Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 108: Phó thác




Bàn tay của Thường Yến Hành đã men theo chân cô tiến vào trong sườn xám, kéo quần lót xuống, xoa nhẹ cánh mông căng tròn trơn mượt như quả đào mật chín mong nước, hơi thở của hắn nóng rực lên: “A Chi, em không cần làm là muốn ép anh tiếp tục làm hòa thượng sao? Anh đã làm hơn hai năm nay rồi, để anh hoàn tục nhé!” Phùng Chi nghe thế thì giật mình, Thường Nhị gia phong lưu cũng có thể nói ra những lời này, bĩu môi nói: “Anh cho rằng em sẽ tin sao!” Cô tận mắt thấy hắn và Dư Mạn Lệ lên xe quay về biệt thự này, chính tai cô nghe thấy tiếng của Dư Mạn Lệ trong điện thoại đêm hôm đó, trong cái đêm yên tĩnh và hỗn loạn đó lại càng thêm chói tai.

“Em không tin? Anh chứng minh cho em xem.” ngón tay Thường Yến Hành lần theo kẽ mông đến hoa huyệt, đẩy ra hai cánh hoa môi, đầu ngón tay khẽ chạm đã ướt át, thuận thế tiến vào bên trong, cảm giác thịt mềm chen chúc, quấn lấy ngón tay hắn, ẩm ướt siết chặt khó có thể tiến vào, rồi lại liều mạng mút không cho hắn rời đi, giống như cô vậy, khẩu thị tâm phi. Thường Yến Hành rút ngón tay ra, đi bắt lấy núi tuyết cao ngất ra sức cắn mút, một tay cởi thắt lưng kéo khóa quần, Phùng Chi thấy hắn sáp lại gần hơn nữa, phần dưới không chưa cắm vào, chỉ bẻ hai chân cô ra rộng hơn, hai cánh hoa môi bị tách rộng ra, lại ma sát thịt bên trong và thịt châu, tảng lớn lớp lông dày cọ xát vào phần da non mềm trên bụng cô, vừa ngứa lại vừa khó chịu, cả người Phùng Chi không nhịn được mà run rẩy kịch liệt, phần nóng bỏng cứng rắn của hắn sưng to như cánh tay, thời thời khắc khắc nhắc nhở cô đã lâu rồi cô và hắn chưa từng giao hòa, cũng vì lẽ đó mà những hành động thân mật đã làm cô mềm ra, trong lòng lại có chút sợ hãi, cô sợ mình không thừa nhận được sự tấn công của hắn.

“Anh chậm một chút, chậm một chút, em không muốn….” Phùng Chi bắt đầu xô đẩy ngực hắn, trán Thường Yến Hành nhễ nhại mồ hôi rơi lên má cô: “A Chi, anh rất nhớ em…” Giọng nói khàn đặc, mang theo cả nỗi lòng riêng, A Chi đột nhiên không giãy giụa nữa, môi hắn lại hôn cô, phần eo hắn vận sức chờ phát động tìm cửa động đào nguyên chảy nước róc rách, đang chuẩn bị xông vào, chợt thấy bàn chân bị thứ gì đó dẫm vào, lại bị vật nặng ngã xuống đè lên, hắn ngừng lại thở dồn dập hỏi: “Trong nhà có nuôi chó mèo sao?” Hai tay Phùng Chi đang nắm chặt đệm chờ đợi trong sợ hãi, chợt nghe hắn hỏi như thế, có chút hồ đồ trả lời: “Hình như, hình như không nuôi chó mèo, chỉ có một chậu cá vàng.” Cô vừa mở mắt liền trừng lớn, ánh mắt nhìn qua vai hắn, dường như đã bị dọa sợ: “Ni Ni, Ni Ni.” Không cần cô nói, Thường Yến Hành đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của con bé, bả vai bị đè xuống, Ni Ni đã bò lên lưng, cánh tay mũm mĩm ôm cổ hắn, trong miệng ê ê a a: “Ba… cưỡi ngựa… Giá giá!”

Thường Yến Hành nhìn gương mặt đang nhịn cười của Phùng Chi, hỏi không chút hy vọng: “Chúng ta có thể tiếp tục sao?” Tất nhiên là không thể, hắn không cam lòng cọ cọ vào giữa hai chân cô vài cái, nghe thấy cô rên rỉ hai tiếng, mới bằng lòng mặc lại quần, vòng tay ra sau bế Ni Ni lại đằng trước, làm con bé ghé trong ngực mình, vỗ nhẹ cái mông hai cái: “Làm hỏng chuyện tốt của ba, lần này tha thứ cho con, không có lần sau đâu nhé!” Ni Ni làm sao có thể hiểu được, cho rằng ba đang chơi đùa với cô, càng hăng hái, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, ra sức mà gặm cằm hắn, nước miếng chảy khắp cằm hắn, con bé đang trong giai đoạn mọc răng, thấy cái gì đều gặm hai ba miếng.

Phùng Chi đã cài lại vạt áo xỏ dép xuống giường, đi vào phòng tắm rửa sạch người, trong gương phản chiếu ra gò má hồng rực của cô, đôi môi sưng đỏ, trên cổ còn lưu vài dấu răng, có thể thấy được hắn gấp gáp thế nào, may mắn Ni Ni dậy mà rối tung lên, mới dừng lại trận hoan ái này, rốt cuộc cô vẫn có chút do dự chưa hoàn toàn mở rộng lòng, sợ sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi cô lại hối hận, nhưng nhìn chính mình trong gương, lại cảm giác cả người trống vắng, có một tư vị nói không nên lời, thật là mâu thuẫn! Tâm tư càng nghiền ngầm càng khó thông suốt, ngay cả chính cô cũng không rõ, huống chi là người khác!

