Một phòng lớn biệt lập 40 mét vuông có đầy đủ phòng ngủ, phòng tắm, phòng khách, phòng làm việc cùng phòng để đồ. Trong đó riêng phòng để đồ đã chiếm gần 20 mét vuông mà vẫn có vẻ không đủ. Các phòng khác đều vô cùng sạch sẽ, chỉ mỗi phòng để đồ này có vẻ rất bừa bộn.
Thực ra phòng để đồ cũng không bẩn, chỉ do bị nhét quá nhiều đồ thôi. Trên chiếc bàn gỗ lớn đặt một chiếc máy may, còn có kim thêu và vài bộ quần áo đã hoàn thành một nửa. Trong phòng còn để hơn chục ma nơ canh, có nam có nữ, có toàn thân có nửa người, có trần trụi cũng có đang mặc quần áo.
Phòng để đồ còn chứa rất nhiều vải vóc đủ loại màu sắc kiểu dáng, giống như một studio của một nhà thiết kế vậy, không thiếu thứ gì.
Tống Triều đã coi phòng chứa đồ này trở thành studio riêng của cậu rồi, cậu thích Fashion Design.
Nhưng người nhà cậu không đồng ý cho cậu đi học, vì họ đã sớm sắp xếp cho cậu xong hết rồi. Cậu sẽ học đại học khoa Tài chính rồi vào công ty nhà mình làm việc. Người trong nhà vẫn chỉ nghĩ cậu thích quần áo, họ không hiểu thế nào là thiết kế nên cũng không nghĩ nhiều.
Tống Triều luôn rất ngoan nên không muốn ầm ĩ với người nhà. Chỉ tới khi gần thi đại học, cậu mới vội vã thiết kế và may quần áo.
Rèm cửa dày nặng vẫn luôn bị kéo kín, không có một chút ánh sáng nào. Phòng để đồ tối mịt, chỉ có một chiếc đèn bàn nho nhỏ.
Người đang nằm bò ra bàn có vẻ vô cùng nhỏ bé, tiếng bút vẽ sàn sạt vang lên. Các mảnh chì và tẩy càng lúc càng nhiều, mô hình đẹp đẽ dưới ngòi bút trở nên rõ ràng và tinh tế hơn. Dáng mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, đôi môi đỏ mím chặt, môi châu giống như hàm chứa những giọt sương đang chờ mong những nụ hôn của người tình. Lông mi thật dài rủ xuống, ngẫu nhiên còn hơi run rẩy.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, còn cả tiếng Tống lão phu nhân từ ái gọi: “Bảo Nhi? Tiểu Bảo Nhi, bà nội tới này.”
Một nét bút vạch ngang đã phá vỡ thành quả hì hục mấy tiếng đồng hồ của cậu.
Tống Triều mím môi, có vẻ không hề xao động, chỉ nhìn chằm chằm bức tranh trên bàn một lúc. Cậu khẽ thở dài một tiếng không thể nghe rõ, sau đó ngẩng đầu đáp lời: “Bà nội đợi con chút. Con ra ngay đây.” Sau đó tiện tay vo viên bức tranh rồi quăng vào thùng rác dưới chân mình.
Đứng dậy mở cửa, Tống lão phu nhân hiền lành đang bưng một cái khay, trong khay có một bát canh trứng. Tống Triều nhận khay rồi ôm tay bà đến phòng khách, cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 9 rưỡi rồi.
Cậu nhăn mày, “Bà nội, đã 9 rưỡi rồi, sao bà còn không ngủ?”
Năm nay Tống lão phu nhân đã ngoài 80 rồi. Chồng bà mất sớm, một mình nuôi mấy người con, sức khoẻ vẫn luôn rất tốt. Mấy năm nay lại sống sung sướng, người cũng hơi mập ra, nhưng dù sao bà cũng già rồi. Bác sĩ gia đình khám định kỳ luôn dặn bà phải ngủ sớm dậy sớm, kết hợp với tập thể dục nhẹ nhàng.
Cuối cùng Tống gia định ra quy củ, đó là ai cũng sẽ giám sát để bà phải đi ngủ lúc 9 giờ, y như trông trẻ vậy. Lão phu nhân biết con cháu có hiếu, luôn muốn tốt cho mình nên cũng rất phối hợp với bác sĩ, nhưng cũng có đôi khi không chịu ngủ sớm. Ví dụ như hiện tại.
