tình cảm của hắn bình phục một chút, có lẽ bởi vì quá tịch mịch mà cưới vợ, hắn cưới vợ rất dễ dàng, lại sinh con đẻ cái, bình đạm mà sống hết đời. Bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa, lần này sẽ là lần cuối.

Nghĩ như vậy như một lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực hắn, có thể cảm nhận được mũi nhọn của lưỡi dao đâm vào tim hắn, nỗi đau như cắt da cắt thịt, so với những gì hắn tưởng tượng còn khó có thể chịu đựng hơn, cuối cùng hắn không màng tất cả, hắn bước lên hai bước, một tay nắm chặt lấy cánh tay Phùng Chi, kéo cô vào trong lòng ngực, lại đẩy cô dựa vào bờ tường, vội vã hôn cô, không biết là vì bức tường sao lưng lạnh, hay là đã xa cách lâu rồi, hai người họ đều không kìm nổi sự run rẩy, hai đôi môi đều không có độ ấm, lại còn có cả vị đắng của cà phê, Thường Yến Hành vươn đầu lưỡi liếm mút cô, đầu lưỡi của hắn nóng bỏng ướt át, trong chốc lát đã làm tan đi hơi lạnh và vị đắng, còn lại chỉ là sự ngọt ngào buồn bã. Trong lòng hắn vừa phiền muộn lại vừa hạnh phúc, không còn là mộng ảo giữa đêm khuya với hơi thở trống rỗng, hắn đang ôm thân thể mềm mại của cô, thật sự đang hôn cô. Nhưng hắn biết đây là hành vi phản bội luân lý đạo đức, nhận thấy cô đang đẩy hắn ra, hắn lập tức buông lỏng ra.

Môi Phùng Chi nóng như lửa đốt, nụ hôn nồng nhiệt như cô kéo về hai năm trước, cái ngày mà bọn họ thổ lộ tâm ý với nhau thật là kỳ diệu, hắn hôn cô khi cô khóc thút thít, hôn cô khi cô phấn khích, khi hắn đấu đá lung tung trong cơ thể cô, nụ hôn lại càng triền miên mà gấp gáp. Cô có chút mơ hồ, vốn dĩ đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, bây giờ tỉnh giấc, hắn vẫn luôn ở bên cạnh cô, bọn họ chưa từng ly biệt.

Phùng Chi nghe thấy tiếng khóc nỉ non không ngừng của ai đó, loáng thoáng truyền đến, mỏng manh giống như con mèo con, là Ni Ni sao, Ni Ni đang khóc sao, cô như bị giáng một đòn cảnh cáo, lập tức thanh tỉnh lại, mộng đẹp cũng chỉ là ngắm hoa trong sương, cuộc sống mới là cơn ác mộng thật sự. Cô bắt đầu ra sức đẩy hắn, đẩy đến khi hắn lùi lại hai bước, cô ngẩng mặt nhìn khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, cũng không rõ nét mặt của hắn như nào, trong lòng đột nhiên hận hắn, rất hận hắn… Không nghĩ gì nâng tay lên cho hắn một cái bạt tai, đánh đến mức lòng bàn tay cũng đau, nghe thấy “Bốp” một tiếng, trong buổi đêm yên tĩnh thì hết sức vang dội, hai người đều ngơ ngẩn, “A Chi….” cổ họng Thường Yến Hành khàn đặc, hắn muốn hỏi hắn còn cơ hội không, cô đã chạy đi mất rồi.

Thường Yến Hành đứng ở ven tường hồi lâu, ngửa đầu nhìn qua cửa sổ cho đến khi ánh đèn trong phòng vụt tắt, hắn cũng không vội đi mà lấy thuốc lá và bật lửa từ trong túi áo khoác ra, ánh lửa bật sáng, hắn hít sâu một hơi, tàn thuốc lập lòe ánh lửa trong cái lạnh thấu xương của đêm đông, điếu thuốc cháy hết biến thành bụi tàn, hắn dùng ngón giữa búng ra chút lửa tàn biến mất trong gió lạnh và bóng đêm, hắn dựng thẳng cổ áo khoác, ánh trăng bàng bạc chiếu lên bức tường tạo thành một mảng mờ nhạt, giống như biển bạc mà bóng của hắn thì chìm trong lòng biển đó.


