Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 74: Ba bước sai




Phùng Chi nhớ sáng nay phải tới bến tàu mười sáu tiễn Chu Hi Thánh, vội đi múc nước rửa mặt, Phùng thị đứng một bên hút thuốc lào, liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Phùng Chi ngủi thấy mùi thuốc có chút buồn nôn, vắt khô khăn phơi lên giá muốn đi, Phùng thị dùng điếu thuốc chặn trước người cô: “Đi đâu?”

Phùng Chi nói: “Ra bến tàu tiễn một người bạn.”

Phùng thị hỏi: “Mặt con trắng như tuyết, có thể là bị bệnh không, vậy thì đừng ra ngoài, tìm đại phu tới xem một chút đi!”

Phùng Chi bình tĩnh nói: “Làm gì mà lại sinh bệnh, mẹ muốn nói gì thì nói đi đừng loanh quanh nữa!”

Phùng thị thu lại điếu thuốc gõ xuống cửa sổ, cười nói: “Bây giờ con không phải tới trường nữa, ngũ tiểu thư cũng không đi rồi, cô ấy an tâm chuẩn bị gả chồng, con lại an tâm nằm trên giường, mẹ thật sự nuôi không nổi con đâu, Nhị gia lúc nào thì thu con vào phòng? Nếu không chịu thu thì lấy tiền đi, nào có đạo lý chơi không như vậy!”

Phùng Chi tức giận chảy nước mắt: “Con chưa từng nghĩ mẹ phí công nuôi con, mẹ đòi tiền con thì cũng thôi, sao còn muốn đòi Nhị gia…”

Phùng thị giơ tay hung hăng tát cô một cái: “Đồ đĩ vừa hèn vừa lẳng lơ, hắn ta chà đạp hoàng hoa khuê nữ của tao, đòi vài đồng tiền thì làm sao, mày dám quay khuỷu tay ra ngoài, tao nuôi phải một con bạch nhãn lang sao!”

Phùng Chi đã nhìn thấy vài bà vú vẩy nước quét nhà nhìn sang bên này, cảm thấy xấu hổ và giận dữ không chịu được, che mặt cúi đầu chạy thẳng ra ngoài.

Một hơi chạy ra khỏi Thường phủ, trời bắt đầu đổ cơn mưa phùn, lại không muốn trở về lấy ô, bước chân chậm lại thấy ven đường có người bán quýt nhà tự trồng, cô dùng mu bàn tay lau mắt, chọn mười mấy trái tròn xoe vàng ươm, cất vào nilon túi để xách theo, cô đang đứng gọi xe kéo ở ven đường.

“A Chi, A Chi.” Một chiếc ô tô chậm rãi tiến lại gần, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, là Nguyệt Mai đã nhiều ngày cô không gặp, cô ấy hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Phùng Chi gắng gượng nói: “Ra bến tàu mười sáu tiễn một người bạn.”

“Mưa rồi, tớ đưa cậu ra đó!” Nguyệt Mai mở cửa xe, nói với tài xế: “Đi bến tàu mười sáu.”

Phùng Chi ngẩng đầu nhìn sắc trời, khuôn mặt chạm vào hạt mưa thấy hơi lạnh cũng không từ chối nữa, cúi người ngồi vào trong xe, cả thùng xe nồng nặc mùi thuốc lá.

Nguyệt Mai nhìn cô hỏi: “Mặt cậu…. Bị mẹ đánh sao?” Cô chỉ mím môi hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Nguyệt Mai búng tàn thuốc bắn ra ngoài cửa sổ lại hít một hơi, giọng nói hơi khàn khàn: “Đánh mạt chược ở nhà Trình phu nhân cả đêm, nhà bà ta cách Thường phủ cũng cùng một con đường… thật sự là không phải tớ tìm cậu.” Dừng một chút: “Bốn ngày nữa là sinh nhật cậu, tớ có mua quà cho cậu.”

Phùng Chi giật mình mỉm cười: “Chính tớ còn không nhớ ra! Cậu vẫn còn nhớ à!”

Nguyệt Mai cũng chỉ cười trừ, bỗng nhiên nhắm mắt lại gác đầu lên vai cô, nói thầm: “A Chi, để tớ dựa vào cậu ngủ một lát nhé.”

Phùng Chi thấp “Ừ” một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Về sau đừng thức đêm nữa, hút ít thuốc thôi, không tốt cho sức khỏe.”

Nguyệt Mai không trả lời, tiếng gáy nhỏ nhẹ phát ra từ trong cổ họng, giống như mèo vậy, một sợi tóc được uốn quăn lả lơi lúc có lúc không chạm vào má cô.

