Đóa Ngô Đồng Nở Rộ

Chương 37: Tranh chấp




Editor: Mỹ Mạnh Mẽ

Đột nhiên Thường Tiếu có chút không muốn giọng nói của Dư Phi, làm cho hô hấp cũng có phần nặng nề, kinh ngạc ngẩn người nhìn di động.

Đã bao lâu? Lâu đến… Cô gần như sắp… Sắp tuyệt vọng.

Quý Hiểu Đồng cũng phát hiện cảm xúc của cô thay đổi, dừng lại động tác, nhìn sang, bình tĩnh nhắc nhở cô: “Điện thoại.”

Thường Tiếu mang theo vẻ mặt nhờ giúp đỡ nhìn anh, hốc mắt lại hơi ướt át, cô sợ… Sợ bản thân mình khi nghe điện thoại, sẽ không kiềm chế được khóc lên… Tại sao yêu không thể là chuyện thật đơn giản chỉ của hai người?

Tại sao cô đi về phía hoàng tử không phải chỉ cần đi mấy bước đường, mà còn phải vượt mọi chông gai, lật Tuyết Sơn, qua sông lớn, giết cự long?

Điện thoại vì quá lâu không nhận mà dừng lại, không bao lâu, tiếng chuông lại kiên nhẫn không bỏ tiếp tục vang lên.

Lại nghĩ đến hôm nay cô vì tình yêu giãy giụa vô vị, mơ hồ lộ ra nụ cười khổ, nhấn nghe.

“Bây giờ đang ở đâu?”

Quả nhiên… Bây giờ nghe được âm thanh của anh, mũi cay xè, trực giác hẳn là muốn trốn tránh, cô trầm mặc một hồi, nhưng không biết nên nói cái gì.

“Hôm nay lên nhà anh, phải không?” Dư phi cũng không cố ý hỏi tới, chỉ là thuận nước đẩy thuyền chuyển đề tài. d..dl.q.d.

Nhịp tim Thường Tiếu bỗng tăng tốc, chần chừ một chút: “…Ừ.” Tại sao… Anh không hỏi xem mấy ngày nay cô có tốt hay không…

“Mẹ anh nói gì?”

“…Không nói gì.”

“Ừ,“ Âm thanh Dư Phi giống như bình tĩnh.”Vậy em nói cái gì?”

Đối mặt với sự bình tĩnh của anh, đột nhiên Thường Tiếu hơi sợ, anh luôn không một gợn sóng, một bộ dáng không đếm xỉa, cho nên trong thế giới của hai người, cô vĩnh viễn là người mất lí trí trước…

Khả năng khống chế cảm xúc của hai người khác nhau như mức nước của lòng sông so với mặt biển, ngẫm lại, đều cảm thấy… Đáng sợ…

“Em nói, em nói…” Thường Tiếu cảm thấy cổ họng khô sáp, đầu óc hỗn loạn bùng beng, mãi cũng không chắp vá được một câu đầy đủ, cô hoàn toàn không biết nên nói lại chuyện này với anh như thế nào, không biết làm thế nào để có thể diễn tả rõ ràng tâm tình của cô lúc đó, im lặng một lúc, biết rõ anh đang đợi câu trả lời của cô, vẫn lựa chọn nhịn xuống tất cả chua xót, nói: “Em… Không muốn nhắc lại.”

Câu trả lời đó giống như nằm trong dự liệu của anh, anh vẫn biểu hiện được bình tĩnh như cũ, nói ra, giống như một câu được chuẩn bị đã lâu: “Em không thể luôn luôn trốn tránh.”

Âm thanh kia rất nhẹ, lại từng quyền từng quyền nặng nề đánh vào trong lòng cô, lúng ta lúng túng nghe anh nói: “Chúng ta nên nói chuyện rõ ràng một chút.”

Nói một chút? Thường Tiếu sững sờ nghe anh nói chuyện: “Nói chuyện gì?”

“Ba anh nói, em dùng từ hơi quá đáng.” Đột nhiên âm thanh Dư Phi chứa phần mệt mỏi, cũng không quanh co lòng vòng: “Trong khoảng thời gian này hỏa khí của mẹ anh hơi lớn, lúc này, em đi tìm bà, không thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa…”

Cho nên, để mặc cho bọn họ tự phục hồi sao? Đột nhiên Thường Tiếu có loại kích động muốn cười, cảm xúc nhẫn nhịn từ lâu, khi nghe âm thanh bình tĩnh mà mệt mỏi của anh truyền đến, đột nhiên toàn bộ tuyến lệ hỏng mất, cô theo bản năng nhếch mép lên, nước mắt lại tuôn rơi ra ngoài, tranh cãi với anh: “Em không hề đổ dầu vào lửa…”

“Không phải anh trách em… “

“…” Đối mặt với giọng bình thản của anh, Thường Tiếu khẽ hừ một tiếng, hít sâu một cái: “Vậy anh trách ai?”

