Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 89: Đi tìm hắn




Phùng Chi thay sang bộ sườn xám màu ka ki của Đồng Nhân, mặc trên người cô thì bị rộng, có điều tay áo là tay lửng vừa hay che khuất được phần bị thương trên cánh tay, nếu không có thể bị người khác chú ý.

Cô gọi một chiếc xe kéo tới, mặc cả mười lăm đồng, đầu tiên người kéo xe không bằng lòng, muốn tăng thêm năm đồng nữa, thấy cô thật sự không thể trả thêm được cũng liền thôi.

Cô dặn người kéo xe chọn con đường vắng vẻ ít người đi, trời đã vào đêm, cửa hàng hai bên đường đều đóng cửa hết, chỉ có đèn đường chiếu sáng, con thiêu thân đang vặn vẹo thân mình bay loạn trước ánh đèn.

Cô nghe thấy tiếng bánh xe kẽo kẹt cùng tiếng đế giày của người kéo xe cọ xát với mặt đường, tiếng thở hồng hộc của anh ta, thường thường lấy khăn vắt trên cổ lau mồ hôi.

Phùng Chi nghĩ lát nữa có thể nhìn thấy Thường Yến Hành, chỉ cần nhìn thấy hắn, cô liền bình an. Lại không hề nghĩ về chuyện hôm nay là ngày đính hôn của Thường Yến Hành và Dư Mạn Lệ, cô mất tích nhiều ngày như vậy đột nhiên xuất hiện sẽ gây nên chấn động như thế nào, ở trong mắt người ngoài cô chỉ là con gái của một người hầu, có tư cách gì để gặp Thường Nhị gia, có lẽ Thường Nhị gia đã sớm thay lòng đổi dạ rồi… Những cái đó cô vứt hết ra sau đầu, cô không cho phép mình có nửa phần nghi ngờ.

Bỗng nhiên xe kéo dừng lại: “Tới đường Hoài Hải rồi.” Phùng Chi nhìn xung quanh: “Tôi muốn đi đường Hoài Hải đường Yến Đãng, còn những hai con đường nữa.”

Người kéo xe nhổ nước bọt xuống mặt đường, giọng nói khàn khàn: “Mười lăm đồng chỉ đến đây thôi, muốn đi nữa phải thêm chút tiền!”

Phùng Chi không muốn cãi nhau với anh ta liền trả tiền cho anh ta, đi bộ đến đường Yến Đãng, trong các góc đường tối tăm rất nhiều kỹ nữ uốn éo đứng đợi khách, mẩu thuốc lá lập lèo ở bên môi.

Cô lặng lẽ bước đi, xa xa đã có thể thấy Thường phủ, cánh cổng đóng chặt, nước sơn đen dưới ánh đèn treo phía trên như tỏa ra ánh sáng làm nổi bật hai cái chữ hỉ đỏ thẫm, trên mặt đất toàn là vụn giấy xác pháo, màu đỏ phủ dày một lớp trước cổng, có thể thấy được sự náo nhiệt trước đó. Phùng Chi ý thức được, dường như cô tới muộn mất rồi, hiển nhiên tiệc cưới đã kết thúc. Cuối cùng cô cũng nhận ra rằng, dù Thường Yến Hành có đính hôn hay không thì kết quả cũng đã được định sẵn. Cô bước vội hai bước muốn băng qua đường, tìm người gác cổng Thường Bảo hỏi cho rõ ràng, đột nhiên lại lui ra phía sau chỗ cổng vòm của con ngõ nhỏ, nồi nước sôi vẫn còn đang ùng ục sôi, hơi nước màu trắng bốc lên làm bóng dáng cô trở nên mờ mịt, cô cũng không buồn quan tâm, dưới cột đèn đường cách Thường phủ không xa có ba bốn người của Thanh Vân bang đứng đó, vừa châu đầu ghé tai nói gì đó, vừa nhìn xung quanh khắp nơi. Phùng Chi mới phản ứng lại, Nguyệt Mai đã phát hiện ra cô chạy trốn, bạn trai Đồng Nhân nói Vương Kim Long muốn bắt một người phụ nữ có lẽ chính là cô, đoán rằng cô sẽ chạy đến Thường phủ, nên cho người chờ cô ở đây.


Nhất thời cô do dự không biết nên làm thế nào, bỗng nhiên cánh cổng Thường phủ mở ra, một chiếc ô tô màu đen chậm rãi đi ra dừng ở ven đường, sau một lúc lâu, có một người phụ nữ cao gầy mặc sườn xám màu hồng phấn được Phúc An hầu hạ mở cửa lên xe, Phùng Chi nhận ra đó chính là Dư Mạn Lệ hơn nữa còn lên xe của Thường Yến Hành. Đầu cô “Ong” một tiếng vang lớn, trước mắt cô trắng xóa như màn chiếu phim khi xuất hiện lời thoại(1), cái gì cũng không nhìn rõ, cô giơ tay dụi dụi mắt, là hơi nước nóng từ nồi nước sôi trên bếp lò, vòi phát ra âm thanh bíp dài, khói trắng dày đặc như có sương mù, cô dịch sang bên cạnh đứng, đúng lúc trông thấy Thường Yến Hành mặc âu phục và một người đàn ông khác đi ra, đứng nói chuyện bên cạnh ô tô.

