Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 106: Trò chuyện




Thường Yến Hành cởi áo khoác khoác lên vai Phùng Chi ôm cô đi ra ngoài, Phúc An xông lên phía trước, lạnh giọng quát những kẻ chắn đường: “Ăn gan hùm tim báo hay sao! Dám chắn đường Thường bộ trưởng!” Mọi người nghe xong không dám hành động bừa bãi, đều nép vào một bên nhường đường, nhanh chóng đối mặt với Vương Kim Long, hắn ta dựa vào lan can, ngón tay kẹp xì gà, đứng sát bên cạnh hắn ta là Cửu di thái vẻ mặt ủy khuất, xoa xoa cổ tay: “Chính là cô ta, cô ta siết đau em, cô ta còn muốn đánh em đấy!” Cửu di thái mới nạp vào cửa không lâu đang lúc được sủng.

Vương Kim Long nhận ra Thường Yến Hành, là kẻ ép hắn ta phải chắp tay nhường ra quyền quản lý của bên tàu mười sáu và bến tàu Ngô tùng hai năm trước, mới thả cho hắn ta một con ngựa, khó khăn lắm giữ được địa vị giang hồ của Thanh Vân bang, nhưng lại tổn thương nguyên khí nặng nề.

Đối với những kẻ như thế, trong lòng hắn ta vừa hận vừa sợ.

Liếc nhìn qua người đàn bà mà Thường Yến Hành đang bảo vệ, khuôn mặt như chôn vào ngực hắn, nhìn không rõ ràng lắm, chỉ lộ ra cánh tay rất trắng, là một mỹ nhân. Hắn ta hừ hai tiếng trong lỗ mũi, nửa thật nửa giả cười nói: “Hóa ra là Thường tiên sinh! Ngài bắt nạt tôi thì thôi đi, ngay cả người phụ nữ của ngài cũng tới bắt nạt di thái thái của tôi vậy!”

Thường Yến Hành cũng cười nói: “Long gia ngay cả người đàn bà của mình cũng không đoán ra được là loại mặt hàng gì sao!” Hắn lại nói: “Hôm nay phu nhân của tôi chịu sợ hãi, nợ nần của chúng ta cần phải thanh toán thêm lần nữa.”

Ánh mắt Vương Kim Long lóe lên, không hề nghĩ ngợi liền trở tay tát Cửu di thái một bạt tai, gò má cô ta tím lại, khóe môi còn rướm máu, lại chắp tay làm lễ với Thường Yến Hành: “Đàn bà không hiểu chuyện, còn xin Thường tiên sinh đại nhân đại lượng không so đo.” Thường Yến Hành cũng không để ý đến hắn ta, ôm Phùng Chi đi thẳng xuống lầu không quay đầu lại.

Buổi diễn cũng khó có thể xem tiếp, hai người quay trở lại trong xe, Phùng Chi đẩy hắn ra, quay người dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, trong đầu cô rối loạn như tơ vò, lại không thể thoát khỏi nỗi sợ hãi vừa mới gặp Vương Kim Long, Thường Yến Hành biết lúc này cô cần yên lặng nên cũng không nói nhiều, cả đường đều im lặng cho đến khi trở lại trước cửa biệt thự, người hầu chạy lại mở cửa xe, nói: “Vương tiên sinh, Ông tiên sinh còn có Lục tiên sinh đang chờ gia trong thư phòng.” “Bọn họ tới lúc nào?” Thường Yến Hành xuống xe hỏi. “Đã được một lát rồi.” Người hầu trả lời. Phùng Chi nghe thấy liền nói: “Em đi xem Ni Ni.” Cũng không nói thêm gì nữa vội vàng vào nhà.

Thường Yến Hành đi vào thư phòng, Lục Trường Hữu và những người khác đang vừa uống trà vừa nói chuyện, thấy hắn bước vào, Lục Trường Hữu nói: “Nghe người làm nói cậu và phu nhân tới rạp hát Đại Hoa xem diễn, vé xem diễn của Mai tiên sinh sao cậu có được, lấy từ chỗ nào đó? Vì tấm vé đó mà Mạn Lệ cả ngày oán giận tớ là người vô dụng. Có thể giúp tớ mua hai tấm không?” Thường Yến Hành còn chưa trả lời, Vương Khiết Thực lại nói chen vào: “Cái này cậu cũng có thể nhịn được?” Ông Vân Tự giải vây nói: “Mạn Lệ là người thế nào chứ, Trường Hữu nhường một chút cũng hợp lí mà.” Lục Trường Hữu cũng thanh minh: “Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ.” Vương Khiết Thực cười nhạo một tiếng: “Là do cậu trèo cao nên mới hái quả hèn, đúng là tự mình chuốc lấy khổ, ông bố vợ cậu còn biết kiềm chế chút không lộ ra ngoài, nhưng mẹ vợ cậu thì công khai không chào đón…” Vương Khiết Thực thấy Thường Yến Hành âm thầm lắc đầu với hắn, liền thay đổi câu cuối: “Nếu Quế Phân dám ăn nói ngông cuồng như vậy, tớ không ly hôn với cô ấy mới là lạ.” Quế Phân là vợ anh ta.

