Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 76: Năm bước sai




Phùng thị tới phòng của lão phu nhân, hầu gái ngoài hành lang vội vàng vén rèm thông báo: “Vú Phùng tới.” Rồi lại quay ra gọi bà đi vào.

Phùng thị dựng tai nghe trộm tiếng động trong phòng nhưng bên trong thực yên tĩnh, trong lòng càng thêm lo sợ, lúc bước qua ngạch cửa thiếu chút nữa thì vấp ngã, bởi vì đang là sau giờ trưa, lão phu nhân tiết kiệm nên vẫn chưa bật đèn, hơn nữa bên ngoài cửa sổ lại trồng nhiều cây chuối tây rất tươi tốt, tán lá rậm rạp xanh tươi cản lại ánh mặt trời khiến căn phòng trở nên âm u, hương khói lượn lờ, giống như đốt một bó hương trước mặt Quan Âm Bồ Tát vậy.

Lão phu nhân ngồi trên giường lưng dựa vào gối, có một hầu gái đang bưng bát nước thuốc đút cho bà ấy, mợ cả Tần Uyển và ngũ tiểu thư Dục Trinh ngồi trước bàn, vú Lý đứng một bên nhìn thẳng xuống đất.

Phùng thị bước lên cúi người thỉnh an, cười nói: “Tôi đang bóc vỏ hạnh nhân chuẩn bị hầm trà cho lão phu nhân, bị kêu tới gấp không biết đã xảy ra chuyện gì!”

Lão phu nhân khép hờ mắt không nói gì, sắc mặt ốm yếu, mày nhíu chặt thành chữ xuyên (川), đôi môi dày, tuy là người phú quý lại có phần khắc khổ.

Mợ cả Tần Uyển hắng giọng một tiếng, quay đầu nhìn vú Lý một cái: “Bà nói lại những lời bà vừa mới nói một lần nữa!”

Vú Lý trả lời: “Lúc sáng sớm nay tôi đang lau cửa sổ phòng ký túc, nghe thấy Phùng thị và con gái bà ấy là A Chi cãi nhau trên hành lang, Phùng thị mắng Nhị gia đạp hư A Chi, nếu không chịu thu phòng thì phải dùng tiền mặt tới để đền bù, nếu không thì sẽ tới toàn soạn báo để đăng tin, chính là muốn cá chết lưới rách mọi người đều mất mặt mũi, tôi nghĩ chuyện này cũng quan trọng, liền vội tới bẩm báo với lão phu nhân và mợ cả.”

Hai tay của Dục Trinh quấn bện vào nhau, lạnh tanh nói: “Trong đầu Phùng thị thật sự thiếu mất sợ gân sao! Anh hai là người như thế nào, mà phải đạp hư con gái của người hầu chứ! Rõ ràng là A Chi cố ý câu dẫn anh hai, rảnh rỗi lại chạy tới biệt thự của anh hai trên đường Nam Kinh, tận mắt tôi đã nhìn thấy.”

Tần Uyển kinh ngạc cười: “Hóa ra em năm đã sớm biết, bao lâu nay vẫn làm như không biết, bây giờ thấy mọi chuyện bị làm ầm ĩ lên, mới nhảy ra… em năm à em coi chị như người ngoài thì không nói nhưng mà phía mẹ em cũng nên lộ chút tiếng gió chứ, cũng sẽ không đến mức bị người ta đánh một roi trúc như bây giờ, còn muốn đăng báo hủy danh dự.”

Lão phu nhân đã uống xong thuốc, trong miệng ngậm một viên ô mai giải vị đắng, giọng nói nghèn nghẹn: “Không nên cho con ra ngoài học hành chung đụng bừa bãi, người xưa nói phụ nữ không tài mới là đức, quả nhiên là có đạo lý của nó.” Lại gọi tới hai bà vú to lớn lực lưỡng dặn dò nói: “Nhốt ngũ tiểu thư vào trong phòng trông coi, chờ ngày cưới mới được thả ra, sau này con gái gả chồng như bát nước đổ đi, tốt xấu gì cũng không liên quan tới Thẩm phủ!”

Dục Trinh mắt đã đẫm lệ, đứng phắt lên, dùng khăn tay che mặt khóc lóc chạy đi, các bà vú vội vàng đuổi theo phía sau.

