Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 82: Mười một bước sai




Phùng Chi cảm thấy logic của ông ta thật là lưu manh, chỉ cần bản thân ông ta vui vẻ là được, đâu thèm quan tâm người khác tình nguyện hay không.

Vương Kim Long nắm cằm cô nâng lên, liếc mắt hỏi: “Có bạn trai?”

Phùng Chi không dám nói lung tung, chỉ cảnh giác nhìn ông ta, tay Vương Kim Long càng tăng thêm sức, không kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Có bạn trai?”

Phùng Chi cảm giác cằm sắp bị ông ta bóp nát, vừa giãy giụa, vừa đau đớn lắc đầu: “Không có.”

Lúc này Vương Kim Long mới thả lỏng ra, cũng không tỏ thái độ gì mà nói: “Có cũng không sao, hai ngón tay anh có thể bóp chết thằng đó.”

Ông ta nắm lấy cánh tay cô kéo lên lại thuận thế đẩy ngã lên giường, ngại áo dài vướng bận, ông ta liền đứng lên bắt đầu cởi áo, cũng tươi cười lại với cô.

Sắc mặt Phùng Chi trắng bệch, bò lên đầu giường trốn tránh ông ta, trong phòng được dọn dẹp khá sạch sẽ, cái gì cũng không có, cô vội vã siết chặt chiếc quạt tròn trong tay, hoảng sợ nhìn ông ta, cả người căng cứng cảm giác gân cốt đều trở nên mỏi.

“Tôi không thích ông, ông không thể ép buộc tôi.” Cô lớn tiếng kháng cự.

Vương Kim Long đang cởi cúc áo bỗng dừng lại, ông ta nhăn mày, bỗng nhiên cúi xuống vươn cánh tay bắt lấy mắt cá chân cô kéo về phía trước mặt, Phùng Chi liều mạng đạp loạn, làm sao có thể chống lại một tên đàn ông to khỏe như ông ta, cô bị ông ta đè xuống dưới thân dễ như trở bàn tay.

“Anh chỉ cần có được em, “làm” thoải mái là được, có thích hay không là chuyện của em, liên quan gì tới anh.” Vương Kim Long thở hổn hển hôn mặt cô, duỗi lưỡi liếm cắn vành tai cô, bàn tay vuốt ve đường cong của cô, dừng ở hai luồng no đủ trước ngực nhũ, cách sườn xám dùng sức xoa nắn. Cơ thể trẻ tuổi tràn trề sức sống, làm dục vọng mà ông ta tích lũy từ lúc mới gặp cô trong nháy mắt bùng nổ, đôi mắt đỏ đậm bạo phát thú tính: “Để anh lột sạch con rắn nhỏ là em rồi “chơi” em đủ mới thôi.” Bàn tay ông ta theo nếp xẻ tà của sườn xám sờ lên đùi, làn da trơn mượt mềm mại véo một cái tư vị quả thực là tuyệt hảo.

Phùng Chi bị nhéo đau cũng vì cơn đau này mà cô kéo lại được dòng suy nghĩ rối tung rối mù vì quá sợ hãi, cô nghìn lần không thể bị Vương Kim Long cưỡng hiếp, cho dù sau này Thường Nhị gia không chê cô nhưng cô cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với hắn, còn có đứa nhỏ trong bụng, sao có thể chịu được sự tàn phá dã man như vậy chứ, cô bắt đầu gào thét trong tuyệt vọng, dùng cây quạt đánh vào đầu và mặt của ông ta, hai chân co lại dùng sức đá ông ta, dùng móng tay cào ông ta, còn kéo đứt dây xích vàng mà ông ta đeo trên cổ.


Cô dùng tất cả sức lực ngăn cản giống như phát cuồng, tiếng hét cũng vô cùng thê thảm, bình thường Vương Kim Long chơi phụ nữ, đa phần toàn là những kẻ xu nịnh mà bò lên giường ông ta, gặp được vài người không tình nguyện, sẽ hạ mê dược trước xong việc chỉ khóc lóc mấy hôm cũng liền thôi, không nghĩ rằng Phùng Chi sẽ quyết liệt như vậy, dùng tay bịt miệng cô lại, lòng bàn tay lại bị cô dùng sức cắn quả thực như muốn cắn xuống một miếng thịt, ông ta bị đau lại ra sức rút về, nhìn thấy có thể dùng máu thịt đầm đìa để hình dung.

Ông ta trở nên tàn nhẫn hơn, tát mấy cái lên mặt cô, hai bên má liền xuất hiện những vết thâm tím rợn người, khóe miệng còn ứa ra máu tươi, không biết là của cô hay là ông ta.

Ngoài cửa có người vội vàng nói với vào: “Bến tàu Ngô Tùng bị mấy chục binh lính vây quanh, bọn họ cầm súng đe dọa muốn mở cửa kho kiểm tra hàng hóa, các anh em đang canh phòng nghiêm ngặt, vẫn phải mời Long gia đến ra mặt, đến muộn sợ rằng sẽ có biến lớn.”

