Thành phố S là một trong những thành phố phát triển nhất Trung Quốc, và vùng Vịnh là một trong những khu vực phát triển nhất của Thành phố S, ở đây có đầy đủ khu kinh doanh, khu văn hoá giáo dục, đồng thời cũng là nơi tập trung trứ danh của những người giàu có.
Khu Vịnh còn có một nơi chuyên tập trung văn hoá giáo dục, chia làm khu trung học và khu đại học. Tuy hai khu cách xa nhau nhưng thực ra còn có một khoảng cách, nhưng giữa hai khu có trạm tàu điện ngầm cùng các phương tiện giao thông công cộng khác nữa nên việc di chuyển vẫn rất tiện lợi.
Khu trung học là nơi tập trung các trường trung học, thực tế cũng chỉ có ba trường. Khu đại học bên kia thì có hai trường. Tuy số lượng ít nhưng chất lượng rất tốt. Hai trường đại học ở khu đại học là hai trường trọng điểm của toàn quốc. Ba trường trung học ở khu trung học kia là những trường đứng đầu thành phố S, lần lượt là trung học Vân Đỉnh, trung học Minh Châu và trung học Ngoại Ngữ.
Ba trường trung học này đều có những điểm đặc sắc riêng, ví dụ như trung học Vân Đỉnh và trung học Minh Châu luôn lấy việc đào tạo học sinh có thể thi đỗ các trường đại học trọng điểm làm mục tiêu phấn đấu. Trung học Vân Đỉnh thiên về khoa học tự nhiên, trung học Minh Châu thiên về văn và các môn xã hội, Trạng Nguyên mỗi năm cơ bản đều từ hai trường này ra. Còn trung học Ngoại Ngữ thì lấy mục tiêu để học sinh thi đỗ các trường đại học ở nước ngoài. Có điều ở nước ngoài chú trọng năng khiếu cá nhân của sinh viên hơn nên không phải lúc nào học sinh ở đây cũng có thể thi đỗ vào một trường nổi tiếng. Nhưng chẳng cần biết là tốt hay không, dù sao cũng vẫn có người sính bằng cấp ngoại nên họ sẽ cho con mình học trường này.
Tống Triều là học sinh trường trung học Vân Đỉnh, hiện đang học lớp 12. Lớp cậu là lớp chọn, giữa một đám nhân tài như vậy, thực ra thành tích của cậu cũng chỉ ở mức trung bình khá. Muốn thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại thì hơi khó, nhưng hoàn toàn có thể thi đỗ 985, 211.
Nhưng tâm của Tống Triều đâu có ở đây.
Tống Triều để xe đạp vào khu nhà xe rồi vào lớp. Lớp học rất yên tĩnh, trừ tiếng giấy bút sàn sạt cùng tiếng nhỏ giọng nhẩm từ vựng tiếng Anh ra thì chẳng còn gì khác. Cậu tháo cặp sách, lấy sách tiếng Anh và tai nghe ra. Cắm tai nghe vào điện thoại rồi mở phần luyện nghe, sau đó cũng im lặng học tập.
Người Tống gia rất yêu thương Tống Triều, nhưng không cưng chiều cậu, thứ gì cần học thì vẫn phải học. Đặc biệt là tiếng Anh, vì ngành tài chính liên quan đến rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, tất cả đều là những từ khá tối nghĩa.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai Tống Triều, một khuôn mặt tươi cười cũng xuất hiện trước mắt cậu: “Uây, Tống Bảo Nhi, đang luyện nghe tiếng Anh đấy à?”
Tống Triều ngẩng đầu, người đang cười toe toét đặt tay lên vai cậu chính là bạn thân kiêm bạn cùng bàn của cậu – Chu Tiếu. Cậu rũ mắt, thoáng nhìn thấy dấu hôn trên cổ Chu Tiếu, sau lưng Chu Tiếu là hoa khôi của lớp – Anna đang bước vào, mặt ửng hồng, ánh mắt hướng sang đây còn mang ý vị triền miên.
