Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 77: Sáu bước sai




Phùng thị nhìn cô ta ngẩn ra một lát, bà ta không nhớ ra mình có quen tiểu thư nhà giàu bao giờ.

Nguyệt Mai nhiệt tình nói: “ Vú Phùng, cháu là con gái của Tào Linh Xảo, cô còn nhớ cháu không? Lúc còn nhỏ cô từng ôm cháu mà.”

Phùng thị nhìn ngang nhìn dọc một hồi, thấy bên môi cô ta có nốt ruồi đen, mới “Ai nha” một tiếng bừng tỉnh: “Hóa ra là Nguyệt Mai!”

Năm đó hai mẹ con cô ta bị đuổi khỏi Thường phủ, Nguyệt Mai vẫn là cô bé gái, trên đầu vẫn còn buộc tóc hai chỏm, lúc đi còn lôi kéo A Chi khóc như sinh ly tử biệt.

“Mẹ cháu bây giờ như nào rồi? Nếu A Chi biết cháu tới không biết vui thế nào đâu!” Phùng thị có chút ngượng ngập, năm đó trong Thường phủ bà thân thiết nhất với Tào Linh Xảo, sau khi nghe nói bà ta lưu lạc thành gái châm thuốc ở Yên Hoa quán, thì cũng không đến thăm hỏi một lần nào.

“Mẹ cháu vẫn tốt!” Nguyệt Mai giả vờ như không biết, nói một câu cho có lệ, lại cười nói: “Mấy năm nay A Chi vẫn luôn liên lạc với cháu, chơi với nhau, vú Phùng không biết sao?”

Hai tay Phùng thị vỗ hai tay vào nhau, nghiến răng nói: “Con bé bướng bỉnh đã thành thói quen, cũng không hề nhắc tới chuyện này, làm cô chẳng hay biết gì, nói với cô thì sao chứ, chẳng nhẽ lại có thể cấm cản hai đứa chơi với nhau? Chờ con bé trở về, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ, còn giấu cô bao nhiêu chuyện chứ!”

Nguyệt Mai hỏi: “Vú Phùng có biết Chu Hi Thánh không?” Thấy Phùng thị mù mờ lắc đầu, nhấp miệng cười nhạt một câu: “A Chi cũng giấu cô chuyện này sao.”

Phùng thị vội vàng truy hỏi: “Chu Hi Thánh là ai?”

Nguyệt Mai thở dài: “Chu Hi Thánh là bạn trai của A Chi! Quen biết ở trong trường, anh ta ở ngay dãy nhà trọ trong ngõ ở đường cái đối diện, tuổi trẻ tuấn tú có học thức, bình thường lúc nào cũng cùng nhau ngồi xe điện, tình cảm khá tốt!”


Phùng thị không tin bĩu môi: “Con bé sao lại tìm cái đứa bạn trai nghèo khổ chứ? Không thể nào!” Nhân trung long phượng như Thường Nhị gia ở trước mặt, A Chi lại không mù.

Nguyệt Mai rất kiên định nói: “Vú Phùng chắc cũng hiểu tình tình của A Chi, thông minh lại tự trọng cao, bạn ấy vì muốn đi học mà ủy thân cho Thường Nhị gia để lấy học phí, cũng không chịu làm hầu gái trong phủ muốn ra bên ngoài tìm việc đứng đắn, tay làm hàm nhai. Bạn ấy đã từng nói qua kiên quyết không làm thiếp, thân phận của Thường Nhị gia thì như vậy, muốn cưới cũng phải là tiểu thư nhà môn đăng hộ đối, trong lòng A Chi không vượt qua được khoảng cách đó cho nên mới tìm Chu Hi Thánh làm bạn trai, sau này anh ta sẽ cưới bạn ấy làm vợ như vậy là đủ rồi.”

Phùng thị nhớ tới ngày thường tình tình A Chi đã bướng bỉnh cố chấp sẵn, không muốn tới biệt thự của Thường Nhị gia, chỉ chịu lấy đủ tiền học phí, có chút bán tín bán nghi: “Chờ A Chi trở về, cô sẽ hỏi lại con bé cho rõ ràng.”

“Bạn ấy sẽ không trở về.” Nguyệt Mai dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc kẹp ở hai ngón tay, hút một hơi rồi phun ra một vòng khói: “Sáng nay Chu Hi Thánh đã dẫn theo mẹ anh ta và bạn ấy đi thuyền tới Hong Kong rồi, chính cháu mang hành lý cho bạn ấy, bạn ấy cũng nói đã tìm được một công việc không tệ ở bên kia rồi, nếu cuộc sống thuận lợi thì sẽ mua phòng định cư ở bên đó, không quay lại Thượng Hải nữa.”

