Đóa Mạn Đà La Của Cô Dâu Xứ Lâu Lan

Chương 6: Nguyền rủa




Vì muốn nhanh chóng tìm được xác ướp, giáo sư Tiền lập tức phải kiểm tra mọi hoạt động của nhân viên nghiên cứu có tham gia lần khảo sát này.

Ban đầu, ông muốn đưa xác ướp nữ này về phòng nghiên cứu để khảo cứu thêm, nhưng sau khi Nguyệt Trục Lỗi đưa nó vào hầm lạnh, đến lúc quay lại đã không thấy đâu, từ lúc bỏ xác ướp vào đến khi phát hiện mất chưa đến 15 phút.

Lúc ấy, có mặt tại hiện trường có giáo sư Tiền Duyệt Nam, Nguyệt Trục Lỗi và Ban Kính Viễn, và một vài trợ lí có nhiệm vụ nghiên cứu văn tự cổ đại.

Xác ướp và những đồ vật chôn cùng đã đặt vào quan tài, bỏ vào hầm lạnh, bây giờ chỉ còn một ít đồ đạc bằng ngọc rất đẹp, ban đầu đặt trên tấm vải quấn mặt.

Khi Lâu Lan theo vài nhân viên nghiên cứu đi vào hầm lạnh, cô không kìm được một cơn rùng mình. Cô không ở nơi xảy ra sự việc, lại thêm gương mặt khôi phục của xác ướp giống hệt như mặt cô, mọi người đều cảm thấy cô và xác ướp mất tích có một loại liên hệ khó nói. Nghĩ rằng sự trong sạch đã mất, Lâu Lan chủ động xin gia nhập đội ngũ tìm kiếm.

Ở nơi từng đặt xác ướp, Lâu Lan tìm thấy một mảnh vải quấn. Cô dùng nhíp gắp lên, cẩn thận quan sát.

Phong tục ướp xác của Đôn Hoàng khi ấy là phủ lên trên mặt người chết một tầng vải, còn gọi là y phục ặt. Lấy lụa trắng quấn mặt, bên trong lót bông tơ, thể hiện thân phận. Thân phận càng cao thì lớp lụa càng được làm tinh tế.

Lớp vải quấn này dài trên dưới một thước hai, chế tác cầu kì. Vải làm mặt là gấm, lụa đỏ lót trong, ở giữa là bông mịn, mặt trên thêu hoa văn và chữ thời ấy, vô cùng tinh xảo. Bốn phía có dây quấn, có tác dụng cố định cho “y phục” của mặt.

“A, những hoa văn phía trên hình như có vài chữ cái.” Ấn Thần đứng cạnh cô quan sát, nghi hoặc mở miệng.

“Chữ cái?” Người chuyên nghiên cứu chữ Hán cổ đại - Ban Kính Viễn cầm mảnh vải trong tay Lâu Lan, đưa lại chiếc đèn đặc biệt quan sát, ánh sáng từ đèn chiếu xuống có thể thấy rõ ràng chính giữa mảnh gấm hiện lên những dòng chữ mơ hồ khó phân biệt, hao hao chữ La Tinh, MUYO.

“Có nghĩa gì vậy?” Lâu Lan nhìn Ban Kính Viễn – gương mặt càng lúc càng trắng bệch, hỏi một cách bất an.

Anh ta không trả lời, lại hỏi Lâu Lan có từng nghe qua một bài hát có tên là “Lâu Lan tân nương” chưa.