Cậu lắc đầu, đẩy bàn tay trên vai ra, nhíu mày nghiêm túc hỏi: “Rửa tay chưa?”
Chu Tiếu suýt té, sau đó lập tức ái muội cười cười: “Tống Bảo Nhi, sao vừa gặp mặt đã hỏi câu đó chứ, cậu xấu tính quá đó.”
Tống Triều trợn trắng mắt, mặt kệ Chu Tiếu.
Cái này thì còn có hẳn một câu chuyện cũ, lúc ấy Chu Tiếu với Tống Triều còn chưa thân nhau, không hoàn toàn thấy rõ bản chất của nhau, còn khách sáo với nhau cực kỳ. Thế mà có lần Chu Tiếu làm cùng người khác xong không rửa tay, lúc chơi thể thao thì đặt tay lên mặt Tống Triều khiến cậu ghê tởm suýt thì nôn mửa.
Sau khi tan học, cậu vào wc, tình cờ phát hiện Chu Tiếu lại làm cùng người khac rồi, cái mùi đấy giống y như mùi lúc Chu Tiếu đặt tay lên mặt cậu khi nãy. Tống Triều lập tức nôn ra, nôn đến kinh thiên động địa khiến Chu Tiếu mềm oặt ra, không cứng nổi nữa.
Sau vụ này thì hai người hoàn toàn chẳng lạ gì nhau nữa rồi.
Mà cô gái làm cùng Chu Tiếu chính là Anna, hai người họ là thanh mai trúc mã, người nhà cũng biết luôn rồi. Không có gì thay đổi thì thi đại học xong hai người họ sẽ đính hôn, tốt nghiệp đại học thì kết hôn.
Chu Tiếu tuỳ tiện ngồi trên ghế, quay đầu liếc mắt đưa tình với Anna một lúc rồi mới hỏi thăm bạn mình.
“Tống Bảo Nhi, dạo này cậu lạ lắm, có chuyện gì thì kể ra xem nào.”
Tống Triều mở miệng “a” một tiếng rồi chẳng nói nữa.
Nhưng Chu Tiếu không bỏ qua, “Cứ nói đi xem nào. Biết đâu tôi có thể ra ý tưởng giúp cậu thì sao.”
Tống Triều nhìn chằm chằm sách tiếng Anh, nhưng mãi chẳng thuộc được từ nào, đành phải gập sách lại: “Thi đại học…..cậu chọn chuyên ngành gì thế?”
“Này cũng phải hỏi? Công nghệ thông tin đó.”
“Nhà cậu có làm ngành này đâu, người nhà đồng ý à?”
“Đương nhiên. Cậu quên là tôi có anh trai à?”
Tống Triều ngơ ra, “Ừ nhỉ, tôi quên.” Chu Tiếu có anh trai, còn cậu có đường tỷ nhưng chị ấy không được thừa kế công ty.
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
Tống Triều im miệng, không nói.
Chu Tiếu liền đoán: “Chẳng lẽ vì cậu không muốn làm việc mà người nhà cậu muốn, còn người nhà lại không đồng ý chuyên ngành của cậu sao?”
Tống Triều im lặng, này cũng có nghĩa là đã thừa nhận.
Chu Tiếu sửng sốt, ra vẻ không tin nổi: “Không thể nào, Tống Bảo Nhi, cậu tính chống đối thật sao?”
Tống Triều nhíu mày: “Sao lại nói thế hả? Còn nữa, đừng có gọi tôi là Bảo Nhi.”
Chu Tiếu cười nói: “Tôi cảm thấy cậu nên chống đối từ lâu rồi mới đúng. Nhìn cậu đi, sắp bị người nhà chiều chuộng đến mức biến thành em bé to xác rồi.”
Tống Triều sửng sốt, nhưng không đồng ý với lời Chu Tiếu. Vì cậu luôn nghĩ là mình chỉ ngoan ngoãn hiếu thuận, không muốn khiến người nhà buồn bã nên mới không phản kháng, cố gắng làm theo ý họ. Nhưng Chu Tiếu lại nói “em bé to xác” khiến cậu rất bực mình, càng muốn làm theo ý mình hơn.