Thường Yến Hành chức vụ cao công vụ phức tạp, không thể ở lại xưởng dệt quá lâu, bốn ngày sau sẽ dự định rời đi, thừa dịp tài xế đang đổ xăng cho ô tô, xưởng trưởng và giám đốc Tôn cùng hắn đi vào tham quan phân xưởng, đi được một lúc, hắn nghĩ nghĩ lại hỏi: “Chu Hi Thánh làm việc ở đâu?” Giám đốc Tôn hơi kinh ngạc, vội vàng vẫy tay gọi đội trưởng tới: “Chu Hi Thánh đâu?” Đội trưởng đáp: “Hôm nay anh ấy có việc gấp nên xin nghỉ rồi!”

“Việc gấp gì vậy?” Giám đốc Tôn liếc qua Thường Yến Hành, âm thầm thấy không khéo, tiếp tục hỏi han.

Đội trưởng nói: “Con của cô Phùng bị kiết lỵ, kỹ sư Chu giúp đỡ đưa đứa bé tới bệnh viện Chữ Thập Đỏ.”


Tiết trời giao mùa giữa đông và xuân, kiết lỵ vẫn hoành hành như một căn bệnh truyền nhiễm, bởi vậy mà số trẻ con chết vì căn bệnh đó cũng không ít, Thường Yến Hành nhăn mày, mở miệng nói: “Đứa bé bệnh nghiêm trọng sao?”

Đội trưởng nói: “Nghe nói hai ngày trước vẫn luôn sốt và tiêu chảy, nhưng do không để ý, đến sáng sớm hôm nay bắt đầu đi ra máu. Tôi vừa mới biết, chắc là do bị lây ở nhà giữ trẻ, ở đó đã có hai đứa trẻ chết do kiết lỵ.”

Sắc mặt Thường Yến Hành khẽ biến, xuất hiện triệu chứng đi ngoài ra máu thì đã nguy hiểm rồi, hắn xoay người lập tức đi ra ngoài cửa, đúng lúc tài xế lái xe tới, Phúc An mở cửa xe, hắn nói đi bệnh viện Chữ Thập Đỏ Kim Sơn.

Ngày hôm trước Phúc An mới bị cảm cúm có tới bệnh viện một lần, nên anh ta đã biết đường, xe chạy rất nhanh, quãng đường cũng không xa, Thường Yến Hành vào bệnh viện, dò hỏi hộ sĩ, lên cầu thang tới tầng hai, nhìn thấy Phùng Chi và một người đàn ông đang nói chuyện với bác sĩ trên hành lang, nói vậy người đàn ông kia chính là Chu Hi Thánh, đôi mắt Phùng Chi hồng hồng, nước mắt chảy dài trên gò má. Hắn đến gần bọn họ nhưng cũng không có ai phát hiện ra.

Phùng Chi nghẹn ngào nói: “Tôi có nhóm máu AB, tôi có thể truyền máu cho Ni Ni.” Bác sĩ lắc đầu: “Cô đang bị cảm cúm, cơ thể không ở trạng thái tốt nhất, nếu truyền máu cho đứa bé sẽ sinh ra phản ứng phản vệ nghiêm trọng, thậm chí còn nguy hiểm cho tính mạng của cô.” Ông ta nhìn về phía Chu Hi Thánh hỏi: “Anh thì sao, nhóm máu gì?” Chu Hi Thánh nói: “Tôi là nhóm máu O!” Vị bác sĩ kia nghĩ nghĩ, mới nói với bọn họ: “Hai người nhanh chóng tìm người có cùng nhóm máu AB tới truyền máu, tình huống không thể chờ lâu, thật sự không tìm được thì lấy máu của cô, nhưng không loại trừ khả năng sẽ sinh ra phản ứng phản vệ, bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm, hai người tự thương lượng với nhau đi!”

Phùng Chi khủng hoảng nhìn Chu Hi Thánh, đang muốn nói chuyện, chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc nói: “Tôi là nhóm máu AB, lấy máu của tôi đi!”