“Nghe có vẻ rất đáng chờ mong.”
Tống Triều sờ sờ vành tai đang nóng lên, nghe giọng trầm khàn của Albert miêu tả khung cảnh của sông Thames trong đêm, dưới ánh nắng, trong sương mờ. Những tòa nhà đã tồn tại hàng trăm năm, những cây cầu London đã bị sụp đổ và được xây dựng lại, những nhà thờ và lâu đài đã phủ màu của năm tháng, tỏa ra những màu sắc quyến rũ. Từ tiếng chuông vang lên lúc chạng vạng, có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh của những đoàn xe chạy trên đường phố London hàng trăm năm trước.
"Tôi nghĩ em sẽ thích những buổi chiều ở Nam Kensington."
Buổi chiều EG luôn gợi nhớ đến bữa trà chiều. Các quý tộc nhàn nhã ngả lưng trong phòng khách, nhâm nhi ly trà đen, ăn điểm tâm tinh tế và tán gẫu với nhau. Ngoài sự nhàn hạ, e rằng khó có thể tìm ra một từ ngữ chính xác hơn để mô tả.
Tống Triều dẫn Albert đến một quán mì ở sâu nhất trong con phố ẩm thực ngoài trường học, chưa đến giờ cơm nên quán khá ít người. Bà chủ vừa thấy Tống Triều đã cao giọng chào hỏi, Tống Triều cũng cười đáp lại. Cậu là khách quen ở đây.
Tống Triều ngồi xuống rồi nói với Albert: “Món mì bò ở đây tuyệt lắm.” Nói xong quay đầu gọi: “Chị Quyên, hai bát mì bò, như cũ nhé.”
“Được.”
Mặc dù Albert chưa bao giờ ăn trong một quán ăn kiểu Trung nhỏ như vậy, nhưng anh vẫn ngồi xuống rất tự nhiên.
“Tôi tưởng em sẽ mời tôi ăn đại tiệc.”
“Đại tiệc chẳng có gì mới mẻ cả.”
“Nếu nói về mới mẻ…..” Albert kéo dài giọng, khiến người ta tò mò rồi mới nói: “Em tự mình xuống bếp mới là mới mẻ.”
Tống Triều đột nhiên lấy tay che mặt và nhìn Albert qua kẽ tay. Trông cậu như một chú hamster nhỏ rụt rè trốn trong lồng, đôi mắt đen láy che giấu sự xấu hổ.
Cậu ồm ồm nói: “Sao anh cứ trêu tôi hoài vậy?”
Tống Triều không phải là người dè dặt, cũng sẽ không giả vờ dè dặt, giả vờ không hiểu. Cậu được người nhà chiều tới mức có hơi thẳng tính. Cậu hiểu ý nghĩa của việc trêu đùa gần như là tán tỉnh này, cũng hiểu Albert đang trêu đùa tán tỉnh mình hết lần này tới lần khác. Cậu cũng từng thử đoán động cơ của Albert, rồi đoán có lẽ anh có ý với mình.
Nhưng trừ những lời tán tỉnh ra, hành động của Albert vẫn duy trì khoảng cách, rất thân sĩ. Tống Triều lại không dám chắc nữa.
Không dám chắc nên chả muốn đoán nữa, cũng không muốn cứ coi như không có gì xảy ra. Cho nên Tống Triều liền hỏi thẳng.
Nhưng Albert không hiểu nghĩa từ đó lắm, “Trêu chọc?”
Tống Triều vẫn đang vùi mặt vào tay, mím môi đáp: “Chính là những lời anh nói với tôi nghe cứ như những lời âu yếm nói với một cô bé đó.”
“Em đâu phải cô bé.”
“Tôi biết. Tôi đang nói những lời anh nói với tôi như nói với một cô bé……”
“Tôi không coi em là cô bé. Tôi biết em là cậu bé mà.”
“A?”
Albert khẽ cười, “Cho nên không phải là giống, mà tôi đang nói những lời âu yếm với em. Nhưng trước nay tôi chưa bao giờ nói lời âu yếm với một cậu bé, cho nên, nếu tôi khiến em không thoải mái thì…..tôi xin lỗi.”
“…..Sau đó thì sao?”
Albert nghiêm túc, nhưng hơi ngập ngừng đáp: “Tôi sẽ học.”
Tống Triều buồn cười, “Anh đi học ở đâu nha? Ai sẽ dạy anh mấy cái này nha?”
Albert mỉm cười không đáp. Mặc dù những người cùng trang lứa và hậu bối của anh đều không đáng tin cậy, nhưng cách thức yêu đương và theo đuổi lại vô cùng đa dạng.
“Tôi không biết đó có được tính là những lời âu yếm đủ tiêu chuẩn hay không, vì tôi chưa từng học. Nhưng đó đều là những lời thật lòng mà tôi muốn nói với em.”
Chưa từng học mà còn nói tới rung động lòng người như vậy cũng coi như là thiên phú rồi. Nếu học nữa thì ai thoát nổi anh?