Chu Tiếu thấy vẻ mặt cậu không đồng ý liền đưa ra ví dụ: “Chuyên ngành đại học liên quan đến tương lai của cậu, vốn dĩ nên do chính bản thân cậu chọn, người nhà có thể đưa ra ý kiến, nhưng cậu mới là người quyết định chứ. Nhưng sự thật thì ngược lại, người nhà quyết định, còn cậu đưa ra ý kiến….không, có lẽ cậu còn chẳng có ý kiến gì. Tôi nhớ trước đây lúc chọn môn năm lớp 11, lần đó cũng là do người nhà cậu chọn. Còn cậu, có lẽ còn chẳng suy xét gì. Ừm, tôi biết, chắc chắn cậu sẽ nói mấy môn ở trường học chẳng khác gì nhau, tôi nghe câu đó mà rất muốn cho cậu ăn đòn. Nhưng làm sao cậu biết là nó không khác nhau, trong khi cậu còn chẳng buồn suy xét về nó?”
Tống Triều phản bác: “Đó chỉ là việc không quan trọng, không cần chọn cũng được. Nếu tôi mà chọn, bà nội và mọi người đều sẽ rất buồn.”
“Cậu không chọn hay không dám chọn hả? Cậu đã quen để người nhà mình chọn thay rồi. Tôi lại lấy một ví dụ khác nhé, cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ra ngoài chơi không? Cái lần đi leo núi ấy.”
Tống Triều gật đầu. Cậu nhớ rõ, đó là lần đầu tiên cậu đồng ý đi ra ngoài leo núi cùng bạn, nhưng cuối cùng lại bùng kèo. Chu Tiếu còn giận cậu một thời gian.
“Cậu bỏ bom tôi, không tới. Nguyên nhân là vì người nhà cậu không đồng ý, sợ cậu bị thương. Cậu có biết không hả? Nếu không phải về sau tôi đã biết tình huống nhà cậu thì chắc tôi nghỉ chơi luôn với cậu rồi.”
Tống Triều mấp máy môi, một lúc sau mới nói: “Tôi không…..tôi không thích học tài chính.”
Thiếu niên rũ mắt, lông mi dài run rẩy nhìn rất đáng thương, nước da trắng nõn như pha lê, nét mặt bồn chồn, giống như một bé cừu non lạc đường.
Dù Chu Tiếu không thích nam sinh thì cũng vẫn thưởng thức cảnh đẹp này. Cậu ta không khỏi dịu giọng: “Cho nên người nhà cậu muốn cậu học tài chính để sau này thừa kế công ty phải không? Tôi nhớ cậu thích Fashion Design mà. Sao cậu không nói với ba mẹ cậu?”
Tống Triều lắc đầu cười khổ, cậu ghé lên bàn, buồn rầu nói: “Nếu tôi nói, ba mẹ chú thím đều sẽ buồn lắm. Tôi nghĩ rất nhiều cách rồi, nhưng mỗi lần mở miệng lại bị chặn lại. Thậm chí tôi còn muốn tìm một ai đó rồi gả cho người ta cơ, thật hoang đường. Cậu muốn cười thì cứ việc.”
Chu Tiếu biết Tống Triều rất yêu quý người nhà mình, không muốn họ thương tâm, nhưng đột nhiên cậu ta nghĩ ra một ý hay, muốn nói với Tống Triều. Chưa kịp nói thì lớp trưởng và uỷ viên học tập đã tới, hai cô bé cùng chống nạnh hoạnh hoẹ Chu Tiếu: “Chu Tiếu, cậu lại bắt nạt Tống Triều phải không?”
Chu Tiếu nhanh chóng xua tay cười cười: “Hai cán bộ này, tôi làm sao mà dám chứ. Tôi đây là đang điểm hoá cho Tống Bảo Nhi, cứu vớt một bé cừu lạc đường thôi.”