Lão phu nhân đáng thương nhìn cháu trai duy nhất của mình, “Tiểu Bảo Nhi, con ăn canh trứng đi. Bà nội thương con nhất đó.”
Nhìn thế này chắc ra ngoài lại bị ai đó nói gì rồi.
Lão phu nhân mà bực tức gì bên ngoài là sẽ về nhà giận dỗi, chỉ có Bảo Nhi dỗ dành mới được.
Tống Triều ôm vai bà nội mình, nhẹ nhàng dỗ dành: “Bên ngoài có ai nói gì bà nội sao? Con đi với bà qua đó đòi lại công lý nha.”
Vừa nghe lời này, vẻ mặt bà cụ hớn hở ngay.
Bà vỗ nhẹ lên mặt Tống Triều, than thở: “Còn không phải bà già Lâm gia kia sao? Tối qua cứ đưa cháu gái đi cùng để khoe khoang với bà, còn luôn miệng nói cháu gái bà ấy có hiếu lắm, lúc nào cũng ở bên cạnh bà ấy, đuổi cũng không đi. Sau đó còn âm dương quái khí nói với bà là, “Tống lão phu nhân, cháu trai hiếu thảo của bà đâu, hôm nào dẫn ra đây tôi xem nào?”, cái gì mà xem nào, bà ấy coi cháu trai của bà là gì chứ, thích thì xem được chắc!”
Lão phu nhân thích nhảy quảng trường, tối nào cũng phải ra đó tầm một hai tiếng. Bốn năm chục bà lão tụ tập với nhau, thi nhau khoe con cháu hiếu thảo. Lão phu nhân tối nào cũng khoe Bảo Nhi nhà bà khiến Lâm lão phu nhân kia ngứa mắt lắm.
Thế là tối nay Lâm lão phu nhân dẫn cháu gái mình theo, lên mặt với Tống lão phu nhân, khiến bà tức lắm, về nhà rồi còn giận dỗi một hồi.
Tống Triều buồn cười xoa trán, nhìn bà nội vẫn đang tức tối lẩm bẩm, lòng thầm nghĩ: người già 80 cũng như trẻ con 3 tuổi, quả là trẻ con lâu năm, các cụ nói cấm có sai.
Vỗ vỗ vai bà nội, Tống Triều hứa hẹn: “Bà đừng nghĩ nhiều, hôm nào con đi cùng bà cho bà lấy lại uy phong nhé.”
Bà nội được dỗ dành vui vẻ rồi mới chịu đi ngủ. Trước khi đi còn dặn Tống Triều mau ăn canh trứng đi, bà dặn Vân tẩu rồi, lát chị ấy sẽ lên dọn bát.
Vân tẩu là người Tống gia thuê về chăm sóc một nhà già trẻ bọn họ.
Tống Triều cười tủm tỉm tiễn bà nội rồi xoay người nằm ườn lên sofa, chả muốn nhúc nhích.
Trong lòng cậu thấy rất phiền, càng gần đến lúc thi đại học thì càng như vậy.
Thi đại học xong, cậu sẽ không được làm những thứ mình thích nữa, tương lai cũng bị quyết định rồi. Nhưng cậu thực sự không có hứng thú gì với sản nghiệp nhà mình, hơn nữa trong nhà còn có một nữ cường nhân, chính là đại đường tỷ của cậu. Chị ấy đã dùng khả năng của chính mình để ngồi lên vị trí Tổng giám đốc công ty, có ai mà không phục?
Tống Triều vẫn muốn đại đường tỷ kế thừa công ty, nhưng tư tưởng của Tống gia vẫn khá truyền thống dù họ đối xử rất tốt với con gái mình. Họ nghĩ nhất định phải để con trai kế thừa gia nghiệp, con gái có thể tự do, nhưng cuối cùng vẫn phải lấy chồng.
Gần đây, đại đường tỷ vẫn luôn bị người nhà giục cưới.
Ôi! Phiền quá đi mất.
Trong đầu Tống Triều có rất nhiều ý tưởng nhưng không cái nào duyệt được cả, cậu suy nghĩ rồi mơ màng ngủ mất. Trước khi ngủ còn nghĩ, nếu thực sự không được thì cậu sẽ tìm ai đó vừa mắt rồi gả cho người ta thôi.
Xứ EG – phía Nam Kensington. 6h30 theo giờ London.