Tống Triều nhìn Albert qua khe hở những ngón tay, rồi bị đôi mắt thâm thúy mang ý cười kia bắt gặp, cậu ủ rũ nói: “Ò. Anh đang…..theo đuổi tôi à?”
Albert gật đầu.
“Người nhà tôi sẽ không đồng ý để tôi ở bên một người đàn ông đâu, họ muốn tôi ở bên một cô gái cơ.”
Tống Triều nói lời này, và thực sự cũng chỉ lo lắng mỗi điểm này chứ chẳng quan tâm việc mình có thích đàn ông hay không, hay chênh lệch tuổi tác giữa mình và Albert. Trong lòng cậu cũng chẳng có chút phản cảm gì về việc Albert theo đuổi mình, trái lại còn thầm vui vẻ.
Cậu không nhận ra mình bây giờ giống y như một cô gái đang hẹn hò với người yêu nhưng lại lo lắng người yêu sẽ không được gia đình mình chấp nhận.
Ánh mắt Albert vẫn luôn dừng trên người Tống Triều, người kia rũ mắt, che mặt nên không trông thấy nét mặt dịu dàng của anh hiện tại. Albert khẽ cười, cảm thấy Tống Triều không giống như đang cự tuyệt mình, mà nghe như đang làm nũng vậy. Giống như đang vô cùng đáng thương hỏi “nhà em không thích anh đâu, làm sao bây giờ?” vậy.
Albert khẽ giật mình, muốn che giấu nỗi xôn xao trong tim. Anh rất muốn đứng dậy ôm Tống Triều vào ngực rồi tỉ mỉ yêu thương cưng chiều cậu như những đóa hoa anh đang trồng trong vườn. Nếu Tống Triều trở thành vợ anh, vậy chắc chắn anh sẽ chuyển hết sự yêu quý cùng chăm sóc tỉ mỉ với những đóa hồng đó sang cậu. Dù sao cũng chẳng có hoa nào có thể đẹp và đáng yêu được như Hoa Hồng Nhỏ trước mặt anh.
Chính là Hoa Hồng Nhỏ lớn lên trong ngực anh, quấn quýt trái tim anh.
Nhưng Albert đã dựa lưng vào ghế, kiềm chế nỗi xúc động của mình. Thân thể thả lỏng, vẻ mặt hơi mông lung, nhưng đôi mắt nhìn Tống Triều vẫn như biển khơi, tràn đầy bao dung và dịu dàng.
Thực ra Albert hiểu rõ bản thân đã động tâm, anh thích Tống Triều. Cho nên anh mới thốt ra những lời nói ngọt như đường, tới mức có thể hòa tan người khác, nhưng đó hoàn toàn không phải là luyện tập, mà là những lời thật lòng anh muốn nói với cậu.
Anh không cố ý trêu chọc cậu, nhưng đã vô tình làm vậy rồi.
Albert không rõ yêu thích của anh đối với Tống Triều hiện tại có phải là tình yêu hay không. Anh là thạc sĩ tâm lý học, đương nhiên cũng đã nghiên cứu về tình yêu nam nữ, và tình yêu đồng tính cũng không khác quá nhiều. Tình yêu thực sự sẽ không bao giờ tốt đẹp như trong tưởng tượng, mà là ngọt ngào gói trong đắng cay.
Tình yêu có bao dung và che chở, cũng bao gồm cả lòng chiếm hữu không thể khống chế đối với người mình yêu.
Hai mươi bảy năm cuộc đời Albert, trừ những năm tháng ấu thơ không thể tự khống chế thì anh vẫn luôn mang hình tượng dịu dàng thân sĩ lại thành thục, là quý ông người Anh được yêu mến và ca tụng nhất trong giới quý tộc EG. Lời nói và việc làm của anh giống như một vị công tước từ thế kỷ trước, đầy những phẩm chất vô cùng hấp dẫn.
Anh rất tôn trọng phụ nữ, cũng không phải là chưa từng có bạn gái. Dù thời gian chỉ có nửa năm.
Bạn gái đầu tiên và duy nhất của Albert là bạn học cùng đại học của anh, một cô gái quý tộc đến từ Bỉ. Cô gái ấy có cá tính rất mạnh mẽ, cô đã theo đuổi Albert suốt ba năm trời, cuối cùng cô cũng chiến thắng. Nhưng chưa đầy nửa năm lại chia tay.
Lúc chia tay, cô nói: “Albert, anh là một quý ông. Anh thân sĩ tới mức tôi luôn muốn túm cổ áo rồi cho anh mấy đấm, dù khi đối mặt với gương mặt anh, tôi lại không xuống tay được. Ý tôi là, chết tiệt, anh quá mức thân sĩ, đã nửa năm rồi nhưng anh vẫn chỉ nắm tay và hôn tôi. Tôi rất nghi ngờ anh bị lãnh cảm. Được rồi, ý tôi là, anh không hề yêu tôi.”
Sau đó, Albert mới nhận ra, hảo cảm cũng không phải là tình yêu.