Lớp trưởng lập tức phì cười mắng cậu ta, sau đó quay lại dịu dàng an ủi Tống Triều.
Tống Triều ngẩng lên, trên trán còn một vệt đỏ nhợt nhạt. Thấy lớp trưởng và uỷ viên học tập, cậu chớp chớp mắt, cười ngượng ngùng.
“Cảm ơn, tôi không sao.”
Lớp trưởng và uỷ viên học tập lập tức đồng thời che ngực hít khí. Ôi đáng yêu quá đi mất! Tống Triều chính là đệ nhất mỹ nhân lớp họ, vừa ngoan vừa dịu dàng, biết nấu cơm lại biết may quần áo, hiền lương thục đức vô cùng, quan trọng là còn rất đẹp.
“Ừ ừ, có chuyện gì nhất định phải nói với bọn tôi nhé. Giúp đỡ bạn học là chức trách của chúng tôi.”
Tống Triều cảm kích cười cười, cậu luôn có quan hệ rất tốt với các nữ sinh trong lớp. Có lẽ vì cậu có tám người chị gái. Lúc nhỏ, tám người đó luôn cãi nhau để tranh giành cậu, cãi nhau nhiều lần tới mức Tống Triều còn biết dỗ dành các chị gái mình rồi.
Đúng lúc đó, chuông vào học vang lên, lớp trưởng và uỷ viên học tập về chỗ ngồi. Tống Triều cũng ngồi thẳng lên lấy sách ra bắt đầu học, còn Chu Tiếu, cậu ta tính lát nữa lại nói chuyện kia cho Tống Triều.
Tống Triều vô thức xoay bút, bút bi trong tay linh hoạt xoay chuyển nhanh chóng giữa năm ngón tay. Giáo viên đang nói về các địa điểm thi đại học, Tống Triều nhìn ppt chăm chú nhưng suy nghĩ đã sớm bay đi tận đâu.
Chờ mãi mới hết tiết bốn rồi tan học thì đã giữa trưa rồi, Tống Triều bị Chu Tiếu kéo đi, “Đi, trong căng tin có sườn cừu nướng đó.”
Tống Triều chạy theo phía sau, “Cậu không đi cùng Anna à?”
“Vừa nhắn Wechat rồi, cô ấy sẽ đi với bạn mình. Đi, tôi có chuyện cần nói với cậu.”
Trong căng tin, Chu Tiếu để sườn cừu mình trăm cay ngàn đắng mới cướp được lên bàn, hồn nhiên không thèm để ý đôi giày chơi bóng bản limited của mình đã bị giẫm đến vài dấu chân cùng cái đầu rối như tổ quạ.
Tống Triều cạn lời nhìn cậu ta rồi lấy hộp cơm của mình ra. Tầng trên là thịt thăn và bắp cải do Vân tẩu làm, ở giữa là cơm, tầng dưới cùng là canh sườn ninh củ sen. Món ăn đơn giản nhưng được chế biến công phu, rất ngon miệng.
Chu Tiếu vừa thấy đã muốn cướp. Tống Triều trừng mắt khiến cậu ta lui, sau đó mới chậm rãi gắp một nửa thịt trong hộp ra cho cậu ta.
“Đủ rồi đủ rồi, haha, cảm ơn cậu nha Tống Bảo…..à à, Tống Triều.” Chu Tiếu cũng chia cho Tống Triều một nửa sườn nướng mình vừa cướp được.
Hai người tuân theo quy tắc ăn không nói ngủ không nói, im lặng ăn xong bữa cơm. Xong xuôi, Tống Triều mới do dự hỏi: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?”
Chu Tiếu lau miệng rồi đáp: “Tôi nghĩ ra một cách, vừa không sợ người nhà cậu đau lòng mà vừa có thể làm việc cậu thích.”
Tống Triều nghi ngờ hỏi: “Cách gì?”
“Đính hôn.”