Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 84: Mười ba bước sai




Sau lần bỏ đi đó Vương Kim Long cũng chưa từng quay lại, nghe nói kho chuyên để hàng hoá ở bến tàu Ngô Tùng xảy ra chuyện, bên phía chính phủ đã tra ra được chút gì đó, tuy rằng không thể xét xử nhưng cũng không thể thả người, bày tỏ sự uy hiếp đối với các bang phái hoành hành ngang ngược.

Mẹ Hoàng Phượng Minh bệnh tình nguy kịch, người vợ ở quê gửi vài bức thư tới thúc giục ông ta trở về gặp mặt lần cuối, bức sau thê lương hơn bức trước, ông ta dặn Nguyệt Mai thu thập hành lý, dự định dùng xong cơm chiều thì lên đường.

Nguyệt Mai vừa hút thuốc vừa nhìn ông ta ăn sủi cảo chiên, mở miệng nói: “Nói ra thì chúng ta cũng có giấy chứng nhận kết hôn rồi, về tình về lý em cũng nên về quê cùng anh chứ?”

Hoàng Phượng Minh làm như không nghe thấy, chỉ lầm bầm lầu bầu: “Sủi cảo chiên bây giờ càng ngày càng làm cho có, ngày trước có thể đổ ra được một đĩa canh, bây giờ chút nước cũng không có, còn có mùi hôi của thịt.” Gọi vú Trần rót một đĩa dấm nhỏ tới.

Nguyệt Mai cười lạnh.

Hoàng Phượng Minh nói: “Thái độ của em là sao, anh không ngại dẫn em về quê, chỉ là em có thể đi được sao? Trên lầu còn đang nhốt mộtg người sống đó, em yên tâm giao cho vú Trần trông nom sao?”

Nguyệt Mai vẫn mạnh miệng như cũ: “Có gì mà không yên tâm, dù cho cô ấy có chạy thoát được thì chúng ta cũng không ở nhà, Long gia cũng không trách được.”

“Không trách được?” Hoàng Phượng Minh hừ mũi hai tiếng: “Nói em thông minh có khi lại dốt như thế, ông ta đã giao người cho chúng ta cũng không phải giao cho vú Trần. Hơn nữa lần này quay về, nếu mẹ anh không còn, anh còn phải đợi cho xong thất tuần mới lên được. Đại Thế Giới tạm thời do A Bân xử lý, em phải giúp tôi trông chừng anh ta, anh cảm thấy không tin được anh ta!” Nói xong liếc mắt nhìn cô, tim Nguyệt Mai đập bình bịch, nhả ra vòng khói về phía mặt anh ta, cười nói: “Em chỉ nói một câu, anh dùng mười câu lấp liếm cho qua! Dù chính anh bảo em cùng nhau về đó, em cũng không muốn! Ở đó đều là người của vợ cả của anh, hừm! Cô ta muốn ép em chôn cùng mẹ anh thì đúng là gọi trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay!”

“Càng nói càng lung tung.” Hoàng Phượng Minh nói thầm một câu, tiếp tục gắp sủi cảo chấm dấm ăn, người hầu xách hành lý tới, nói xe đã chuẩn bị xong, anh ta dùng trà súc miệng rồi đứng dậy đi ra ngoài, lại ngừng lại quay đầu nói với Nguyệt Mai: “Anh đã hỏi thăm rồi, qua khoảng hai ba ngày nữa Long gia ra ra khỏi cục cảnh sát, ông ta có tới em cũng đừng nhiều lời, tất cả phải dồn xuống trong lòng, tránh gặp họa vào thân, cứ để ông ta mang người đi là được.”

Nguyệt Mai đáp ứng anh ta, đưa anh ta lên ôtô đã là hoàng hôn, ánh chiều tà rựng đỏ phía chân trời, một cảnh tượng mỹ lệ khiến rất nhiều người qua đường đều ngẩng đầu lên nhìn, cô cũng nhìn một lát, mới kêu người gác cổng đóng cổng, trở về trong phòng ngồi trên sô pha, lúc này tới Đại Thế Giới có hơi sớm, lại nhàm chán không có việc gì làm, cúi đầu nhìn móng tay, ngày hôm trước náo loạn với A Chi xong móng tay cô ta bị hỏng mất, lớp sơn đỏ cũng bong ra, cô ta thò người ra lấy kéo cắt móng tay dưới bàn trà, chợt thấy bên cạnh bình hoa có quyển sách bìa đỏ, cô ta cầm lên lật lật mấy trang, đều là mấy con chữ như nòng nọc, nhớ lại thì hình như là của A Chi, đúng lúc vú Trần cần đưa cơm lên lầu, dặn bà ta mang cả quyển sách này lên lầu cho A Chi.

Nguyệt Mai cẩn thận cắt móng tay, tẩy lớp sơn móng cũ đi, tô lại màu đỏ tươi, lại hua hua mười ngón chờ khô, chợt nghe bên ngoài truyền đến hai tiếng còi ô tô, người gác cửa vội vàng chạy tới, cô ta hỏi: “Gia lại quên đồ gì cần về lấy sao?” Người gác cửa lắc đầu nói: “Không phải, có một vị khách nói là họ Thường, tên gọi Yến Hành, muốn tới gặp cô.”

Nguyệt Mai giật mình, khuôn mặt nháy mắt trở nên tái nhợt, trái tim thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chẳng lẽ ông ta đã phát hiện ra A Chi ở đây? Cho nên muốn tới đòi cô người sao? Nên làm sao bây giờ, cô nên giải thích như thế nào? Bây giờ A Chi hận chết cô, ông ta có thể muốn mạng cô hay không!

“Ông… ông nói tôi không có nhà, tới Đại Thế Giới rồi.” Nguyệt Mai vẫy vẫy tay.

Người gác cửa đáp một tiếng liền lui ra, cô lại gọi ông ta quay lại, vượt qua cơn hoảng loạn cô lại thấy bình tĩnh khác thường, nghĩ một lát mới hỏi: “Ông ta mang theo bao nhiêu người tới?”

Người gác cửa trả lời: “Chỉ có ông ta và một người hầu.”

Nguyệt Mai lập tức thả lỏng ra rất nhiều, thầm nghĩ có lẽ ông ta cũng không phát hiện ra, chẳng qua vì mình là bạn của A Chi cho nên tới đây hỏi chút tin tức cũng không biết chừng, không thể tiếp ông ta trong phòng này được, vạn nhất A Chi hét to lên, nhất định ông ta có thể nghe thấy.

Âm thầm ra lệnh nói: “Ông dẫn vị Thường Nhị gia đó tới phòng tiếp khách, tôi thay quần áo liền ra.” Lại đe dọa nói: “Nếu ông ta hỏi ông cái gì, nhớ phải câm miệng làm người câm! Nếu không tội vạ đâu do ông chịu hết!”

Người gác cổng đáp lời liền ra ngoài.