Đóa Ngô Đồng Nở Rộ

Chương 41-2: Cầm tay một cái thì có làm sao, người khác đều là như vậy đấy! (2)




Editor: Mỹ Mạnh Mẽ

Cuộc sống đại học gặp nhiều người囧 chuyện囧, nhưng thể loại này, đúng là chưa từng thấy, liếc thêm một cái, từng mảnh áo choàng đỏ sậm phất phơ trong gió… Rất rêu rao.

Thường Tiếu còn đang bần thần trong dòng suy nghĩ, Thiến Thiến đã thừa dịp thò tay lên che kín mắt cô.

Cái che này, khiến cho lòng hiếu kì bị khơi lên cực điểm.

Sau đó mơ hồ có chút xào xạc, rồi một giây yên lặng như tờ, sau nữa là những tiếng than sợ hãi, tiếng bàn tán xôn xao, động tĩnh rất lớn, lòng Thường Tiếu ngứa ngáy khó chịu như bị mấy vạn con kiến cắn cắn bò bò.

Cảm giác không nén nổi tò mò, bất chấp tất cả kéo tay Thiến Thiến xuống. Một cái chớp mắt, dường như cô đã nghe thấy tiếng cằm mình rơi bịch xuống đất, mười người trước mắt, tay giơ cao vén áo choàng, mà bên trong tấm áo… Là những bộ váy với đủ loại kiểu dáng, màu sắc kèm với… lông chân.

Độ chấn động của việc mười tên con trai cùng mặc váy đứng trước mặt bạn có lẽ tương đương với việc bạn sau một ca đại phẫu đang muốn nghỉ ngơi hồi phục, bác sĩ lại chạy đến nói với bạn, ông ta để quên kìm phẫu thuật trong bụng bạn rồi.

Thường Tiếu kinh ngạc nhìn không kịp phản ứng, mà chỉ giây lát sau, đột nhiên đội quân váy hoa ấy từ từ tách sang hai bên, một chiếc xe màu đỏ sậm nửa cũ nửa mới đơn độc chậm rãi đối mặt với cô.

Quý Hiểu Đồng ngồi trên xe, mặc giống cô cũng áo sơ mi ca rô và quần bò đen, tư thế tùy ý, một chân chống đất, khẽ nghiêng đầu, con ngươi nâu sậm dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ, mái tóc ngắn dịu dàng lung lay trong gió nhẹ, dáng vẻ cực kì bảnh bao mê người khiến cho tất cả các cô gái có mặt đều bất giác thở ra một hơi. d.d.l.q.d.

Vậy mà cậu ta, chỉ chăm chú nhìn cô.

Thường Tiếu có một tích tắc lạc vào hư không, dưới ánh mắt chăm chú của cậu, lại nhẹ nhàng ngừng thở.

Ánh mặt trời rực rỡ phủ tràn các giác quan.

Tiếp đó, đám con trai vượt khỏi cảnh giới của người bình thường kia, từng người đều nặn ra nụ cưới mờ ám vô cùng gian trá, cũng không để ý tới thể diện đã quăng sang tận Thái Bình Dương của mình, giờ phút này lại cùng làm một tư thế “Mời”, quái đản kêu ầm lên: “Mời Thường cô nương lên kiệu!” Cái gì mà lên kiệu? Không phải là con xe đạp rách nát sao? Vừa thấy ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng có ý trách móc nhìn cô, Thường Tiếu có cảm giác mình sắp điên rồi, cả đầu xoay mòng mòng.

Thế mà tên Quý Hiểu Đồng kia còn không nói gì, chỉ lẳng lặng đóng cọc ở đó, trong mắt, viết rõ đang căng thẳng, còn có mong đợi.

Trong lúc cô đang do dự, Dung Lan không chờ nổi bèn đẩy cô ở phía sau, cô mất thăng bằng bước lên một bước, cô cô cô… Bây giờ chạy còn kịp không?

Nhưng Quý Hiểu Đồng sẽ bị tổn thương… Có lẽ cậu ta sẽ bị người ta chế nhạo cả đời, cô nghĩ tới nghĩ lui, hít một hơi đứng vững, dù sao sau khi bước chân vào đại học C những chuyện mất mặt thế này cũng không phải lần đầu tiên, còn gì để mất chứ!

Vì vậy xem thường hừ một tiếng, đường đường chính chính bước đi, vậy mà vừa được một bước, cô chợt che mặt, chân như gắn mô tơ xông thẳng về phía Quý Hiểu Đồng. d.d.l.q.d.

