Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 81: Mười bước sai




Phùng Chi nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, xoay trái hai vòng, xoay phải một vòng, dùng sức đẩy cửa vào trong, lại rẽ sang phải, “kẽo kẹt” một tiếng, tiếng cánh cửa bị đẩy ra.

Cô biết là vú Trần tới đưa cơm, cô vẫn ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ không nhúc nhích, năm sáu công nhân đã dỡ xuống biển quảng cáo nước hoa treo trên mặt tường của Đại Thế Giới, đang dùng dây thừng kéo biển quảng cáo mới lên trên.

Khoảng cách quá xa, có gào hét khàn cả giọng cũng khó lòng nghe thấy, không phải không nghĩ tới cầu xin vú Trần trộm thả cô ra ngoài, nhưng đã thử hai lần cuối cùng vẫn từ bỏ, những bà vú này không thể so với những bà vú trong Thường phủ, lai lịch của bọn họ rất phức tạp, tâm tư của bọn họ uốn lượn quanh co, đều là khẩu phật tâm xà.

Qua cửa sổ Phùng Chi thường nhìn thấy Nguyệt Mai và Hoàng Phượng Minh đi ra ngoài lúc hoàng hôn, sáng sớm hoặc giữa trưa mới trở về, đến nay cô vẫn còn không hiểu vì sao bọn họ làm như vậy với cô.

Trong phòng không có đồng hồ, cô chỉ biết nhìn mặt trời dâng lên hạ xuống để biết ngày đã qua, đã mấy ngày rồi, không biết Thường Nhị gia đã trở về chưa, nếu hắn biết cô bị giam cầm ở đây, nhất định sẽ rất tức giận, nhất định sẽ giết Nguyệt Mai và Hoàng Phượng Minh, hắn nhất định sẽ làm như vậy, hắn thích cô như vậy, huống chi trong bụng cô còn có con của hắn.

Cô còn nghĩ tới mẹ cô, tuy rằng yêu tiền hơn mạng nhưng con gái mấy ngày không thấy đâu, chắc chắn bà ấy sẽ tới cục cảnh sát báo án, đợt trước trên báo có đăng cục cảnh sát phá kỳ án rất nhiều lần, bọn họ sẽ tìm tới đây để giải cứu cô.

Cô nghe thấy tiếng cửa khóa lại, đứng dậy đi đến trước bàn ngồi xuống, gà hầm hạt dẻ, thịt kho tàu, lươn om, tôm chiên bột, rau dền xanh xào, thêm một bát soup cá, một bát cơm trắng, vẫn còn nóng và mùi khá thơm.

Phùng Chi không có khẩu vị, ngửi thấy mùi còn có chút buồn nôn, nhưng vẫn gắp một miếng thịt gà lên đưa vào trong miệng, cô có thể không ăn nhưng đứa nhỏ trong bụng cần ăn.

Đây là con của cô và Thường Nhị gia, cô phải cố gắng bảo vệ đứa bé không xảy ra chuyện gì.

Chậm dãi ăn cơm xong, một cơn buồn ngủ ập đến cô cố cũng không ngăn lại được, từ lúc mang thai đến giờ cô luôn thích ngủ, ngày hè nóng bức, quạt điện cồng kềnh lách cách xoay tròn, phả ra luồng gió cũng nóng bỏng, từng chút từng chút trêu chọc Phùng Chi, cô nằm luôn lên giường cũng không cởi sườn xám ra, phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi, vải dệt bị ướt rất khó chịu nên cô đành phải nằm nghiêng, ánh nắng xuyên qua tấm cửa kính giống như khoét một cái lỗ to bằng miệng bát, sáng đến mức chói mắt, dụ dỗ cô chui ra ngoài, cô biết đó chỉ là ảo giác mà thôi, còn không chân thật bằng tiếng ve kêu inh ỏi trên cây.


Cuối cùng cô cũng ngủ lại chẳng hề an ổn, sau gáy vẫn ra mồ hôi, trước mắt bỗng nhiên tối lại, có một cơn gió lạnh thổi tới khiến lỗ chân lông cả người cô thoải mái co lại, mơ hồ có tiếng sấm ầm ầm, dường như còn có tiếng của vú Trần mẹ: “Mưa rồi! Nhanh thu quần áo vào đi!” Không biết có phải mơ hay không, có điều mưa thật sự rơi xuống, bị gió thổi đánh lên cửa sổ bằng kính bang bang, không khí trở nên ẩm ướt và mát mẻ.

