Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 11: Tình Chị Em




“Bắt lấy nó!” Mợ cả Tần Uyển kêu lên sợ hãi: “Đừng để nó chạy mất!”

Trán Phùng Chi toát mồ hôi, vội vàng vén khăn trải bàn lên cong eo chui xuống gầm bàn, không biết ai ném đầu cá xuống đất, tuyết sư tử đang cúi đầu gặm cắn, thừa dịp nó không chú ý mà tóm chặt lấy nó, cô đang muốn chui ra chợt thấy mông cô bị người ta đá đá, bực mình nhìn lại, một đôi chân dài mặc quần âu màu khói, ống chân có kẹp bao lì xì, là Thường nhị gia.

Cô lấy bao lì xì xong lại giơ tay nhéo bắp chân hắn một cái, mới hả giận chui ra, mợ cả nhận tuyết sư tử, trong miệng gọi tâm can, bảo bối, nhìn trái nhìn phải thế nào cũng không đủ.

Phùng Chi đánh giá bà ấy cũng không ý thưởng, có chút thất vọng, đang muốn lui ra thì nghe thấy Thường nhị gia ôn hòa nói: “Chị dâu không thưởng sao?”

Đại gia Thường Yến Khánh đeo đôi kính đồi mồi đang lật “Nhật báo”, nghe thấy liền trừng mắt nhìn mợ cả qua lớp kính mắt, ngữ khí bực mình: “Hào phóng chút có được không?”

Lại hướng Thường nhị gia lòng đầy căm phẫn nói: “Bây giờ trữ hàng đầu cơ đang thịnh hành, đều do bọn lái buôn quấy phá ở giữa, vì mưu vài phần lợi nhuận, làm cho buôn bán ở Thượng Hải tăng trưởng lớn, thị trường dư lượng hàng quá lớn, cổ phiếu bất ổn, nên bắt lại xử tử.”

Tứ gia cười rộ lên: “Cổ phiếu của đại ca nhất định là bị thiệt hại.”

Mợ cả mới bị đại gia dạy bảo, nửa bên má hồng thấu, giống như bị ai đánh một cái tát, càng giả vờ trấn định lại càng đỏ lên.

Ngày thường Thường Yến Khánh còn coi như tôn trọng bà, nay lại làm trò trước mặt mọi người phất mặt mũi của bà, có tin đồn ở bên ngoài công quán ông ta đang dưỡng tình nhân, nghĩ cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.

Lệnh cho Thải Nga lấy tiền thưởng cho Phùng Chi.


Phùng Chi nhận lấy nói lời cảm ơn rồi vội vàng lui ra ngoài, mẹ cô đã chờ ở trên hành lang, đôi mặt rực lửa trừng cô: “Đưa đây!” Phùng Chi cũng không dám nhiều lời liền đưa tiền thưởng cho bà, cúi đầu bước nhanh ra xa mới bước chậm dần, từ tay áo lấy ra bao lì xì của Thường nhị gia, không dám mở ra chỉ dám xoa nắn, lại cẩn thận ước lượng, sau buổi trưa ánh nằng có chút gắt, hơi thở cô có chút gấp gáp, ngửi được mùi hoa sơn chi, trắng xanh xanh thoang thoảng hương thơm, tràn đầy sức sống bên phiến đá xanh, cô duỗi tay ngắt một đóa hoa cài bên tóc mai, khẽ mỉm cười, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.

Nguyệt Mai thấy bóng người đàn ông đi phía trước rất giống bóng dáng cha cô, bờ vai rộng lớn cường tráng, gia đình cô vốn là người Triều Châu, ở quê có mở một cửa hàng ăn, chuyên làm về thịt vịt và bò. Đó là thời gian tốt nhất, nhớ tới quanh quẩn bên mũi luôn có mùi thơm của nồi nước hầm vịt, sau đó cha cô đi Nam Dương có gia đình mới cũng không trở về, mẹ cô mang theo cô không sống nổi nữa mới lưu lạc tới Thượng Hải.

“Cha!” Cô vừa gọi vừa đuổi theo, mắt thấy sắp bắt được vạt áo phía sau lưng nhưng lại vẫn bị hụt vào trong không trung: “Ông là đồ tồi.” Cô cắn răng mắng to.

Bỗng nhiên đôi mắt mở to lại khép lại giống như màn chập của máy chụp hình trong khoảnh khắc chụp ảnh, trước mắt léo sáng trắng xóa một mảnh.

Tiện tay cầm lên chiếc quạt hương bồ che trán nhưng vẫn có ánh mặt trời xuyên qua đâm vào mí mắt cô, không thể không ngồi dậy để tránh.