Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 53: Không biết ý




“Một đĩa bánh mật nhân mầm rau và thịt sợi xào.” Giọng nói bình tĩnh lại nghiêm túc, quen thuộc khiến Phùng Chi chút nữa bị dọa nhảy dựng lên.

Cô trợn tròn mắt nhìn, quả nhiên là Thường nhị gia, ung dung mở tờ báo trong tay ra đọc.

Có thể là hắn không chú ý tới cô! Phùng Chi cảm thấy ý nghĩ này cũng quá ngây thơ rồi.

Bà chủ tiệm ăn mới thay bóng đèn, mặt tiền cửa hàng không lớn nên áng sáng u ám ngày xưa nay đã sáng chóe như ban ngày, bọn họ cách nhau không xa, thật ra thì giống như là ngồi mặt đối mặt.

Cô rũ mắt xuống gắp một đũa mì sợi đưa vào trong miệng, lại thêm một đũa, hương vị nhạt như nước ốc, cả người như cô như đang ngồi trên bàn châm.

Giống như người vợ hồng hạnh xuất tường cùng tình nhân, bị người chồng trực tiếp bắt gian, cực kỳ quẫn bách.

Phùng Chi lại nghĩ làm sao phải hoảng loạn như thế, rốt cuộc thì cô cũng không phải vợ của hắn, Nguyệt Mai đã trả cô tiền, cũng đã sắp tốt nghiệp rồi, giao dịch giữa cô và hắn cũng phải kết thúc, hai người sẽ như hai đường thẳng song song, chung quy cũng phải quay về chính đạo.

Bây giờ cô là người tự do!

Không nói cô và Chu Hi Thánh không có gì, cho dù có cái gì đi nữa, hắn cũng không quản được, cũng không có tư cách quản cô! Ý nghĩ như vậy làm trên mặt cô hiện lên một tia đắc ý nhưng lại chỉ là thoáng qua mà thôi.

“Em nghe anh nói không?” Chu Hi Thánh hỏi lại một lần, là hỏi cô có muốn cùng tới xưởng dệt vải huyện Bảo Sơn sau khi tốt nghiệp không, nếu cô bằng lòng hắn có thể ra một phần sức.

“Anh nói cái gì?” Phùng Chi gắp một cái nấm hương ngâm nước canh căng đầy, cô lại thất thần, dùng sức cắn một cái, một tia nước bắn lên gò má cô, mang theo cả dầu mỡ.

Chu Hi Thánh cảm thấy cô như này rất đáng yêu, cười lấy khăn tay của mình ra, duỗi tay muốn lau cho cô.

Thường Yến Hành đột nhiên hắng giọng một cái, lật tờ báo loạt soạt.

Phùng Chi cũng bị dọa nhảy dựng, vội nghiêng mặt sang một bên tránh được, lấy khăn tay từ trong tay áo ra lau mặt, cô lại hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”

Chu Hi Thánh còn tưởng rằng cô ghét khăn của mình không sạch sẽ, cũng không giải thích, nghe cô hỏi thế, chỉ cười lắc đầu, cảm thấy bây giờ nói những cái này vẫn là hơi sớm.

Phùng Chi cũng không hỏi lại, cô lấy canh múc một muỗng nước lèo, lại bị nóng bỏng miệng, bên trên là lớp mỡ nên hơi nóng không bay ra được.

Đây là bữa cơm hoàn toàn không ngon miệng.

Cô nhẹ nhàng nói: “Thường nhị gia ngồi phía sau anh, em phải đi qua chào hỏi, anh… Muốn cùng nhau đi hay không?”

Chu Hi Thánh kinh ngạc quay đầu nhìn ra sau, quả nhiên là thật! Thật khó nghĩ ra một vị quan lớn tay nắm thực quyền như ông ta sẽ đến nơi cũ nát như này ăn cơm, nghĩ một lát vẫn từ chối: “Anh cũng không quen biết với ông ta, mạo muội lại gần bắt chuyện ngại rằng bị coi là a dua nịnh hót, nếu ông ấy ghét như thế chẳng phải sẽ bị chế giễu, lại bị ảnh hưởng tới tự tôn, hay là thôi đi!”

Phùng Chi gật đầu: “Em đi một chút sẽ trở lại.”


Cô buông đũa, đứng dậy đi đến trước mặt Thường Yến Hành, ngập ngừng nói: “A Chi vấn an Nhị lão gia.”

Thường Yến Hành đọc báo đầu cũng không nâng, chỉ “Ừ” một tiếng, cực kỳ lãnh đạm.

Hắn như vậy lại khiến Phùng Chi có chút đau lòng.

Đúng lúc này thì bà chủ bưng bánh mật và đũa trúc tới, cô thoáng nhìn chiếc đũa không rửa sạch sẽ bị dính dầu mỡ, liền nhận lấy, dùng nước trong chén trà rửa qua mới đưa cho hắn.

Thường nhị gia lúc này mới nhận lấy, đặt tờ báo xuống mới cúi đầu bắt đầu ăn bánh mật, không hề nói một câu.

Phùng Chi ngượng ngùng quay trở về chỗ ngồi, tiếp tục ăn mì, nhỏ giọng tán gẫu với Chu Hi Thánh, nỗ lực cười khẽ.