“Ngã đích ái nhân tằng hàm lệ

Tương ngã mai táng

Dụng châu ngọc dụng nhũ hương

Tương ngã quang hoạt đích thân khu bao khỏa

Tái dụng chiến đẩu đích thủ tương điểu vũ

Sáp tại ngã như đoạn đích phát thượng

Tha khinh khinh hạp thượng ngã đích song nhãnp>

Tri đạo tha thị ngã nhãn trung

Tối hậu đích hình tượng

Bả tiên hoa sái mãn tại ngã hung tiền

Đồng thì sái lạc đích

Hoàn hữu tha đích ái hòa ưu thương

Tịch dương tây hạ

Lâu lan không tự phồn hoa

Ngã đích ái nhân cô độc đích li khứ

Di ngã dĩ tuyên cổ đích hắc ám

Hòa tuyên cổ đích điềm mật dữ bi thích

Nhi ngã tuyệt bất nhiêu thứ nhĩ môn

Giá dạng lỗ mãng đích bả ngã kinh tỉnh

Bộc ngã vu bất tái tương thức đích

Hoang lương chi thượng

Xao toái ngã xao toái ngã

Tằng na dạng ôn nhu đích tâm

Chích hữu tà dương nhưng thị

Đương niên đích tà dương khả thị

Hữu thùy hữu thùy hữu thùy

Năng bả ngã trọng tân mai táng

Hoàn ngã thiên niên cựu mộng

Ngã ứng nhưng thị lâu lan đích tân nương.”

Diễn giải: “Ta yêu người đến rơi lệ

Đưa ta mai tángp>

Dùng châu ngọc dùng hương trầm

Bọc ta trong vải mịn

Lại đặt lông vũ vào bàn tay run

Đặt ta nằm trong gấm vóc

Chàng nhẹ nhàng vuốt hai mắt cho ta

Biết chàng ở trong mắt ta Hình ảnh cuối cùng

Đem hoa tươi vảy đầy trước ngực ta

Trong khi hoa rơi

Còn có tình yêu và ưu thương của chàng

Mặt trời chiều ngã về tây

Lâu Lan không tự phồn hoa

Người ta yêu cô độc bỏ đi

Tặng ta tối tăm mãi mãi

Và ngọt ngào, và bi thương mãi mãi

Mà ta không bao giờ tha cho các ngươi

Những kẻ ngạo mạn đánh thức ta bừng tỉnh

Phơi ta ở một nơi không quen biết

Phía trên hoang vắng

Đập tan ta đập nát ta

Trái tim đã từng dịu dàng như vậy

Chỉ có tà dương vẫn chiếu Năm ấy tà dương cũng thế

Có ai có ai có ai

Có thể tặng ta lại một lần mai táng Cho ta giấc mộng ngàn năm cũ

Ta vẫn muốn là Lâu Lan tân nương.”

Anh ta tự động đọc hết bài thơ, giọng đàn ông trầm thấp mà uất ức như không hề thích hợp để diễn đạt tình cảm bi thương trong bài thơ, riêng câu “Mà ta không bao giờ tha cho các ngươi” lại khiến Lâu Lan và Ấn Thần có cảm giác kinh hoảng.

“Xác ướp nữ đó và bài thơ này có liên hệ với nhau sao?” Ấn Thần có cảm giác không ổn.

“Là văn Khư Lô, một lời nguyền rủa.” Ban Kính Viễn sắc mặt trắng bệch nói.

“Nguyền rủa? Cái gì nguyền rủa?” Ấn Thần cảnh giác đứng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm vào mảnh “y phục” của mặt, tim đột nhiên đập loạn. “Chẳng lẽ xác ướp nguyền rủa chúng ta đã khai quật cô ấy?”

Đang nói, mảnh vải đột nhiên từ trên bàn bay lên, như có một cánh tay nào đó thao túng, chụp vào mặt Ấn Thần, trùm kín tai mắt mũi miệng cô, bốn sợi dây như được tiếp thêm sức mạnh, quàng sau đầu cô, bó chặt, những đường nét trên mặt cô có thể nhìn thấy rõ ràng qua lớp vải trùm.

“Ấn Thần!” Lâu Lan lao lên, tìm cách cởi mảnh vải, nhưng nó như có sức sống, dù Lâu Lan kéo thế nào cũng không ra. Tay Ấn Thần vung vẩy kinh hoàng trong không trung, cố gắng hô hấp, thân thể trong phút chốc vặn vẹo như không thể khống chế.