Chạy gần tới nơi miệng đã liến thoắng: “Lái xe, mau! Lái xe!” Quý Hiểu Đồng mơ hồ hồi lâu, mới phản ứng được chân đạp pê đan, cả người lẫn xe chuyển động, Thường Tiếu vội vàng tăng tốc, ba chân bốn cẳng, bước nhanh nhảy lên yên sau!

Xe Quý Hiểu đồng lập tức vì sức nặng phía sau mà bị bốc đầu nghẹo hẳn về một phía, cậu phản ứng nhanh chóng cân bằng tay lái, xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo mấy cái, cuối cùng cũng lên đường.

Thường Tiếu quay đầu len lén liếc đám người nhốn nháo đông đúc phía sau, có cảm giác vừa dời núi lấp biển, tim cũng run rẩy, nặng nề vỗ vào vai Quý Hiểu Đồng: “Đừng lề mề chậm chạp thế, nhanh lên!” Lại nghe thấy tiếng hô khí thế của bọn áo choàng váy hoa kia: “Đưa vào động phòng!”  

“A” Thường Tiếu ôm mặt lấy hết sức bình sinh quát to một tiếng, tự nói với mình không nghe thấy gì hết, cho đến khi rẽ vào khúc quanh, cuối cùng cũng thoát khỏi trận địa “Tỏ tình” ép người phát rồ, mới có thể kia vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. d.d.l.q.d.

Trong ánh nắng sớm mai tươi đẹp, hai người, một cái xe đạp, chậm rãi từ từ đi trong khuôn viên trường, nghe bánh xe già cỗi phát ra tiếng kẽo kẹt nhịp nhàng.

Không lâu sau, giọng nói nam tính tao nhã của Quý Hiểu Đồng đang đi trước bay tới, tiết lộ tâm trạng lo lắng khẩn trương: “Cho nên… Chuyện này cứ quyết định như vậy?” Thường Tiếu đang ngồi phía sau lắc lắc chân, không để ý cậu ta đang nói chuyện, ôi… Xe này không đủ cao, muốn hai chân không chạm đất nhất định phải co chân lên, mới được một lúc đã mỏi nhừ. 

" Này!"

"Này!" 

Hai người đồng thời lên tiếng, người trước là thấy cô không nói lời nào, cảm thấy hồi hộp. Người sau là do hai chân quá mỏi, giọng có phần lên án.

“Cô nói trước đi.”

“Đến lượt tôi đèo cậu nhé.” Hai người lại đồng thanh.

Sau khi im lặng…

“Không cần! Tôi đây tinh lực dồi dào!”

“Ồ? Nói cái gì cho phải?”

Lại im lặng…

“Dù sao tôi cũng đã làm theo yêu cầu của cô.” Đúng lúc  Thường Tiếu sợ hãi hô lên: “Cẩn thận!” Cảm thấy thân xe khẽ nẩy lên, chắc là vừa vấp phải hòn đá…  bánh xe lăn thêm mấy vòng là đến phía nam của trường học, gặp một sườn núi, đi men theo sườn núi ba trăm mét chính là hồ tình nhân trong truyền thuyết.

Xe đạp chịu sức nặng hai người, theo quán tính bắt đầu tăng tốc lao về phía trước.

Quý Hiểu Đồng vừa rồi phân tâm không nhìn đường, lúc định thần lại thì thấy đang lao xuống dốc, vội vàng phanh xe lại. “Kíttt” Bà nội gấu! Lão hổ kia dám mượn ở đâu con xe rách nát này, sau khi “kíttt” một tiếng rõ ràng còn kèm theo tiếng dây phanh đứt “phựt”, giữa đường có tốp ba tốp năm sinh viên, thần kinh cậu căng thẳng, cũng không thèm đoái hoài gì đến danh hiệu mỹ nam đại học C gì đó, la hét: “Tránh ra! Tránh ra!” 

“Còn đạp cái gì, mau phanh lại mẹ nó!” Thường Tiếu gào lên, ánh mắt nhìn sang, lời nói chuyển hướng, còn gào to hơn: “Tránh ra! Tránh ra!” Cái xe rách này cũng không biết bị cái gì kích thích, giống như nổi điên vọt lên phía trước!

Thường Tiếu chỉ sợ thứ đồ chơi này tan xương nát thịt, trong đầu tự tưởng tượng ra hình ảnh tai nạn kinh hoàng, một bên ra sức ôm chặt hông Quý Hiểu Đồng, một bên phải cố gắng dơ chân thật cao, tránh cho đất mẹ mài mất đôi giày mới của cô.

“Mẹ nó, muốn chết à!”

“Không muốn sống nữa à!” 