Trong phút chốc Phùng thị thay đổi sắc mặt, trong lòng vừa tức vừa hoảng, nước mắt rơi lã chã: “A Chi là một đứa xấu xa, dù gì tôi cũng mang thai mười tháng sinh ra nó nuôi dưỡng nó, sau khi chồng chết, cho dù khó khăn cũng không hề vứt bỏ nó bán nó đi kiếm tiền, dẫn theo nó lên Thượng Hải kiếm ăn, cực cực khổ khổ nuôi lớn nó, bây giờ cánh cứng liền bay đi, ngay cả mẹ cũng không cần. Đồ táng tẫn lương tâm! Trời cao có mắt sẽ đánh ngũ lôi oanh đỉnh! Thường gia muốn đuổi tôi ra khỏi cửa, A Chi chỉ biết tự mình chạy trốn, tôi biết làm sao bây giờ, còn lại một mình với con đường chết sao….”


Nguyệt Mai vừa hút thuốc vừa nghe bà ta khóc.

Phùng thị bỗng nhiên dùng tay áo lau lau đôi mắt, căm hận nói: “Tôi muốn đi cảnh sát cục báo án, nhờ cục cảnh sát tìm A Chi trở về, tôi muốn kiện nó tội vứt bỏ cha mẹ.” Nói xong liền cất bước muốn đi.

Nguyệt Mai vội vàng kéo bà ta: “Vú Phùng đừng nóng vội, cháu còn có chuyện chưa nói xong!” Cô ném tàn thuốc xuống giẫm dưới chân, cúi người lấy túi xách từ trong xe ra, móc ra một tấm ngân phiếu đưa cho Phùng thị.

Phùng thị nhận lấy săm soi, không khỏi ngẩn ngơ: “Đây là, đây là…” Bà ta sống nửa đời còn chưa từng thấy nhiều tiền như thế.

Nguyệt Mai cười nói: “Đây là A Chi lúc gần đi nhờ cháu chuyển lại cho cô, nói cho cùng thì vẫn là mẹ con ruột thịt, bạn ấy cũng hy vọng cô sống thật tốt. Chỉ là nếu như cô kiên quyết muốn đi báo án vậy cháu không thể đưa cho cô được.”

Cô lại dừng một chút mới nói tiếp: “Hong Kong cách Thượng Hải cả một biển lớn, thời thế lại hỗn loạn, cảnh sát làm gì đồng ý đi Hong Kong tìm người giúp cô, cho dù có đồng ý thì phí thuyền bè đi lại cũng do cô tự mình bỏ ra, lại còn một khoản phí thù lao của họ nữa, cũng không biết chừng cuối cùng lại thành công dã tràng, coi như tìm được A Chi về thì sao chứ, bạn ấy cũng đã gả cho người ta rồi, phải chăm sóc chồng con và mẹ chồng, cô cũng không có chỗ nào tốt? Không bằng cô cầm số tiền này, quay về Tô Châu sống cuộc sống an nhàn, sau này cô ấy muốn về thăm cô, hai bên khách khí với nhau, không phải tốt hơn sao?”

Phùng thị vốn là người yêu tiền như mạng, bị cô ta nói một tràng như vậy thì rất vui lòng chấp nhận, nói cho cùng thì đây là một khoản lớn mà bà ta chưa bao giờ nghĩ tới là mình sẽ có… Cuối cùng bà ta cẩn thận gấp lại nhét vào trong tay áo, trong miệng thì thầm: “Coi như A Chi còn có chút lương tâm!”

Nguyệt Mai lại khuyến khích nói: “Cháu khuyên cô nên lén lút trốn nhanh đi, đừng nên chờ Thường Nhị gia về, đó là người khôn khéo cỡ nào, cô làm sao chịu được ông ta tra khảo, một khi nhỡ miệng để ông ta biết được lúc ông ta và A Chi vẫn còn quan hệ tốt mà A Chi còn thông đồng với tình nhân khác bên ngoài, chuyện sỉ nhục như vậy ông ta nhất định không chịu đâu, nhất định sẽ bắt cô lại tra hỏi, ép cho một tội danh nào đó, nhốt cô vào trong nhà lao sống không bằng chết, dù cô có nhiều tiền cũng đều uổng phí cả.”

Cô ta nhìn Phùng thị mặt xám như tro tàn mới cảm thấy an tâm, nói hai câu tạm biệt rồi ngồi vào trong xe rời đi.

Phùng thị sờ sờ ngân phiếu trong tay áo rồi quay người vào nhà, càng nghĩ đến chuyện Nguyệt Mai nói trong lòng càng sợ hãi, bước vào trong phòng, những người làm đều biết bà ta đã thất thế, đều nhàn nhạt câu được câu không mà nói chuyện nhưng lại thiếu sự nhiệt tình như trước kia, bà ta cũng mặc kệ người ta cười chê, vẫn cứ trái lo phải nghĩ, cuối cùng thì sửa sang lại quần áo và tiền tài của chính mình, thừa dịp đêm hôm khuya khoắt, xách theo một cái rương đi ra khỏi phủ, ngồi xe đến bến tàu mười sáu mua vé lên thuyền về quê ở Tô Châu.