“Mau, đi tìm người hỗ trợ!” Lâu Lan hét về phía người đang đứng sững sờ, Ban Kính Viễn.

Tay Ấn Thần vẫn không ngừng ngọ nguậy, tiếng hét trong miệng bị che lại thành tiếng rên rỉ thống khổ, phảng phất như lời nguyền rủa tiếng Khư Lô, giọng nói đứt quãng thành những tiếng “MU-YO, MU-YO”. “Xảy ra chuyện gì?” Trục Lỗi nhớn nhác lao vào hầm lạnh, dễ dàng kéo tấm vải trên mặt Ấn Thần như cầm một món đồ tuỳ thân, đỡ lấy thân hình loạng choạng của Ấn Thần, hỏi: “Ấn Thần, Ấn Thần, em có sao không?”

Lâu Lan nhíu mày, cảm thấy anh thế nào lại như đang gọi “Ất Tăng, Ất Tăng”?

Theo bản năng, tay Ấn Thần túm lấy Trục Lỗi, ánh mắt hoảng kinh mà trống rỗng nhìn anh, miệng há hốc, cố gắng hô hấp. Từ gương mặt tái nhợt mệt mỏi của cô, có thể thấy cô chỉ kinh hãi chứ không đáng lo ngại.

Trục Lỗi gắt gao ôm chặt cô vào lòng, vỗ lưng cô, dỗ dành, “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì, làm sao anh có thể để em xảy ra chuyện...”

Lâu Lan nhận ra, ánh mắt Trục Lỗi hơi quá thân thiết, nhưng chi tiết nhỏ bé không làm cô bận tâm bao lâu, cô phát hiện “y phục mặt” đã bị Trục Lỗi xé hỏng, lớp bông ở giữa lộ ra một góc giấy đã chuyển sang màu vàng.

Cô cẩn thận dùng nhíp rút ra, bề rộng khoảng một xích[43], trên mặt chi chít văn tự Khư Lô.

[43] Xích: thước Trung Quốc, một xích bằng 1/3 mét.

Cô đưa cho Ban Kính Viễn, để anh ta phiên dịch.

“Trục Lỗi, Ấn Thần có lẽ không sao đâu, anh đưa cô ấy về trước đi. Ở đây lâu sợ cảm lạnh.” Cô vỗ vai Trục Lỗi, từ trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác lạnh cứng, có lẽ vì anh chỉ mặc một chiếc áo sơmi.

Lâu Lan không nghĩ nhiều, vội đuổi theo Ban Kính Viễn, bước ra cửa phòng lạnh. Đến cửa, cô quay đầu nhìn Trục Lỗi và Ấn Thần, thấy anh nhẹ nhàng hôn vết sẹo đỏ trên trán Ấn Thần, không biết lấy từ đâu ra một chiếc vòng tay hình những bông sen sắc xanh đen, đeo vào cổ tay cô.

Ấn Thần ngây ra như phỗng, kéo tay Trục Lỗi, theo anh bước ra.

Lâu Lan đột nhiên phát hiện: Nguyệt Trục Lỗi trước mắt quá xa lạ, mặt anh loé lên một sự biến hoá kì lạ, tư thế đi cũng không sải bước như bình thường, chân trái thẳng tắp đưa về phía trước, dừng lại, rồi lại đưa cả đùi phải thẳng tắp bước lên. Tựa như… tựa như cách đi đứng của những cương thi trong phim kinh dị.

Khi nghĩ đến đây, cô trốn vào một góc, che miệng, cố kềm chế để bản thân không hét lên.

Nguyệt Trục Lỗi kéo tay em, dùng những bước chân cứng ngắc như vậy, lúc đi qua cô còn quay đầu nhìn cô một cái, cười kín đáo. Lâu Lan thấy trên mặt anh, trong một chớp mắt, hiện lên một tia sáng rất âm u.

Anh đeo chiếc vòng ban đầu ở trên tay xác ướp vào tay Ấn Thần. Chẳng lẽ chiếc vòng đã mất mà tìm lại được, và xác ướp mất tích có liên quan đến Trục Lỗi?
Ấn Thần nằm trên giường, suy nghĩ vẫn rất minh mẫn, nhưng thân thể phảng phất như đang bị khống chế, không thể động đậy. Xuyên qua ánh trăng. cô thấy anh trai Trục Lỗi - như mấy ngày trước – ngồi trước giường trông cô. Vẫn không bật đèn, nhưng cô lại cảm giác anh cô hôm nay không giống như ngày đó: Gương mặt như được tạc trong bóng đêm như ẩn như hiện, cứng ngắc như một khối cẩm thạch.

Cô muốn nói một cái gì đó, nhưng không phát ra âm thanh.

“Chàng tỉnh rồi?” Cô nhìn thấy môi Trục Lỗi mấp máy, giọng nói phát ra lại là một giọng nữ.

“Có phải cảm thấy chàng không thể cử động cũng không thể nói chuyện? Cảm giác đúng đấy, vòng tay của ta sẽ làm chàng ngoan ngoãn nằm yên ở đây, cho đến khi chúng ta viên phòng[44] mới thôi.”

[44] Viên phòng: bắt đầu cuộc sống vợ chồng.

Viên phòng? Ấn Thần mở to hai mắt, không thể tin vào tai mình.

Anh điên rồi sao, hay là có một linh hồn khác chui vào cơ thể anh, khống chế tư tưởng và hành động của anh, anh nói giọng nữ, giọng nói lại quá quen thuộc, như giọng của cô gái y phục trắng mà cô nghe vào ngày ở Núi Minh Sa, mượt mà êm tai, nhưng lại thêm một tia kì dị.

“Thế nào, chàng không nhớ rõ sao? Ta là Liên Thất. Ta nói rồi, đời đời kiếp kiếp muốn cùng chàng làm vợ chồng, mặc kệ là đẹp hay xấu, là bần hay tiện, là phú hay quý, kiếp trước chàng không toại nguyện cho ta, kiếp này ta đến tìm chàng. Ất Tăng, chàng lại vì tránh né ta mà chuyển thế thành một nữ tử. Cũng tốt, ta lại mượn kiếp này của ta, cùng chàng làm một đôi vợ chồng suốt kiếp!”

Âm thanh sắc bén vừa thoát ra từ miệng, Trục Lỗi bắt đầu cởi quần áo cô. Ngón tay không ngừng đụng chạm đến da thịt trên người cô, cảm giác lạnh lẽo như tử thi lập tức vây khắp người cô. Ấn Thần biết anh nhất định là đã bị xác ướp kia mượn thân, cái xác ướp nước Lâu Lan kia ban đầu hẳn là đứng ở phòng thí nghiệm trong viện khảo cổ.

Cô nhắm mắt lại, muốn lắc đầu tỏ vẻ kháng cự, nhưng không thể nhúc nhích. Nước mắt theo gò má chảy xuống, khiến động tác của Trục Lỗi thoáng chậm lại.

“Ngoan, thiếp sẽ đối xử với chàng thật tốt...” Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, nói.

Không được, đừng như vậy... Đáy lòng cô thốt lên.

Trong bóng đêm, cô nghe thấy một giọng nói mơ hồ vang lên, “Nhất nặc dĩ nặc không, không tất thường thử nặc”[45], chẳng lẽ thật sự đúng là kiếp trước của anh cô đến trách cô không thực hiện lời hứa sao?

[45] Một lời đồng ý đổi lấy tiếng đồng ý hư không, hư không tất (đương nhiên) phải bồi thường đồng ý.
Ban Kính Viễn cầm tờ giấy vàng vọt có văn tự Khư Lô phiên dịch, bởi vì đã để quá lâu, có vài chữ rất khó phân biệt, cũng may đại đa số vẫn có thể đọc được. Ở những chỗ chữ viết không rõ mà không nhận ra kiểu chữ, anh vẽ một vòng tròn, đưa cho Lâu Lan.

Chỉ thấy mặt trên viết rằng:

“Duy tuế thứ ●● ngũ nguyệt canh tử sóc thập ngũ nhật Giáp Dần, ngu phu Ất Tăng tụng dĩ thanh vận chi điện, trí tế vu cố phu nhân Liên Thất. Phục duy.

Liên Thất thiên nhiên đức ●, tự tính liên liên, ● mông thừa hoan, quý bất cảm thụ. Kim hĩnh vu hỉ phòng, nãi tăng chi quá dã. Hà họa lai tạo, ngã hề vô duyến. Can tràng ● liệt, lệ dã quyên quyên, nguyện linh bất muội, thỉnh tựu hâm long, lai thử vận hinh, thượng hưởng!”[46]

[46] Dẫn giải: “Riêng tuổi thứ ●● tháng năm ngày Giáp Dần, ngu phu Ất Tăng tụng kinh cúng tế, gửi tới cố phu nhân Liên Thất. Cúi đầu.

Liên Thất đạo đức ●, tính cách đáng yêu, ● có lòng yêu, chuyện tốt không dám nhận. Nay tự vẫn trong hỷ phòng, quả là bởi ta sơ xuất. Hoạ từ đâu đến, ta không biết từ đâu. Gan ruột ● nứt ra, lệ như suối, mong hồn không mờ mịt, mong hồn hiện ra, đến thử hương thơm, hưởng lễ!

“Là một bản văn tế. Theo ý tứ, tựa hồ là nói chuyện một cô gái tên là Liên Thất, trong ngày thành hôn tự tử trong phòng cưới. Chồng cô ấy tên là Ất Tăng, văn tế này là do ông ta viết.” Ban Kính Viễn nói.

“Uất Trì Ất Tăng! Quả nhiên là ông ấy!” Lâu Lan dường như đã hiểu cái gì, hét lên, vỗ vai Ban Kính Viễn: “Ấn Thần đoán quả nhiên chính xác, bích hoạ trong mộ huyệt kia quả nhiên là do Uất Trì Ất Tăng vẽ. Ông ấy cả đời thờ Phật, rất có thể đã cự tuyệt thành hôn, nên mới nói ‘chuyện tốt không dám nhận’. Có lẽ cô dâu không chịu nổi nhục nhã, vì thế trong ngày thành hôn đã tự sát. Khi chúng ta phát hiện xác uớp, trên tóc cô ta cắm lông chim, trang sức châu ngọc, giáo sư Tiền suy đoán khi cô ta chết đang là cô dâu.”

“Chuyện đó chỉ chứng minh thân phận cô ta, có còn thể chứng minh cái gì nữa?” Mặt anh ta buồn bực.

“Chứng minh câu nói truớc cuả anh: Lời nguyền rủa có lẽ từ cô gái tự sát này. Cô ta tên là gì? Liên Thất?” Lâu Lan đột nhiên nhớ tới chiếc vòng tay, không nhiều không ít, vừa vặn là bảy đóa hoa sen.

“Đúng, có vấn đề sao?”

“Nguy rồi, Ấn Thần xảy ra chuyện!” Lâu Lan vừa nói vừa vội vàng lao ra, “Kính Viễn anh còn thất thần làm gì, theo tôi mau!”

“Rốt cuộc sao lại thế này? Chậm một chút, cô định đi đâu?” Người đến phiên trực, Dương Vanh vừa mới vào ngơ ngác hỏi.

“Anh tách ADN trong những thứ mà xác uớp để lại ra, hoạt hoá nó, sau đó so sánh với mẫu máu của Trục Lỗi sẽ biết.” Lâu Lan kéo Ban Kính Viễn, như gió lốc ào ra ngoài.

“Lâu Lan, cuối cùng là chuyện vậy? Vì sao lại nói Ấn Thần xảy ra chuyện?” Ban Kính Viễn mặc thêm áo khoác, đuổi kịp bước chân dồn dập của Lâu Lan.

“Trục Lỗi vừa nãy, lúc trong hầm lạnh đeo cho Ấn Thần một chiếc vòng tay, đó là vòng tay cuả xác ướp, không nhiều không ít, vừa vặn có bảy đoá hoa sen. Nếu tôi không đoán sai, xác ướp đó tên là Liên Thất, vòng tay chính là nơi cô ta lập lời nguyền.”

Sắc mặt Ban Kính Viễn lập tức xanh mét, “Cô đang nói Trục Lỗi lúc này có khả năng...”

“Tôi cũng không chắc, nhưng cảm giác là vậy.” Cô lắc đầu, “Chỉ mong tôi đoán sai. Chờ kết quả xét nghiệm cuả Dương Vanh sẽ rõ ràng.”

Dù như thế, cô vẫn cảm thấy một nỗi sợ hãi khó hiểu. Nhưng sợ hãi cái gì lại rất khó hình dung, dường như là phảng phất đã biết lại hi vọng kết quả sẽ không phải như thế.

Ánh trăng càng dày đặc, hai người sóng vai đi trên con đường cát yên tĩnh hoang vu, tim Lâu Lan nặng trịch, dấy lên nỗi bực bội khó hiểu.

Tay Trục Lỗi lạnh như băng, khi lướt qua người cô, khiến cơ thể cô co rúm lại.
Anh, tỉnh lại đi, em xin anh, đừng như vậy! Tự đáy lòng cô hét lên. Dù kiếp trước họ có hận cũ gì, ân oán gì, nợ tình gì, nhưng kiếp này họ đã là anh em, vì quan hệ huyết thống thân mật này, họ nhất định không thể vượt qua giới hạn, làm ra chuyện trái luân thường.

“Ấn Thần, Ấn Thần.” Có đập vào cửa gỗ liên tục.

Nguyệt Trục Lỗi ngớ ra một chút, bàn tay cũng ngừng lại, cổ quay nhìn về phía sau, giống như đầu của người máy. Chỉ còn thiếu âm thanh “răng rắc” của trục xoay.

Ấn Thần kinh hoảng, con ngươi đong đầy cảm giác sợ hãi. Cô thấy mặt Trục Lỗi vặn vẹo khó coi, khóe mắt và khóe miệng lệch sang một bên, không khác gì người chết.

“Ấn Thần, cô đã ngủ chưa? Mở cửa nhanh!” Là giọng Lâu Lan.

“Là ai?” Giọng của Trục Lỗi đã khôi phục đúng âm sắc đàn ông, anh bị xác ướp thao túng, hai tư duy hoán đổi nhau một cách kỳ diệu.

“Trục Lỗi, tôi là Lâu Lan. Có thể cho tôi vào không?” Lâu Lan vẫn không ngừng đập cửa, kêu lên.

“Chúng tôi ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau.”

Giọng Ấn Thần không biết lấy sức mạnh từ đâu, lập tức la hoảng: “Lâu Lan, cứu tôi!”

Đầu Trục Lỗi từng chút từng chút quay trở lại, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào Ấn Thần trên giường, sau đó bàn tay cứng ngắc đưa lên, bưng kín miệng cô.

“Ấn Thần cô làm sao vậy? Trục Lỗi, mở cửa mau, nếu không tôi báo cảnh sát!” Giọng Lâu Lan đã hơi khản đi, quát to.

Nghe tiếng gào Ấn Thần, cô càng tin vào phán đoán của mình, Trục Lỗi ở bên trong dường như làm chuyện bất lợi với Ấn Thần. Tuy cô không biết Trục Lỗi sẽ làm gì Ấn Thần, nhưng nghe cô hét lên cầu cứu, dường như cô nghe được một hiệu lệnh nào đó, liều lĩnh muốn phục tùng.

Ban Kính Viễn không nói thêm, dồn sức xô vào cánh cửa gỗ, lạch cạch một chút, cánh cửa bật mở ra.