Sắc mặt Lục Trường Hữu đỏ bừng, lúc mới đầu tân hôn ngọt ngào hơn nữa giấc mộng cưới giai nhân trở thành sự thật, làm anh ta không nghĩ được gì khác, nhưng qua hơn một năm, cuộc sống từ tình cảm mãnh liệt chuyển sang ổn định, có rất nhiều thứ cố tình xem nhẹ giống như dòng suối nhỏ dần dần khô cạn, lộ ra những đá đen nhánh sắc nhọn phía dưới, không cẩn thận sẽ bị thương, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng sẽ bị đau chảy máu.

Thường Yến Hành vỗ vỗ bờ vai của anh ta, đi ra sau bàn kéo ngăn kéo ra, lấy hai tấm vé đưa cho anh ta: “Mai tiên sinh tặng bốn tấm, còn dư hai tấm cho cậu!” Lục Trường Hữu nhận lấy cảm ơn, Thường Yến Hành lại nói: “Vé không thể cho không, còn phải nhờ Dư Mạn Lệ giúp tớ một việc.” Vương Khiết Thực và Ông Vân Tự đều rất tò mò, liên tục truy hỏi muốn giúp việc gì, hắn lại cười không nói, đúng lúc này, Phúc An bước vào bẩm báo, Long gia của Thanh Vân bang sai người đưa đến một hộp gấm và một thiệp chiêu đãi tiệc.


Thường Yến Hành đặt hộp gấm và tầm thiệp lên bàn, trước mở thiệp ra, vì chuyện hôm nay xảy ra ở rạp hát, Cửu di vô lễ mạo phạm, hắn ta đã hung hăng dạy dỗ lại, đưa lên chút tâm ý xin lỗi, hai ngày sau hắn ta làm chủ mở tiệc chiêu đãi bồi tội ở khách sạn Hoa Mậu, vui lòng nhận cho vân vân.

Hắn suy nghĩ một chút, mới mở nắp hộp ra, biểu tình của mọi người thay đổi rõ rệt, họ thốt lên, trong hộp đặt hai ngón tay của phụ nữ, chặt tận gốc, làn da tái nhợt, móng tay sơn đỏ và vết máu chưa khô. Phúc An cũng phải nói lắp: “Đây, đây là Long gia, ngón tay của Cửu di sao?” sắc mặt Thường Yến Hành không thay đổi đóng hộp gấm lại đưa cho Phúc An, dặn dò thêm: “Trả nó lại cho Thanh Vân bang, tiện thể nhắn lại, đã biết tâm ý của hắn ta, thiệp cũng nhận đi.” Phúc An vội vàng cầm hộp gấm như cầm hòn than đi ra ngoài, Thường Yến Hành lại gọi anh ta lại nói: “Đừng để cho phu nhân biết.” Phúc An dạ vâng rồi lui ra.

Ông Vân Tự lấy khăn ra lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ lại có chút sầu lo: “Cậu thật sự muốn đi dự tiệc? Rõ ràng chính là Hồng Môn Yến, lành ít dữ nhiều!”

Thường Yến Hành nhếch môi cười lạnh: “Đối phó với Vương Kim Long quan trọng nhất chính là không thể sợ, hắn ta tàn nhẫn hắn ta liều mạng, thì càng phải ác hơn càng liều mạng hơn, nếu không chắc chắn sẽ thua.” Hắn lại hỏi: “Chuyện tớ nhờ mọi người chuẩn bị như thế nào rồi?” Ông Vân Tự cũng không trêu đùa, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên, bọn họ vẫn luôn bàn chuyện cho tới khi màn đêm buông xuống, ánh trăng chiếu qua cửa sổ mới dừng!

Thường Yến Hành rửa mặt nhưng không trở về phòng, mà đi về phía phòng của Phùng Chi và Ni Ni, cửa không có khóa, vừa vặn tay nắm cửa liền mở, ánh sáng đèn tường nhạt nhòa, vẫn u ám như cũ, một mình Ni Ni ngủ trên chiếc giường nhỏ được vây quanh bốn phía, hắn nhẹ nhàng bước qua, ngủ thật sự sâu, cái chăn nhỏ bị đá sang một bên, đắp lại chăn cho con bé, buổi tối vẫn khá lạnh. Lại đi tới mép giường của Phùng Chi, lòng bàn chân vô ý dẫm phải gì đó, cứng như khối xếp gỗ, vang lên một chút, hắn đứng yên bất động, nghe thấy tiếng xoay người, hẳn là Ni Ni, rất nhanh lại khôi phục sự yên tĩnh.

Thường Yến Hành thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy khá buồn cười, tiếp tục đến gần trước giường Phùng Chi, thấy cô che kín chăn cả đầu, cũng không sợ ngạt thở, hắn vươn tay kéo chăn ra, ngón tay vô tình chạm vào gương mặt cô, ướt đẫm, hắn biết đó không phải là mồ hôi mà là nước mắt.