Phùng Chi cảm thấy trong cổ họng mình bị lấp đầy bằng dầu bôi tóc mùi hoa quế và phấn bôi mặt, mùi hương nồng nặc quanh quẩn trong xoang mũi, mùi vị hỗn tạp cực kỳ khó chịu. Giơ tay hạ cửa sổ xe xuống, mưa bụi lẫn gió lạnh xông vào khiến cô tỉnh táo một chút.

Có một đám hải âu nghiêng cánh bay lượn trên sông Hoàng Phố, bay về phía chân trời mênh mông, sóng nước cuồn cuộn rong chơi, gần đó là một con thuyền trắng xanh, tiếng còi ầm ầm vang lên, cổng bến tàu mở rộng, trên boong tàu có hai thuyền viên đang buộc chặt dây thừng mỏ neo, già trẻ gái trai kéo theo rương hành lý xếp hàng lên bờ, có người gặp lại nhau lúc khóc lúc cười, có người kéo thấp vành mũ độc hành một mình.

Phùng Chi đưa túi quýt cho Chu Hi Thánh, Chu Hi Thánh đứng yên trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, mẹ Chu vội vươn tay ra nhận, miệng cười nói: “Ai nha, Phùng tiểu thư thật khách khí, trời mưa đường xa như vậy, cháu còn tới tận đây tiễn chúng ta.” Nói xong lại liếc mắt nhìn con trai, dường như đã hiểu rõ, bắt chuyện hai câu liền lấy cớ đi tìm người khuân hành lý, muốn mở hòm cất túi quýt đi, để không gian cho bọn họ nói chuyện riêng.


Chu Hi Thánh mặc một bộ áo dài mới nhuộm màu nâu đỏ, làm nổi bật vẻ thư sinh của anh ta, dùng cái ô để che cho cô, mím môi nói: “Anh thấy trời mưa, cho rằng em không tới.”

Phùng Chi vén mấy sợi tóc ướt ra sau vành tai, mỉm cười nói: “Đã nói sẽ tới tiễn hai người, dù sao mưa cũng nhỏ phải tới chứ.” Nhìn mẹ Chu ở phía xa nói: “Mẹ anh trông khá hơn rất nhiều.”

Chu Hi Thánh gật đầu: “Bà biết anh có việc làm, trong lòng rất cao hứng, người gặp việc vui tâm tình cũng vui vẻ hơn.” Lại nói: “Về sau em có rảnh, có thể tới Bảo Sơn chơi, có thể ở lại trong ký túc trong xưởng, chuyên dành để tiếp đãi người thân tới thăm, điều kiện rất tốt, lần trước anh tới cũng từng ở lại đó.”

Phùng Chi khá tò mò hỏi: “Bảo Sơn chơi vui sao? Em lớn bằng này rồi mà chưa từng ra khỏi Thượng Hải đâu.”

Chu Hi Thánh nói: “Bởi vì có núi có sông, lại hẻo lánh ít người, phong cảnh rất đẹp, nếu em tới anh mời em ăn cá hồi kho tộ.”

Phùng Chi nói: “Em biết cá hồi rất quý giá, không có nhiều tiền thì ăn không nổi.”

Chu Hi Thánh khẽ cười: “Ở Bảo Sơn thì không đắt lắm.”

Hai người bọn họ câu được câu không trò chuyện, chợt nghe tiếng còi tàu vang lên, theo tiếng còi nhìn lại, con tàu mà anh ta cần đi đã bắt đầu cho hành khách lên thuyền.

Chu Hi Thánh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, dặn cô chờ anh ta một lát, chạy tới chỗ hành lý tìm đồ gì đó, mẹ Chu cũng giúp anh ta cởi dây thừng, may là rất nhanh đã tìm thấy.

Anh ta quay người chạy lại chỗ cô, đưa cho cô một quyển sách.

Phùng Chi nhận lấy, là cuốn tiểu thuyết trước đây anh ta mượn cho cô đọc, vuốt ve bìa sách màu đỏ, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Không phải anh đã trả cho thư viện trường rồi sao?”

Chu Hi Thánh nói: “Thấy em rất thích, anh liền mua, vẫn muốn tặng em thế mà lại kéo dài tới lúc này.” Lại nói thêm một câu: “Địa chỉ của anh ở Bảo Sơn viết ở trang cuối cùng.”

Anh ta bỗng nhiên vươn tay xoa đầu cô, cười nói: “Anh phải đi rồi!”

Dường như anh ta nghe thấy Phùng Chi nói một câu “Tạm biệt”, dường như lại không nghe thấy, anh ta gấp rút quay người chạy tới chỗ của mẹ anh ta.

Người khiêng hành lý đi rất nhanh, mẹ anh ta lo lắng bị rớt lại, chạy chậm về phía trước, bước chân của anh ta cũng trở nên nhanh dần, hốc mắt tự nhiên có chút ướt át, anh ta tưởng mưa bụi bắn vào, ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào mà trời đã trong mây.