“Ôi mẹ nó, đây là trường học, các người đang làm gì đây!”

Một đường oán trách không ngừng, Thường Tiếu cũng không đoái hoài tới, ôm thật chặt Quý Hiểu Đồng, sau đó cắn răng căm giận mà nghĩ, nếu như cô vì chuyện này mà chết sớm, cô dù có trở thành u hồn cũng muốn khóc đổ Trường Thành, khóc ngập điện Diêm Vương!

Vừa hoảng hồn tránh được hai người, Thường Tiếu hung ác vỗ mạnh vào vai cậu, hét lên: “Phanh lại đi tên khốn!” 

“Phanh cái gì mà phanh! Cô đừng ồn nữa!Dây phanh đứt, hôm qua ông đấy mới học đi xe!” Quý Hiểu Đồng đau đầu nhức óc, sớm biết, cậu sẽ đi xe của mình tới, nếu không cũng sẽ mua con địa hình mới toe, đều do Trần Hoa nói ở trường học phải khiêm tốn cái nợ gì đó, nói cái gì mà xe cũ vừa bình dân lại thân mật, còn có thể thu hẹp khoảng cách hai người của khỉ gì đó…

“Hôm qua mới học…” Tên khốn này! Thường Tiếu cảm giác lại đến chỗ ngoặt, tốc độ xe càng nhanh hơn, ngồi ở phía sau hít sâu một hơi, hai mắt nhắm lại, càng ra sức ôm cậu ta, trong đầu chỉ có một ý niệm: Mẹ kiếp! Cho dù chết, bà đây cũng muốn ôm mi cùng chết!

Chỉ là… Hiển nhiên là Thường Tiếu đã quá lo lắng.

Chỗ ngoặt đó không bao lâu chính là đường bằng, xe đạp sau khi lao xuống lại bởi tác động của quán tính mà tiến thêm một đoạn, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

“Ôi…” Quý Hiểu Đồng nhẹ nhàng thở ra một hơi, hiển nhiên rất hài lòng với kĩ thuật của mình, tầm mắt rơi vào đôi tay Thường Tiếu ôm chặt eo mình, ánh mắt chợt trở nên mềm mại khác thường.

Chân Thương Tiếu vẫn đang co lên thật cao, vừa xót vừa tê.

Mọi chuyện diễn ra vỏn vẹn có mấy phút, lại khiến lòng người trải qua đầy đủ các cung bậc rung động, cho đến khi không cẩm thấy gió mạnh quất vào mặt nữa, Thường Tiếu mới mở mắt nặng nề hô hấp bình ổn tâm tình, thật vật vả mới đè nén không bộc phát, cũng không quan tâm hai chân mềm nhũn ê ẩm, lập tức thả tay, nhảy xuống xe đi tới hồ tình nhân cách đó không xa. 

Quý Hiểu Đồng vội vàng vứt xe sang bên cạnh, đuổi theo: “Này, đây chỉ là ngoài ý muốn." Máu nóng Thường Tiếu bốc lên não, “A” một tiếng, hướng về phía cậu, đấm ngực đánh cánh tay đá bắp chân đạp bàn chân, sau đó trừng mắt nhìn cậu, lại tiếp tục quay đầu bước đi.

Từ trước đến giờ tính tình Quý Hiểu Đồng mưa nắng thất thường, nay lại hoàn toàn không phản kháng,  ngoan ngoãn để cho cô đánh xong, vuốt vuốt chô bị đau, xong lại hấp tấp đuổi theo, ở phía sau lôi kéo vạt áo cô, vội vàng la lên: "Tôi là làm chuyện cô muốn rồi.” 

“Chuyện gì?” Cô nhíu mày.

“Chính là…” Không hiểu sao cậu hơi rầu rĩ, có lẽ là thấy xị mặt không được, cuối cùng lườm cô một cái, tùy tiện đưa mắt nhìn về một đôi tình nhân bên hồ: “Chính là chuyện đó đấy.”

“A…” Bên hồ đầy những đôi tình nhân, thật đúng là chói mắt, Thường Tiếp chớp chớp mắt, hừ một tiếng: “Không có chuyện đó!”

“Cái gì?” Mắt Quý Hiểu Đồng trợn to: “Cô dám không giữ lời? Chính cô nói nếu mặc váy sẽ đồng ý mà!”

“Là suy nghĩ.”

“Suy nghĩ xong thì đồng ý!”

“Tôi không đấy!”

“Cô!” Chợt Quý Hiểu Đồng nhớ tới gì đó, đột nhiên giọng nói trở nên mềm nhũn: “Cô đồng ý đi mà…”

“Ực…” Nhất thời Thường Tiếu im lặng.