Lão phu nhân bởi vì tức giận mà gương mặt tái nhợt đỏ ửng lên, đờm trong cổ họng khiến bà ho khù khụ, lại thở khò khè như tiếng ống khói, một đứa hầu gái giúp bà ấy vỗ lưng, một đứa khác thì vội bê ống nhổ tới, sau một lúc lâu mới phun ra cục đờm. Tần Uyển cũng vì chỉnh được Dục Trinh mà vui vẻ, bên trong giọng nói sốt sắng vẫn mang theo chút ý cười: “Mẹ có thấy đỡ hơn không? Uống chút trà nhuận cổ họng!” Lại gọi một đứa hầu gái tới châm trà.

Sau đó mới nhìn Phùng thị, tỏ ra rất là đắc ý: “Ý của lão phu nhân là, đừng nói Nhị gia còn chưa lấy vợ, cho dù muốn nạp vợ lẽ cũng không tới phiên A Chi, còn về chuyện thông phòng thì sẽ theo tâm ý của mấy người đi.”

Tâm tình của Phùng thị lập tức chìm xuống đáy cốc, lại nghe cô ta nói: “Nếu bà và A Chi tâm không cam lòng không nguyện thì khoảng hai ngày nữa Nhị gia sẽ hồi phủ một chuyến, làm thông phòng hay là cho mẹ con bà tiền rồi đuổi ra khỏi phủ, lúc đó đều do Nhị gia quyết định, vú Phùng cũng nên kiên nhẫn chờ đợi, không gấp gáp gì một hai ngày.”

Phùng thị xấu hổ vô cùng mà xin phép lui ra, mới bước ra tới sân thì nghe thấy phía sau có người gọi tên bà, quay lại xem hóa ra là vú Đường chuyên vẩy nước quét nhà cho lão phu nhân, thường ngày hai bà cũng khá là thân thiết, lúc này nhịn không được mà gạt lệ kêu oan.

Vú Đường thấy bốn phía không có ai thì kéo bà ấy đến phía sau cây đại thụ, nhỏ giọng thì thầm: “Là mợ cả cố ý tính kế bà, cũng tại bà đó bình thường toàn ăn nói lung tung, bị người ta nắm được bím tóc, cũng chẳng trách ai được.”

Phùng thị khóc hỏi: “Vì sao mợ cả phải tính kế tôi chứ?”

Vú Đường nói: “Còn không phải là vì xả giận cho vú Tiết, A Lai làm lái buôn có hàng tốt đều cho mợ cả chọn trước, giá cả cũng rẻ hơn bên ngoài, há miệng thì mắc quai, A Chi làm bỏng cả cánh tay A Lai, mẹ con nhà đó lại bị Nhị gia đuổi ra khỏi phủ, không thèm để ý tới mặt mũi của mợ cả, trong lòng sớm hận nhà bà, cũng chỉ chờ bà và A Chi phạm sai lầm mà thôi!”

Phùng thị mới biết họa từ miệng mà ra, hối hận không thôi: “Bà đã biết như thế sao không nhắc nhở tôi sớm một chút, bây giờ việc cũng xong rồi Gia Cát Lượng có sống lại cũng đã muộn rồi.”

Vú Đường nghe thế lại cười lạnh: “Có lòng tốt mới nói cho bà biết, ngược lại lại thành ra tôi không tốt!” Bà ta vung cánh tay, tức giận rời đi.

Phùng thị trở về ký túc xá, mọi người đã đều nghe chuyện, trước mặt tuy không nói gì nhưng sau lưng lại chỉ chỉ trỏ trỏ cười khinh bỉ, bà ta đều giả vờ như không biết, lại đi tới phòng bếp, vừa đến cửa đã bị quản sự ngăn lại, mợ cả đã dặn dò bà ta không phải làm gì cả chỉ cần nghỉ ngơi là được.

Bà ta lại không muốn trở lại ký túc, trốn dưới giàn hoa tử đằng ở vườn, ở đây đối diện với cổng lớn, nếu A Chi về là có thể trông thấy bà ta ngay.

Phùng thị chờ từ trưa cho đến hoàng hôn, từ hoàng hôn chờ đến khi trời đầy sao, trong lúc đó bà ta đã ngủ gật được mấy giấc, tỉnh lại eo đau lưng đau, tay chân tê mỏi, bà ta đứng lên, từ từ đi đến phòng nhỏ của người gác cổng, muốn hỏi Thường Bảo đã nhìn thấy A Chi trở về chưa.

Lại thấy một người đàn ông đang hỏi Thường Bảo, muốn tìm mẹ của A Chi, tiểu thư nhà bọn họ muốn gặp bà ta!