Lại thấy Thường nhị gia gọi bà chủ tính tiền, đứng dậy đi qua hai người bọn họ, cứ thế mà đi thẳng.

Đĩa bánh mật còn thừa hơn phân nửa.

Chu Hi Thánh nói: “Trăm nghe không bằng một thấy, quả thực như lời đồn, Thường nhị gia bên ngoài nhìn ôn hòa nho nhã, nhưng mà khí thế toàn thân lại là cự người ngàn dặm.”

Phùng Chi thật sự không có khẩu vị gì, thấy anh ta ăn cũng gần xong rồi liền gọi bà chủ tính tiền, Chu Hi Thánh thấy cô xách túi tìm tiền, vội nói: “Để anh, để anh!”


Phùng Chi nhấp môi: “Hôm nay anh đã mời em xem phim với uống nước rồi, bữa cơm này em mời cũng không quá đáng!”

Chu Hi Thánh cương quyết ngăn lại: “Sao có thể để con gái tiêu pha, em quá khách khí rồi.”

Phùng Chi giận anh ta: “Thôi đi! Anh lại còn có chủ nghĩa đại nam tử nữa, anh nói một chút xem, vì sao em không thể mời anh ăn bữa cơm chứ, chút tiền này em vẫn có.”

Chu Hi Thánh nhất thời nghẹn lời, bà chủ đi tới, thấy tiền trong tay cô: “Cháu không cần trả nữa! Vị vừa rồi đã thanh toán cho hai đứa rồi!”

Nói xong lại quay đầu ngồi lại chỗ cũ tiếp tục lột đậu.

Ra khỏi cửa tiệm, hai người bọn họ bắt xe điện đi về, Chu Hi Thánh có chút tò mò hỏi: “Rốt cuộc Thường nhị gia là người như thế nào?”

Phùng Chi lắc đầu, cũng không biết là cô không biết, hay là không muốn nói.

Sắc trời đã tối đen, ánh đèn nê ông lại sáng rực.

…..

Khuôn mặt Nguyệt Mai bị thương, nơi nào cũng không đi, chỉ tránh trong biệt thự nghỉ dưỡng bệnh, cả một buổi tối, cô ngồi ở đại sảnh chờ Hoàng Phượng Minh trở về, chờ mãi cho đến nửa đêm, mới nghe thấy tiếng còi ô tô.

Hoàng Phượng Minh ở bên ngoài uống rượu đã trở về, mặt đỏ tai hồng bước vào phòng, nhìn thấy Nguyệt Mai ngồi trên sô pha giận dỗi, cười hì hì sáp lại gần ôm lấy bả vai cô thuận thế ngồi xuống.

Nguyệt Mai nắm cái mũi giả vờ trách mắng: “Hôi muốn chết, muộn như vậy mới trở về, nói xem đi nơi nào tiêu dao? Em đã sớm hỏi qua, anh ra khỏi Đại Thế Giới từ sớm rồi.”

Hoàng Phượng Minh móc ra tờ báo từ trong tay áo, quơ quơ trước mặt cô: “Còn không phải là vì cái này!”

Nguyệt Mai đoạt lấy, làm cho ngón tay đều dính phải mực in, Hoàng Phượng Minh ồn ào nói: “Em nhẹ thôi, đây là tờ báo ngày mai mới phát hành, mực còn chưa khô đâu.”

Nguyệt Mai sai vú Trần đi nấu canh gừng cho lão gia giải rượu, vừa mở tờ báo ra, cô không biết chữ, lại nhìn thấy bức ảnh trắng đen của chính mình, phong tình quyến rũ chiếm nửa trang báo.

“Đây là….” trái tim cô thình thịch vọt tới cổ họng.

Hoàng Phượng Minh nhìn cô cười nói: “Kết quả tuyển chọn tiểu thư Thượng Hải đã có, Mai Lan em chính là hoa khôi, ngày mai tất cả mọi tờ báo đều sẽ đăng tin này, em sắp nổi tiếng khắp Bến Thượng Hải rồi!”

Nguyệt Mai muốn cười to lại bị kéo đến khóe miệng đau, lại nghĩ tới ủy khuất mà cô phải chịu, nắm chặt bàn tay trắng như phấn dùng sức mà đấm ngực hắn ta: “Tại anh đó, thiếu chút nữa em mất mạng rồi!”

Hoàng Phượng Minh nắm lấy tay cô: “Bước qua cái chết mới được hồi sinh, em có hiểu hay không.” Hắn ta lại nói: “Hôm nay anh tới chính là bữa tiệc của Long gia Thanh Vân bang, lần này tuyển chọn tiểu thư Thượng Hải, quyết định em làm hoa khôi cũng không dễ gì, Tiểu Kim Bảo làm ầm ĩ hết lên, bên trong cô ta cũng có người, Long gia còn không phải vì cô ta mới đến làm khó dễ em sao!”

Nguyệt Mai hừ lạnh một tiếng không nói gì, Hoàng Phượng Minh nói tiếp: “Hôm nay ông ta cũng nói rõ ràng rồi, Tiểu Kim Bảo đã là hoa cúc ngày xưa, sau này sẽ tiếp tục ủng hộ em, chẳng qua có một điều kiện!”