Cô bước ra ngoài thấy Thường Yến Hành đang ôm Ni Ni đi qua đi lại, hắn đang dỗ con bé ngủ, đầu Ni Ni dựa vào vai hắn, đôi mắt đã khép lại, nghe được động tĩnh lập tức liền mở mắt ngẩng đầu lên, thấy là cô thì vươn đôi tay nhỏ muốn cô ôm, mẹ người không ai có thể thay thế, Phùng Chi đón lấy con bé, nhẹ giọng nói: “Đêm khuya rồi, Nhị gia nên đi nghỉ thôi!” Thường Yến Hành muốn nói gì lại nuốt lại, chỉ cười nói: “Ừ!” Cúi đầu hôn lên má Ni Ni, lại thuận thế hôn lên má cô, xoa xoa đầu cô, đi thẳng ra ngoài, lặng lẽ đóng cửa lại, Phùng Chi đi đến phía trước cửa sổ đứng một lát, bầu trời bao la, ánh trăng giống như hạt sen sấy khô, trong trắng lộ ra ánh vàng nhạt, ánh trăng chiếu lên mặt Ni Ni, con bé đã ngủ say rồi.


Lúc Phùng Chi ôm Ni Ni xuống lầu bất ngờ khi thấy Thường Yến Hành ngồi ở bàn, vừa đọc báo vừa uống cà phê, không khỏi nhìn đồng hồ một cái, bình thường giờ này hắn đã đi làm rồi, hôm nay lại vẫn còn ở nhà.

Vú Trương tới đón Ni Ni, cười nói: “Hôm nay đầu bếp làm cháo gan heo, tiểu thư nhất định thích ăn.” Thường Yến Hành dặn dò: “Không thể dừng sữa.” Ni Ni đồng ý vỗ vỗ tay nhỏ, mọi người đều bị con bé làm cho cười rộ lên.

Thường Yến Hành thấy Phùng Chi dùng xong cơm sáng, buông tờ báo xuống đứng lên gọi: “A Chi em đi cùng anh tới đây!” Phùng Chi vội vàng đi theo hắn lên lầu vào thư phòng, thật ra thư phòng cô cũng hay thường tới, trong này có những giá sách xếp đầy những cuốn sách từ tây sang ta, những lúc rảnh rỗi cô hay vào đọc sách. Thường Yến Hành đi đến phía sau bàn ngồi xuống, kéo ngăn kéo ra lấy ra mấy thứ gì đó, chỉ vào từng cái nói với Phùng Chi, đây là sổ ngân hàng và két tiền, đây là khế ước đất đai, nhà tổ ở Thượng Hải cũng có, năm trước hắn cũng mua một căn nhà ở Tây Hồ Hàng Châu. Trừ phòng ở nhà tổ, lúc phân gia hắn cũng được chia không ít ruộng đất, hắn đều cho người khác thuê, để A Quý hỗ trợ quản lý, A Quý là người đáng tin cậy, bởi vậy không cần cô quá bận tâm, cứ nửa năm thì thu tiền thuê đất một lần, đến lúc đó chỉ cần đối chiếu đúng tiền là được. Hắn cũng có không ít cổ phiếu, đều có chuyên gia xử lý, dù lãi hay lỗ cũng không cần cô lo lắng, nhưng đa phần là có lãi. Hắn còn làm xưởng dệt với mấy người bạn, trừ xưởng dệt vải Kim Sơn, còn có xưởng ươm tơ Hàng Châu, xưởng rượu Thiệu Hưng, có một số xưởng khác là hắn bỏ vốn giúp đỡ, cũng sẽ được chia lợi tức, những xưởng đó cũng không cần A Chi lo lắng, đều là những người bạn thân thiết, hắn rất ít khi nhìn lầm người. Còn mấy cái chìa khóa là mấy gian phòng ở tầng ba, trong phòng đều là đồ cổ, ngọc khí, tranh chữ, vàng thỏi, …


Hắn cẩn thận dặn dò mọi việc xong, lại bỏ vào trong ngăn kéo khóa lại, đưa chìa khóa cho Phùng Chi: “Đều giao cho em!”

Phùng Chi mím chặt môi, cô cũng không nhận, cô có dự cảm xấu, chỉ hỏi: “Anh làm gì? Không thể hiểu được.”

Thường Yến Hành nhìn cô, bọn Lục Trường Hữu đều nói Vương Kim Long bày ra chính là Hồng Môn Yến, trong lòng hắn cũng biết, tuy đã bày mưu lập kế chu toàn, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, hắn muốn tính toán cho cả những điều xấu nhất, nếu hắn thật sự không về được, A Chi và Ni Ni là vướng bận lớn nhất trong lòng hắn. Cũng không tiện nói rõ với cô, tránh cho cô lo lắng không đâu, ôn hòa nói: “Em là vợ anh, không giao cho em thì giao cho ai chứ!”

Phùng Chi lùi về sau hai bước, lắc đầu nói: “Còn chưa phải, em cũng chưa đồng ý gả cho anh ngươi, anh tự quản lý đi, em không cần.”

Thường Yến Hành duỗi tay kéo cô qua, cười nói: “Tuy rằng không có danh phận, nhưng sớm muộn gì anh cũng sẽ có danh phận, nếu không Ni Ni ở đâu tới chứ.” Nhét chìa khóa vào trong lòng bàn tay cô: “Mặc kệ tương lai ra sao, trong tay em có những thứ này, anh sẽ yên tâm hơn.”

Phùng Chi cảm thấy chùm chìa khóa này thật nặng khiến bàn tay cô đau, chuyện này đột nhiên xảy ra khiến suy nghĩ của cô hỗn loạn, nhưng cô chắc chắn rằng Thường Yến Hành nhất định có chuyện gì đó gạt cô.