Vương Kim Long hỏi: “Là Thường Yến Hành dẫn người tới?”

Người bên ngoài vội đáp phải, ông ta biết hàng hoá trong kho giấu thuốc phiện và súng ống, hơn nữa ông ta thừa biết Thường Yến Hành đang gây rối với ông ta, nếu bị phát hiện tịch thu, e rằng ông ta sẽ phải ngồi tù, đang muốn đứng dậy, chợt bị một vật đeo trước ngực Phùng Chi hấp dẫn ánh mắt, ông ta đưa tay giật xuống xem xét, là nhẫn hồng bảo thạch, hắn nghiêm khắc hỏi: “Ai cho em?” Phùng Chi khàn giọng trả lời: “Tự mua.”

Vương Kim Long dường như cũng không tin lắm, lúc đứng lên máu trong lòng bàn tay rơi xuống đất theo ngón tay, ông ta mắng: “Khốn khiếp, nếu không phải mày vẫn còn non tao đã cho các anh em luân chết mày rồi.” Đi hai bước vẫn thấy đau, ông ta lại nói: “Chờ tao trở lại xử lý mày sau! Chờ đấy!” Mở cửa đi ra ngoài không hề dừng lại, đám thuộc hạ vây quanh xuống lầu.

Nguyệt Mai ở trong phòng khách, cô ta nghe thấy tiếng hét thê thảm muốn chết của Phùng Chi, trong đầu lộn xộn không thể nghĩ gì, ngón tay run rẩy kẹp điếu thuốc dùng sức hít vào, cho đến khi Hoàng Phượng Minh đẩy cô một cái: “Long gia xuống.”

Cô ta vội ấn tàn thuốc vào gạt tàn, lúc đứng lên chân nhũn ra phải bám vào cánh tay Hoàng Phượng Minh mới đứng được, có người hỏi cô ta muốn rượu sát trùng và băng gạc, cô ta sai vú Trần đi lấy.

Vương Kim Long cầm bông tẩm rượu sát trùng lau vết máu trong lòng bàn tay, tuy là đánh đánh giết giết, cũng đau đến hít vào, cắn quá độc ác, da thịt đều bị lộ ra ngoài, ông ta nhận băng gạc băng bó vết thương, tức giận mắng: “Con điếm này là chó sao, cắn mạnh thế.” Lại nhìn Nguyệt Mai cười lạnh nói “Giám sát cô ta cho chặt chẽ, tốt nhất cô nên khuyên cô ta nghe lời, tôi nhất định sẽ đối tốt với cô ta, nếu không đừng trách tôi vô tình.” Ném cái nhẫn hồng bảo thạch cho Nguyệt Mai, nghênh ngang rời đi.

Hoàng Phượng Minh đi theo tiễn khách, trong phòng nháy mắt khôi phục lại sự yên tĩnh, Nguyệt Mai ngồi xuống sô pha, cô ta nghe thấy tiếng ô tô rời đi ngoài viện, tiếng còi, trong chốc lát nay cả tiếng này cũng biến mất, cô ta lại đốt một cây thuốc lên, chợt thấy ngón tay mình có vết hồng hồng, vốn tưởng vết son, nhìn kỹ hóa ra là máu, lấy khăn lau tay và cái nhẫn một lần, đeo lên tay. Cô thầm nghĩ có lẽ lúc trước còn có thể nghĩ ra cách nào đó, coi như không có thì cùng lắm không gả cho Hoàng Phượng Minh nữa, không làm tiểu thư của Thượng Hải nữa, khi đó cô cũng có người theo đuổi, làm vợ lẽ cho người ta cũng không phải không được, biết rõ Vương Kim Long hung bạo như nào hay thay đổi như nào… Thật sự không nên hại A Chi thành như vậy, A Chi chắc chắn hận cô muốn chết rồi.

Nguyệt Mai hết duỗi ngón tay mang nhẫn lại cong lại, lại duỗi ra lại cong lại, nhưng thế gian này thật sự không hề có thuốc hối hận, bây giờ chỉ có thể sai đến cùng mà thôi.

Có người đẩy cửa bước vào, quay đầu nhìn thì là vú Trần, trong tay bê một hộp bánh kem hạt dẻ Khải Tư Lệnh, hôm nay là sinh nhật Phùng Chi, cửa hàng vừa mới giao tới.

“Tiên sinh đâu?” Cô thất thần hỏi.

Vú Trần đáp lời: “Tiên sinh dặn tôi nói với cô, ngài ấy tới Đại Thế Giới, có cuộc hẹn không thể đến trễ.”

Nguyệt Mai không hề phát tác cơn điên như hàng ngày, ít khi im lặng mới nói: “Long gia bị thương, nói vậy A Chi chắc cũng không khá hơn, bà cầm thuốc dán và rượu sát trùng cho cô ấy đi.”

Vú Trần đáp lời, đặt bánh kem lên trên mặt bàn mới đi lên lầu.