“…” Dư Phi im lặng một chút, “Lúc này em còn muốn tranh cãi với anh sao?”, anh cũng mất đi âm thanh nhè nhẹ ấm áp trong quá khứ, có loại lạnh nhạt bình bình: “Thường Tiếu, đó là mẹ của anh, nếu như có thể, tương lai cũng sẽ là mẹ của em…”

Thường Tiếu nghe ra trong giọng của anh, ẩn chứa chút trách cứ, trách cứ cô không hiểu chuyện.

Hai chữ “Có thể” này, vốn là bao hàm vô hạn “Có thể”…

Cũng không biết là có phải do vừa rồi uống nước lạnh, ăn đồ ngọt quá nhiều, Thường Tiếu cảm thấy đột nhiên dạ dày co rút nhanh, đau đớn giống như đòi mạng.

Cô cắn chặt môi dưới, dùng sức lau nước mắt, lau cho đến khi rát đỏ cả mặt.

Nhưng những cái đau này cũng không sánh nổi sự khó chịu của trái tim.

Đột nhiên Quý Hiểu Đồng giữ chặt cái tay đang hành hạ mặt cô, đôi mắt đẫm lệ của Thường Tiếu mông lung nhìn cậu ta, nhưng lại không có sức rút về, cô chỉ có thể dùng sức hô hấp, cố gắng nhịn xuống cơn đau cuồn cuộn không dứt này, sau đó hơi choáng đáp một tiếng: “Có lẽ mẹ anh nói rất đúng, ở đại học không có mấy điều có thể làm được.”

“Thường Tiếu, bây giờ anh không muốn nghe lời nói tức giận của em.”

Thường Tiếu cũng không biết tại sao, mọi âm thanh nhu tình lúc trước, hôm nay nghe được lại thấy giá lạnh như vậy.

Nghe anh lạnh lùng nói: “Nói lời xin lỗi. Anh và em.”

“...” Thường Tiếu nhịn không được tràn ra một tiếng nức nở, không biết tại sao tất cả uất ức phải chịu hôm naycũng không sánh nổi những lời này, rõ ràng cũng đã nghĩ đến việc này, cũng cảm thấy có những từ nói với bà ấy không phải, nhưng lời ra đến miệng lại thành: “Em không…”

“Thường Tiếu, “ giọng điệu Dư Phi trở nên nặng nề, giống như không bị mềm lòng bởi tiếng khóc của cô: “TRước kia em không như thế.”

“Dư Phi”

“Nói xin lỗi.”

“Dư…Phi...”

Đột nhiên Thường Tiếu cảm thấy không chịu nổi, toàn thân run bắn, như bị người hung hăng đánh tới tấp, toàn thế giới có thể hiểu lầm cô, không hiểu cô, nhưng anh là Dư Phi mà, là Dư Phi đã quen biết với cô nhiều năm như vậy, là Dư Phi đã từng nói đang chờ cô, muốn cô tin tưởng anh mà!

Cảnh tượng đều mờ trong nước mắt, cô không tiếng động rơi lệ, tay còn lại nắm chặt di động, giống như nắm cây cỏ cứu mạng…

“Vậy có phải là, anh “giải quyết” mẹ anh trước, đừng đến tìm em?” Giọngđiệu Dư Phi nhàn nhạt, đến tai cô, lại giống như gió hàn đông lạnh lùng, chà xát tim cô tê tái.

Nước mắt, không khống chế được như cỏ dại lan tràn.

“Phải hay không?”

Dư Phi lặp lại lời nói, lặp lại đánh thẳng vào tim cô lần nữa.

Quý Hiểu Đồng không nói một lời đoạt lấy điện thoại di động, ấn nút tắt, đẩy kem ly trên bàn về phía cô, sạch sẽ gọn gàng nói: “Ăn!”

Thường Tiếu nước mắt lã chã nhìn điện thoại trong tay Quý Hiểu Đồng, trong lòng chỉ có một ý niệm: cúp…

Cô theo bản năng múc một thìa đưa lên miệng, có lẽ có vị giống nước mắt, có chút chút khổ sở —— nhưng là, anh không gọi lại…

Nàng ăn hai miếng, đẩy ly kem về phía cậu ta hít mũi một cái xoa xoa nước mắt, yên lặng nặn ra hai chữ: “Cám ơn.”

Sau đó cô che dạ dày đang co giật, nhìn cậu: “Đi xem phim với tôi, được không?”

Ô… Bây giờ cô thật là muốn xem phim kịnh dị…

**