Thường Yến Hành mệt mỏi giơ tay xoa giữa mày, Lục Trường Hữu nhỏ giọng nói: “Tớ đã nói rồi chiêu này của cậu là nước cờ hiểm phải cẩn thận, cậu lại không tin, bây giờ đã nếm được cảm giác cưỡi lên lưng cọp khó xuống chưa!”

Thường Yến Hành không trả lời anh ta, tâm tình hắn bây giờ khó có thể miêu tả mệt mỏi bực bội vô cùng nát bét, hắn cũng không quá tin tưởng lời Nguyệt Mai nói Phùng Chi và Chu Hi Thánh đi Hong Kong, chẳng qua là muốn chặt đứt ý niệm tìm kiếm của hắn, bọn họ có lẽ vẫn còn ở Thượng Hải hoặc là khu vực gần Thượng Hải, hắn mặc kệ cho báo chí ầm ĩ về việc hắn đính hôn, chính là để Phùng Chi có thể thấy được, hắn quá hiểu tính nết của cô, nếu còn yêu hắn, chắc chắn sẽ chạy tới tìm hắn, hắn có thể tha thứ cho cô, chỉ cần cô tới tìm hắn, cô xuất hiện là được.

Hắn vẫn đợi, chờ đến khi tâm như tro tàn, con nhóc đó sao có thể tuyệt tình như vậy…. Thường Yến Hành nhìn thấy đám người đứng dưới cột đèn đường, khuôn mặt sa sầm cười lạnh một tiếng: “Đám lưu manh của Thanh Vân bang ở đây làm gì?”

Lục Trường Hữu nói: “Chuyện làm ăn của bến tàu Vương Kim Long bị cậu chèn ép như thế, nhất định trong lòng tồn khúc mắc, bọn tiểu tốt trong bang chắc tính làm liều, cậu phải cẩn thận đấy, đừng mắc mưu bọn chúng.”

Thường Yến Hành cho Phúc An một ánh mắt, Phúc An hiểu ý hét lớn với đám đó: “Đám người kia rình rập cái gì trước cổng Thường phủ, không mau cút đi sẽ báo phòng tuần bộ đến bắt đám các người lên hỏi chuyện.”

“Đi đi.” Đám người đó lầu bẩu trong miệng chậm rì rì đi về phía con ngõ phía đối diện.

Phùng Chi thấy đám người đó đi về phía cô đứng, vội vàng giả vở vuốt tóc lảng tránh, đi hơn mười bước, cô nghe thấy tiếng bánh xe ô tô ma sát với mặt đất, cô ngẩng đầu nhìn thấy mặt bên của Thường Yến Hành qua cửa sổ xe, còn có Dư Mạn Lệ ngồi trên ghế bên cạnh tài xế, quay đầu nói gì đó với hắn, dường như bọn họ rất vui vẻ, đương nhiên đây chỉ là do cô phán đoán, nói cho cùng thì cũng cách một khoảng khá xa, chưa chắc có thể nhìn thấy rõ. Bọn họ định đi đâu? Đến biệt thự của Thường Yến Hành, bây giờ cũng không quá bảo thủ như ngày trước, có rất nhiều nam nữ đã đính hôn đều ở chung, huống hồ bọn họ còn từng du học về.

Phùng Chi nhất thời hoảng loạn vô cùng, cô lớn tiếng gọi Yến Hành Yến Hành, ra sức đuổi theo ở phía sau xe, nếu như giống trong phim thì có lẽ người bên trong xe đột nhiên quay đầu lại và nhìn thấy cô, nhưng đó cũng chỉ là phim mà thôi, hiện thực lại phi thường tàn khốc, tài xế thấy ngã tư từ đèn đỏ chuyển sang đèn xanh thì lại dùng sức giẫm chân ga chạy nhanh hơn. Cô dừng lại ngơ ngác đứng ở ngã tư đường, nhìn đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, đèn xanh chuyển thành đèn đỏ, không biết đứng bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy hai người qua đường đứng chờ đèn xanh đang nói chuyện, trong đó có một người sầu lo nói: “Muộn như vậy mới dọn dẹp sạch sẽ, ngày mai còn phải tới Thường phủ tính toán tiền công cũng đừng xảy ra chuyện gì không may nữa.” Người khác lại cười nói: “Gia đình họ có rất nhiều tiền, sẽ không thiếu mấy đồng tiền đó!” Người kia lại nói: “Chủ chắc sẽ không so đo, tôi chỉ sợ nhất người phía dưới tính kế mà ăn bớt đi.”

Phùng Chi xoay người nhìn chằm chằm hai người bọn họ, hỏi dồn dập: “Hôm nay Thường gia Nhị gia đính hôn sao? Với Dư gia tiểu thư? Có phải hay không?”

Hai người kia đột nhiên nghe thấy vậy giật mình nhìn cô, một người trong đó muốn nói lại bị người khác chắn lại, cười hì hì: “Cô muốn biết sao?” Dùng ngón cái và ngón trỏ chà xát vào nhau, ý tứ là cho bọn họ phí mở miệng.

Phùng Chi lắc đầu: “Tôi không có tiền, chỉ muốn hỏi bọn họ đính hôn là thật sao?”

“Tất nhiên là thật, còn giả được sao!” Người đó cảm thấy mất hứng thú tức giận nói, ngẩng đầu nhìn thấy đèn xanh sáng lên thì lôi kéo người khác qua đường.