Quý Hiểu Đồng hài lòng thở phào nhẹ nhõm, hối lộ Dung Lan hai hộp chocolate Thụy Sĩ, vẫn có giá trị, biết được cô thích mềm không thích cứng, khẽ cắn răng, giữ chặt hai cánh tay cô, kéo cô lại gần, mặt đối mặt với cô: “Cô… Cô cứ coi tôi như bạn gái đi.” Một đôi mắt sáng trong suốt sâu thẳm giờ phút này trông có vẻ đặc biệt vô tội, vẻ mong đợi tràn ra ngoài, muốn khóa cũng không khóa lại được. 

Thường Tiếu bị cái nhìn này của cậu khiến cho không kịp trở tay, ngắm gương mặt anh tuấn kia, rồi nhớ lại những ngày qua có cậu ta làm bạn, lại đột nhiên do dự. Vốn là… Thực ra cô cũng đã nghĩ thông, nhưng mà khi còn cách một bước… 

Sao lại thấy không được tự nhiên như vậy!

Chẳng qua là, đám bạn khoa máy tính kia, quả thật cũng đủ hy sinh… Thấy cô do dự không quyết, Quý Hiểu Đồng lập tức nghĩ tới dạy bảo của Thiến Thiến giáo, nói con gái ấy mà, xấu hổ chính là ngầm cho phép, vì vậy vội vàng ra tay trước chiếm lợi thế, không đợi cô trả lời, lại tiến thêm bước nữa, dắt tay cô, hừ một tiếng, giả bộ bình tĩnh: "Cứ quyết định như vậy đi, khụ, trưa mai lấy cơm hộ tôi.” 

"Cái gì!"

"Vậy....." Quý Hiểu Đồng chống lại ánh mắt cô, lập tức khí thế yếu đi: “Tôi lấy cơm hộ cô.”

“Thế còn có lí.”  Nghe nói như thế, cậu mới nặng nề thở một hơi, suy suy  nghĩ nghĩ, cậu lại có chút hả hê cười cười.

Mặt hồ tình nhân sóng gợn lăn tăn, gió mát thổi trúng lòng người cực kỳ thoải mái, gương mặt Quý Hiểu Đồng, cứ thế lẳng lặng đứng tắm trong ánh nắng mặt trời khúc xạ trên mặt hồ, lóa mắt.

Nụ cười kia, rực rỡ như đóa ngô đồng nở rộ bên nhà hàng xóm lúc cô còn bé, từng khóm từng khóm, cứ thế đánh thẳng vào mỗi dây thần kinh của cô không thể trốn tránh, tê dại, hơi đau.

Giống như, có chút cảm giác hạnh phúc.

Tư vị ngọt ngào… Chậm rãi lan ra, lan ra…

Không thể phủ nhận biểu hiện của cậu ta quả thật đã khiến cô cảm động, cô thở dài trong lòng, vậy thì…  Đâm lao phải theo lao… Thử một chút xem sao.

Nghĩ tới đây, cô lại thở dài một hơi nữa, sau hình như cảm giác được cái gì, nhíu mày một cái, rút tay mình, không hiểu phong tình mở miệng: “Sao trong lòng bàn tay cậu toàn mồ hôi thế?” Quý Hiểu Đồng hết ý kiến trong chốc lát, tức giận cầm tay cô lần nữa tuyên cáo chủ quyền: "Cầm tay một cái thì có làm sao, người khác đều  như vậy đấy!" Cái này không, không phải là vì cậu đang khẩn trương sao? Đồ ngốc.

“À?” Người khác đều như vậy? Vậy… Để cho cậu ta cầm cũng được… Xong rồi không quên cường điệu: “Vậy cầm đi.” Quý Hiểu Đồng" hừ" một tiếng, hài lòng cong cong khóe môi, sau đó, đương nhiên là phân tích chiến lược hôn môi rồi.

Lúc trở về, Quý Hiểu Đồng đỡ con xe rách nát mất phanh lên, đưa đầu x echo Thường Tiếu, tự mình ngoan ngoãn tách chân ngồi ở yên sau, ngẩng đầu nhìn cô, chu mỏ, mặt vô tội nói: "Ừ, không phải cô nói đổi cho cô đèo à?” Cậu cố làm vẻ đứng đắn, chiêm nghiệm ngắm nhìn hơn ba trăm mét sườn núi dốc lên, tay phải nắm lại, cho Thường Tiếu một hàm răng cười sáng choang: “Cố gắng lên!”