Phùng Chi lười biếng duỗi thân mình, giống như vẫn còn ở trong căn gác mái chật hẹp của Thường phủ, vừa mở mắt liền thấy sao trời ngoài cửa sổ, cô ngồi dậy, suy nghĩ vẫn còn mông lung, nhưng cũng biết trời đã tối, đèn neon của Đại Thế Giới đan chéo lấp lánh trên khung cửa kính tạo thành những mảng màu kỳ quái. Đèn tường không biết đã được bật lên từ khi nào, cái ghế dựa chịu không nổi sức nặng mà kẽo kẹt kêu lên, xung quanh có mùi xì gà tỏa khắp nơi.

Phùng Chi bỗng nhiên căng cứng cả người, trái tim giống như ngừng đập, trong phòng không phải chỉ có một mình cô.

Cô liếc mắt một cái liền nhận ra Vương Kim Long đang ngồi trên ghế hút thuốc, chân duỗi lên giường, bàn chân còn cố ý như vô tình chạm vào cẳng chân cô.

Cô giống như bị chạm phải nước sôi ngay lập tức rụt người lại co thành một cục, lưng dán vào vách tường, đôi mắt hoảng sợ trừng lớn, ông ta cường tráng như núi, bởi vì nắng nóng tay áo xắn lên cao lộ ra cánh tay thô to, nhìn cô cười như không cười, đáy mắt chứa đầy dục vọng, ông ta cũng không phải là khó coi nhưng tràn đầy vẻ hung ác.


Vương Kim Long hít một hơi xì gà lại chậm rãi phun ra cột khói, đây là lần đầu tiên ông nhìn một người con gái ngủ, mơ màng tỉnh lại, đôi môi đỏ bừng, mái tóc hỗn độn dính bên mái, bím tóc vắt trước ngực phập phồng, rất quyến rũ nhưng đủ thanh thuần, đập mạnh ngực ông ta, ông ta cảm thấy Phùng Chi như nhụy hoa mới nở, đủ cho ông ta chơi một thời gian, chắc sẽ không có mới nới cũ trong thời gian ngắn.

Ánh mắt của ông ta khiến cô sợ hãi. Phùng Chi lấy cây quạt che chắn trước ngực, lớn tiếng hỏi: “Ông lén lút xông vào đây định làm gì?”

Vương Kim Long rất có hứng thú và trả lời lại: “Em nói không đúng, anh vào rất là quang minh chính đại.”

Phùng Chi giật mình, bỗng nhiên hiểu rõ tất cả mọi chuyện, rồi lại không dám tin, cô liếm liếm đôi môi còn đang run rẩy: “Là ông lệnh cho Nguyệt Mai lừa tôi tới đây để cầm tù?”

“Anh cũng không xuống lệnh!” Vương Kim Long lắc đầu cười khẽ: “Anh chỉ cần kết quả.”

Phùng Chi im lặng một lát, xỏ giày xuống giường, quỳ xuống trước mặt hắn, cầu xin: “Long gia xin ngài thả tôi ra đi, tôi chỉ là con gái của kẻ hầu mà thôi, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần một ngày ba bữa bình an qua ngày, quả thật không xứng với ngài.”

Vương Kim Long vẫn cười như cũ: “Anh nói rồi anh chỉ cần kết quả, em nghĩ anh đang chơi trò trẻ con sao!” Ông ta lại nói: “Anh không để ý tới dòng dõi, cưới vợ nạp thiếp cũng chỉ là hàng tam giáo cửu lưu(1), chỉ cần làm anh vui vẻ là được. Em sạch sẽ, xinh đẹp hơn đám người đó, hơn nữa còn có học vấn, rất thích hợp với tôi, chỉ cần sống bình an qua ngày? Chuyện này rất dễ, anh sẽ không mang em xuất đầu lộ diện cùng anh, em chỉ cần ở nhà sống cuộc sống tự tại là được.”

(1): tam giáo cửu lưu.

– Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia

– Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội