Albert có một người cô, là người cô ruột duy nhất của anh, đã gả tới Trung Quốc, giờ đang sống với chồng và nhà chồng. Cách đây một thời gian, bà từng mời Albert đến nhà mình chơi ít lâu, vốn tưởng anh sẽ cự tuyệt như mọi lần, không ngờ lần này Albert lại nhận lời. Bà đưa địa chỉ, đó là nhà số 1 tiểu khu Kim Uyển thuộc khu Vịnh.
Cô của Albert tên là Nicole, tên tiếng Trung là Đường Lâm, Albert cũng có tên tiếng trung là Đường Đại. Thực ra đời thứ năm và thứ sáu của gia tộc Rother đều có tên tiếng Trung, họ lấy Đường – chính là triều đại huy hoàng nhất trong lịch sử Trung Quốc. Nguyên nhân là vì họ có một người bà nội/ mẫu thân cực kỳ yêu thích lịch sử Trung Quốc – công chúa Eugenie Victoria.
Trước kia Đường Lâm quyết định kết hôn với một người đàn ông Trung Quốc, cả gia tộc không ai tán đồng, chỉ có công chúa Eugenie đã gật đầu đồng ý.
Xe đậu trước nhà số 1 tiểu khu Kim Uyển, Albert thanh toán tiền xe rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đường Lâm. Tiếng chuông vang vài lần thì có người bắt máy, đầu bên kia là giọng Đường Lâm đã ngoài 40 tuổi nhưng vẫn nhẹ nhàng như một thiếu nữ.
“Alo, Albert, cháu tới rồi sao?”
“Vâng, Nicole.”
“Albert, giờ cô có chút việc nên không thể đi đón cháu, cháu tự tìm nhé. Đúng rồi, lúc đến nhà cô thì nhớ giấu màu mắt của cháu đi. Dù sao ở Trung Quốc cũng rất ít người có mắt màu bạc sâu như cháu, nếu ở thời cổ đại, người ta sẽ nói cháu là yêu quái đó.”
Vội vàng dặn dò vài câu, Đường Lâm liền cúp máy.
Albert cất điện thoại rồi tìm nhà vệ sinh công cộng trong tiểu khu, đeo kính áp tròng đen vào rồi mới bước ra. Thực ra không cần Đường Lâm dặn thì anh cũng sẽ đeo. Lúc quyết định tới nhà Đường Lâm ở một thời gian, anh đã điều tra tình hình bên này rồi. Màu mắt của anh đến ở nước ngoài cũng còn hiếm huống chi là ở Trung Quốc.
Cái này có thể khiến người khác chú ý và khó chịu.
Màu mắt đã chuyển sang đen, nhưng màu tóc vẫn giữ nguyên. Dù sao tóc màu bạc cũng không hiếm thấy ở Trung Quốc, phải biết giới trẻ bây giờ cực kỳ thích nhuộm tóc.
Albert đang đi dọc theo tiểu khu thì gặp hai cụ bà. Anh nghiêng người để hai cụ đi trước.
Hai cụ bà tóc đã bạc nhưng tinh thần vẫn rất tốt, phong cách ăn mặc cũng rất thanh lịch. Trong đó có một người còn đang xách theo túi táo, lúc đi ngang qua Albert thì đột nhiên vấp ngã, dựa vào kinh nghiệm múa quảng trường nhiều năm, bà rất nhanh đã đứng thẳng lại được, nhưng quả táo trong túi vì mất cân bằng nên văng ra ngoài.
Bà cụ kêu lên, Albert nhanh tay đỡ lấy giúp bà, sau khi đã giữ được thì đưa lại cho bà cụ rồi chào hỏi, “Nữ sĩ, chào bà.”
Câu chữ nghe rõ ràng như người Trung Quốc bản địa vậy. Mà diện mạo Albert quả thực cũng không phân rõ quốc gia, tinh xảo tuấn mỹ tới mức không giống người thật, nói là người nước ngoài, nhưng anh không có mũi cao mắt sâu quá rõ ràng, nói là người Trung Quốc, nhưng ngũ quan lại thâm sâu và tinh xảo quá mức.
Công chúa Eugenie từng kể bà nội của mình là một công chúa Trung Quốc, vô cùng xinh đẹp động lòng người, chính là đại mỹ nhân đã oanh động toàn thể vương thất Châu Âu lúc bấy giờ. Tướng mạo của Albert cực kỳ giống vị công chúa kia. Nghe thì có vẻ vô lý, huyết thống cách bao nhiêu đời lại có thể xuất hiện trên người Albert, nhưng đó lại là sự thật.
Tống lão phu nhân vốn còn đang lo túi táo kia, đó là táo bà đã đi tới một chỗ rất xa để mua về cho Tống Triều nếm thử. May mà có một anh chàng tốt bụng đã giữ vững túi táo này giúp bà. Đang muốn ngẩng đầu nói cảm ơn, nhưng nhìn thấy diện mạo thanh niên kia, bà chuyển sang khen ngợi: “Ôi chao nhóc này, đẹp trai thật đó.”
Albert sửng sốt, chợt thấy hơi buồn cười.
Bà cụ trước mặt đã quên mất túi táo ban đầu mà chuyển sang khen anh đẹp trai rồi. Không hề trào phúng, cũng không có ý kinh diễm, chỉ thản nhiên thưởng thức rồi đơn thuần khen ngợi mà thôi.
“Cảm ơn, bà cũng rất đáng yêu ạ.”
Tống lão phu nhân được khen đương nhiên rất vui, Lâm lão phu nhân đứng cạnh trông thấy Albert, cũng thẳng thắn khen ngợi. Hai người họ cũng không để ý đến bộ quần áo và đồng hồ đắt tiền mà Albert đang đeo, chỉ đơn thuần khen anh đẹp mà thôi.
Tống lão phu nhân nói: “Bà già kia, níu níu cái gì? Đứng sang một bên đi.” Nói xong thì đẩy Lâm lão phu nhân ra rồi bước đến bên cạnh Albert.
Vì cuộc nói chuyện trước đó nên Albert biết họ sẽ đến cùng một nơi nên Albert cũng đi cùng họ, còn tiện tay giúp họ xách đồ. Sau đó anh mỉm cười nghe hai bà cụ nói chuyện, thái độ lễ phép, cung kính khiến hảo cảm của hai cụ với anh tăng cao.
Lâm lão phu nhân không chấp nhặt với Tống lão phu nhân, bà bước đến cạnh Albert, thân thiết hỏi: “Đường Đại, cháu ở khu nào?”
Albert đã giới thiệu tên tiếng Trung của mình cho họ, anh đáp: “Khu D.”
Lâm lão phu nhân vỗ tay cười nói: “Được đó! Chúng ta ở cùng khu. Tống lão phu nhân, Đường Đại không tiện đường tới nhà bà đâu.”
Tống lão phu nhân ở khu A, cũng có một khoảng cách nhất định với khu D, lát nữa tới giao lộ kia là phải rẽ rồi.
Thấy Lâm lão phu nhân khiêu khích, Tống lão phu nhân lại giận dỗi rồi.
Nghĩ mà xem, mới hai hôm trước người ta khoe con cháu hiếu thuận, bà đã phải chịu thua rồi. Khó khăn lắm hôm nay mới gặp được một thằng nhóc vừa mắt, muốn dẫn về nhà gặp mấy đứa cháu gái mình, không chừng lại thúc đẩy được một đôi thì sao. Thế mà còn bị bà già họ Lâm kia giành mất, đúng là tức chết.
Không được!
Tống lão phu nhân tức đau cả ngực, chẳng buồn nói gì đã đi thẳng về nhà, muốn về để Bảo Nhi của bà an ủi.
Để lại Albert không hiểu gì cùng Lâm lão phu nhân trêu ghẹo, “Chắc chắn bà ấy lại muốn đi tìm tiểu bảo bối của Tống gia đòi an ủi đấy. Đúng là, người già vậy rồi còn muốn cháu nội an ủi, mất mặt ghê.”
Albert nghe vậy liền muốn cười, anh cảm thấy rất thú vị. Nếu anh có trưởng bối đáng yêu như thế, có lẽ cũng sẽ dỗ dành cho bà vui.
Còn lại hai người vừa đi vừa nói chuyện. Tuy Albert là người nước ngoài nhưng anh rất hiểu văn hoá Trung Quốc, trước đó còn đọc tư liệu rồi nên nói chuyện với Lâm lão phu nhân chẳng hề vấp váp. Lâm lão phu nhân rất vui, càng nhìn Albert càng thấy thuận mắt, tiếc là cháu gái bà lại có đối tượng hết rồi.
Nhưng chỉ ngay sau đó, Lâm lão phu nhân đã lên tinh thần. Thân là chủ nhiệm hiệp hội tiểu khu, trong tay bà luôn có rất nhiều thông tin, kiểu gì mà chẳng có người thích hợp. Trong đầu bà nhẩm lại một loạt những cô gái đã đến tuổi kết hôn nhưng còn độc thân, rồi càng nhìn Albert càng vừa lòng, sau đó thân thiết hỏi: “Tiểu Đường này, cháu kết hôn chưa?”
Ánh mắt Albert hơi loé lên, đáp: “Chưa ạ.”
“À à, thế chắc do bạn gái chưa đồng ý hả. Thanh niên bây giờ mải chơi thật, chẳng chịu kết hôn gì cả, còn nói kết hôn thì sẽ mất tự do nữa. Tiểu Đường này, cháu phải khuyên nhủ bạn gái mình, đừng ngang bướng.”
Albert mỉm cười: “Cháu không có bạn gái.”
Lâm lão phu nhân thám thính đáp án xong còn giả vờ ngạc nhiên: “Thật sao? Bà tưởng cháu đã có bạn gái từ lâu rồi chứ, đẹp trai thế này cơ mà. Ầy, thế cháu thích con gái như thế nào?”
Albert: “………”
Cuối cùng của cuối cùng, Lâm lão phu nhân dùng dáng vẻ hiền từ quan tâm tiểu bối hỏi đủ các thứ trên đời. Mãi tới khi vào nhà rồi, Albert mới biết đúng là chạy trời không khỏi nắng, đi tới chỗ nào cũng có thể bị nhắc việc kết hôn. Hơn nữa lão phu nhân còn mở rộng danh sách các cô gái hơn trước.
Albert cũng chẳng quan tâm nữa, anh còn đang phải đáp lại thịnh tình của người Lâm gia, đương nhiên chuyện này liên quan rất lớn tới vẻ ngoài của anh.
10h tối, Albert đứng trên ban công tầng 3 nói chuyện phiếm với Đường Lâm. Nói được một nửa thì Đường Lâm mời anh tới buổi diễn thuyết của chồng mình là Lâm An.
“Ở đâu?”
“Đại học S.”
Đại học?
Trong lúc lơ đãng, Albert nhớ tới cậu bé xinh đẹp mà anh đã thấy chiều nay, em bé đó vẫn còn là học sinh. Có lẽ là học sinh cấp hai thôi, khả năng còn chưa đến tuổi học A – Level.
Vậy, còn có thể gặp lại không?
“Cháu nghĩ có thể giành thời gian tham dự.”
“Cảm ơn Albert.” Đường Lâm do dự một lát, rồi dùng ngữ khí như không có gì hỏi: “Cháu có thể thuận tiện làm người mẫu không?”
Albert lẳng lặng nhìn Đường Lâm, ánh mắt giống như bầu trời đêm thần bí, dù đã che khuất màu bạc sâu cũng vẫn đẹp đẽ như cũ. Đường Lâm không chịu nổi ánh mắt anh, chỉ đành nhìn sang chỗ khác.
Lặng im một lúc lâu, Albert mới nói: “Có thể.”
Đường Lâm chưa kịp vui mừng, Albert đã nhàn nhạt nói: “Nếu cô muốn nhờ thì cứ nói thẳng, nếu có thể, cháu sẽ giúp.”
Đường Lâm ngượng ngùng, bà đã ở Trung Quốc nhiều năm, quen cách nói chuyện rào trước đón sau rồi. Bà đã quên Albert là tộc trưởng, trợ giúp các thành viên trong gia tộc là trách nhiệm của anh. Bà như vậy cũng gần như đã tính kế Albert. Tính kế với người nhà mới chính là nguyên nhân khiến Albert không vui.
“Xin lỗi, Albert.”
Albert rũ mắt, nhận lời xin lỗi của cô mình.
Hôm nay Tống Triều rất phấn khởi, gần như là gấp không chờ nổi muốn đi học, thậm chí còn không từ chối đại tỷ Tống Thiện Cầm nói muốn chở mình đi. Phải biết trước kia cậu luôn từ chối, vì cậu thà đạp xe đạp còn hơn ngồi siêu xe luôn bị người khác chú ý kia.
Tống Triều là một bé ngoan chính hiệu của Tống gia, vì mỗi khi người nhà ra vẻ đáng thương bảo muốn đưa Tống Triều đi học là cậu lại mềm lòng đồng ý. Nhưng ngay sau đó, họ lập tức lấy siêu xe đắt nhất ra chở cậu, không chỉ vậy, còn ấm áp quan tâm dỗ dành nựng nịu Tống Triều một lúc lâu ở cổng trường rồi mới đi, còn kèm theo câu nói quen thuộc “Không thiếu tiền, Bảo Nhi cứ tiêu đi” tràn đầy hơi thở thổ hào.
Từ nhỏ Tống Triều đã toàn học ở những trường nổi tiếng của thành phố S. Cổng trường là nơi đông đảo các phụ huynh đưa con em mình đi học. Người Tống gia luôn thích làm trụ cột vững chắc cho Tống Triều, cho nên cái danh nhà giàu mới nổi này cũng bị các nhà khác nhớ tên.
Hơn nữa còn cứ thế bị người ta truyền tai nhau.
Tống Triều rất bất đắc dĩ, lúc lớn hơn, hiểu chuyện hơn chút, cậu không để người nhà đưa mình đi học nữa. Cậu biết người nhà mình luôn sợ mình bị bắt nạt nên mới phô trương như vậy. Nhưng như thế sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của họ trong những lĩnh vực kinh doanh.
Người Tống gia rất yêu thương Tống Triều, đương nhiên sao Tống Triều có thể không yêu thương họ? Nhưng cậu chẳng làm được gì, chỉ có thể cố gắng học hành, bản thân cũng cố gắng tự tin, không vì thân thể dị dạng mà nhụt chí. Cậu càng giỏi thì người nhà cậu sẽ càng yên tâm, đồng thời bản thân cũng sẽ tự tin hơn, để những người kia lau mắt mà nhìn, đừng mãi coi thường Tống gia.
Bởi vì tiểu bối của Tống gia chắc chắn sẽ càng ưu tú hơn tiểu bối nhà họ!
Lời tác giả: A-Level là chương trình trung học cho trẻ 16 tuổi ở Anh.
Gió: đù, chả nhẽ ông nghĩ thằng nhỏ mới hơn 10 tuổi thôi hả Đường tiên sinh??? =))))