Lâu Lan không đợi anh ta đứng vững, lập tức vọt đi vào. Lòng cô nóng như lửa đốt, nhào đến, không có đèn, căn phòng đen mù mịt, cô không kịp thích ứng. Bước chân chậm lại, cô hít một hơi thật sâu, âm thầm dặn dò bản thân phải cẩn thận.

Trong phòng im ắng, không một chút sinh khí. Từ cửa sổ nhỏ ở nóc nhà, ánh trăng loang lổ chiếu lên sàn. Cô nhìn thấy trên giường mơ hồ có một người đang nằm. “Ấn Thần.” Cô gọi khẽ, người kia cũng không nhúc nhích, chỉ dùng giọng nói mỏng manh “Ừm” một tiếng, trầm lặng, như đang bi thương.

“Lâu Lan, cẩn thận!” Ban Kính Viễn đứng sau cô, thấy cô vào phòng, sau cánh cửa hiện ra một bóng đen, hai tay hướng ra sau đầu cô.

Lâu Lan nghiêng đầu, linh hoạt nhào về phía giường, lập tức bắt lấy cánh tay Ấn Thần, giật chiếc vòng trên tay cô xuống.

Trục Lỗi đánh lén không thành công, xoay người ngạo nghễ nhìn Ban Kính Viễn, thấp giọng hét một câu: “Muốn chết!” Bờ môi anh ta nhếch qua một bên, đôi môi khẽ cong, lộ ra những chiếc răng trắng ởn dày đặc.

Dưới ánh trăng, Ban Kính Viễn thấy rõ dáng vẻ Trục Lỗi, hoảng sợ. Anh vội cầm một cây cọc gỗ phòng bị.

Lâu Lan khẽ vuốt mặt Ấn Thần, cố làm cô tỉnh táo lại, “Ấn Thần, có sao không? Tỉnh lại, đừng làm tôi sợ...”

Ấn Thần cố làm tay chân mình cử động, đột nhiên bổ nhào vào lòng Lâu Lan rên rỉ.

“Cơ thể anh tôi bị xác ướp thao túng!”
Dương Vanh đêm nay trực ban. Phòng thí nghiệm yên tĩnh đến đáng sợ.

Anh nhìn bóng Lâu Lan và Ban Kính Viễn lao đi, cảm thấy phức tạp.

“Anh tách ADN trong những thứ mà xác ướp để lại ra, hoạt hoá nó, sau đó so sánh với mẫu máu của Trục Lỗi sẽ biết.”

Trước khi đi, Lâu Lan nói một câu như vậy, cô có ý gì?

Anh nhớ lại chuyện gương mặt Lâu Lan và gương mặt xác ướp sau khi phục hồi rất giống nhau, cảm thấy hơi chút nghi ngờ.

Trong khu thực nghiệm có phòng phân tích mẫu máu của từng nhân viên khảo cổ, để khi phát sinh sự cố có thể kịp thời bổ sung nhóm máu tương ứng hoặc biết cơ thể của họ có khỏe mạnh không.p>

Anh đưa lát cắt tế bào của xác ướp lên bàn để tiêu bản kính hiển vi, dùng dung dịch đặc chế hoạt hoá, quan sát sự phân bố của gen, lại mở máy tính, vào thư mục tư liệu, tìm mẫu máu của Trục Lỗi, thực hiện như với lát cắt tế bào.

Anh tập hợp hai hình ảnh của kết quả đến trước thấu kính rồi so sánh, lại phát hiện một sự thật kinh khủng.

Tư liệu về gen của Trục Lỗi khi so sánh với mẫu gen của xác ướp, ngoại trừ khác biệt ở nhiễm sắc thể giới tính XY, những tính trạng khác cơ hồ đến hơn 90% là hoàn toàn trùng lặp.

Chẳng lẽ, Trục Lỗi là chuyển thế của xác ướp kia? Anh đứng trước chiếc kính hiển vi, lại ngây ngẩn cả người.