Cô gái người Bỉ theo đuổi Albert suốt ba năm trời ấy vô cùng độc lập, vui vẻ và tốt bụng, rất phù hợp với hình tượng phụ nữ mà Albert ngưỡng mộ. Vì không bài xích và cũng có hảo cảm nên anh đã nhận lời theo đuổi của cô gái ấy. Nhưng Albert không hề sinh ra ham muốn và dục vọng chiếm hữu ngọt ngào khiến người ta choáng váng kia với cô.
Tuy những điều đó không giống như trong sách mô tả, nhưng Albert tự nhận bản thân là người lý trí. Anh cho rằng tình yêu cũng không thể khiến anh mất lý trí được, kết quả, anh bị đá.
Khi đó, Albert vẫn còn trẻ, và mặc dù lý trí và bình tĩnh, nhưng anh vẫn chưa đủ trưởng thành. Giờ đã hiểu thế nào là tình yêu đích thực nên anh mới càng cẩn trọng hơn.
Khao khát chiếm hữu và kiểm soát của Albert thực ra rất mạnh mẽ, là tộc trưởng của gia tộc Rother, anh đã kiểm soát huyết mạch kinh tế của gần như toàn bộ Châu Âu, đồng thời là công tước danh giá nhất của EG, anh quả thực có tư cách có lòng kiểm soát mạnh hơn người thường.
Chẳng qua anh quá mức lý trí, có thể kiểm soát mọi việc trong lòng bàn tay mình nên mới chưa bao giờ mất khống chế.
Đương nhiên, khi nhắc tới chuyện này cũng không phải có nghĩa là anh đã sinh ra dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đối với Tống Triều, khi không có yếu tố gì kích thích, anh cũng không thể khẳng định bản thân có muốn chiếm hữu và khống chế Tống Triều hay không. Nhưng bây giờ bầu không khí và mối quan hệ giữa hai người đang dần phát triển như anh mong đợi.
Cho nên hiện tại, nói thật, Albert không thể biết tình cảm của mình đối với Tống Triều có phải là một tình yêu khắc cốt ghi tâm hay không. Yêu thích là có, nhưng cũng không nhất định là tình yêu gắn kết giao hòa như một cặp vợ chồng.
"Nếu tôi có thể thuyết phục gia đình em chấp nhận tôi, vậy em có chấp nhận sự theo đuổi của tôi không?"
Cho dù còn chưa xác định được mức độ của tình cảm này thì Albert vẫn ý thức được một điều, nếu nhất định phải có người trở thành vợ anh, vậy thì ứng cử viên đầu tiên và duy nhất cũng chỉ có Tống Triều.
Tống Triều đang suy nghĩ, thậm chí còn hơi nghiêng đầu suy nghĩ rất nghiêm túc.
Đáp án là không có nếu.
Không thể có chuyện người nhà Tống Triều sẽ đồng ý cho cậu ở bên một người đàn ông được, mà tình cảm của cậu với Albert còn lâu mới tới mức độ cậu sẽ vì anh mà chống lại gia đình mình.
Thực ra chỉ cần nỗ lực thì cũng sẽ thuyết phục được người nhà mình thôi, nhưng không cần phải làm tới mức đó.
Tống Triều và Albert đều có hảo cảm với nhau, nhưng cảm tình đó làm sao đã tới mức sâu nặng như tình yêu?
Albert ngăn Tống Triều trả lời, “Hiện tại nói đáp án thì quá qua loa. Một tháng sau nói được không? Nhưng ít nhất trong một tháng tới, em đừng né tránh tôi theo đuổi nhé.”
Qua kẽ tay, Tống Triều nhìn thấy nụ cười chân thành đầy dịu dàng của Albert, cậu chậm rãi thả tay xuống. Gương mặt đã như rặng mây đỏ từ lâu, nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định. Sau đó còn chậm rãi gật đầu.
Cậu không phủ nhận việc bản thân có hảo cảm với Albert, cũng sẽ không dối lòng mình. Tất nhiên, cậu cũng rất tự tin là mình sẽ không bị áp đảo.
Đúng vậy, dưới sự yêu thương dạy dỗ của rất nhiều thúc thẩm cùng chị gái, Tống Triều đã vô cùng tự tin vào thân phận nam nhi của mình. Dù thân thể có dị dạng thì cậu cũng chẳng hề tự ti. Đối mặt với Albert theo đuổi, đối mặt với một người đàn ông thành thục như Albert, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị đối phương lấn át.
Nói cách khác, dù cuối cùng Tống Triều đã chấp nhận ở bên Albert thì trong nhận thức của mình, cậu vẫn sẽ là chồng, là người áp đảo Albert. Chính vì tràn ngập tự tin như thế cho nên lúc kết hôn, bị Albert đè xuống làm chuyện vợ chồng, cậu đã sốc nặng….
Nói theo một khía cạnh nào đó, Tống Tiểu Bảo Nhi quả thực là một bảo bối.