Phòng khách trang nhã ấm áp lại có lò sưởi theo phong cách Anh điển hình. Bên phải là huyền quan, chính giữa là lò sưởi âm tường sạch sẽ hoa lệ, trước lò sưởi là một bộ ghế sofa và một chiếc bàn dài phủ khăn trải bàn màu trắng có hoa văn, ở giữa có một lọ hoa trang trí rất đẹp và một rổ trái cây.
Bên trái sofa là một phòng trà với không gian mở, bàn tròn bằng gỗ đặc cùng bốn chiếc ghế, phong cách hưu nhàn. Đó là nơi để uống trà chiều, đối diện là cửa sổ sát đất cao tới hai mét. Kính cửa sổ sát đất có dạng mạng lưới hình thoi, được chia thành hai bên trái phải, bốn phía trên và dưới, mỗi khoảng dài một mét. Rèm cửa màu đỏ sẫm treo được kéo gọn lại sang hai bên.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là một hoa viên, gọi là hoa viên nhưng thực ra cũng không có quá nhiều loại hoa. Đa phần là cây xanh, trong đó chủ yếu là cây bụi và dây leo. Vì được cắt tỉa quanh năm nên chúng không có cảm giác u lãnh mà trái lại rất trang nhã. Từ cửa sổ sát đất nhìn ra, thứ đầu tiên là một lối đi quanh co, hai đầu có dây leo được cắt tỉa đẹp mắt, một số chỗ còn được điểm xuyết những bông hoa nhỏ, giống như một khu vườn quý tộc trong truyện cổ tích.
Ở cuối bên phải của phòng khách là một cây đàn piano đen trắng, trông hơi cũ nhưng được bảo quản rất tốt. Phía trước cây đàn piano là một khoảng tường được tách ra, giá sách kéo dài toàn bộ mặt tường.
Chỉ nhìn phòng khách đã có thể thấy cách trang trí của toàn bộ ngôi nhà rất trang nhã và ấm áp. Vào một buổi chiều mùa đông, bên ngoài Nam Kensington sẽ có tuyết rơi, lớp tuyết dài đến mắt cá chân, còn cả những bông tuyết bay bay trên bầu trời. Trong phòng khách, lò sưởi đang bùng cháy, ghế sofa êm ái, cuốn sách đang xem dở với dấu trang xinh đẹp, một nhóc mèo lười, một ly trà chiều còn đang toả khói và bánh ngọt tinh xảo khiến người ta thoải mái tới mức mơ màng sắp ngủ.
Thực sự là một cảnh tượng ấm áp.
Nhưng bây giờ là mùa hè, sáng sớm mặt trời vừa ló dạng, trong phòng khách vẫn khá mát mẻ, không nóng cũng không ngột ngạt. Cửa phòng khách mở ra, một người đàn ông bước vào, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, và thậm chí còn truyền một luồng sinh khí vào phòng khách.
Có một câu thành ngữ có thể dùng để miêu tả căn phòng khách lúc này, đó là bồng tất sinh huy. (Đại loại là kiểu sáng rực lên ấy).
Người đàn ông ấy rất đẹp, mái tóc vàng nhạt gần như màu bạc rũ xuống, sợi tóc vô cùng mượt mà. Chỉ một chuyển động rất nhỏ cũng hơi bay lên. Trán rộng, mũi cao thẳng, môi mỏng, đôi mắt thâm thuý màu bạc tối, vô cùng đẹp đẽ. Nếu bị đôi mắt ấy nhìn chăm chú có lẽ không ai có thể thoát ra nổi, bởi nó quá sâu và thâm tình, dù thực tế đối phương không hề có tình cảm chi hết. Nước da của anh cũng rất trắng, giống như một vị công tước điển trai đi cùng các tiểu thư trong vũ hội của thế kỷ 18 vậy.
Người đàn ông ấy cao gần mét chín, dáng người cao gầy nhưng rất mạnh mẽ, giống như một con báo trên thảo nguyên, vừa quyến rũ lại vừa nguy hiểm.
Người đàn ông tên Albert Rother, là trưởng tử của gia tộc tài phiệt Rother. Đồng thời còn chính là công tước Rother đời thứ sáu.
Gia tộc Rother không quá nổi tiếng trên thế giới nhưng lại là một gia tộc được nhắc tên nhiều nhất trong top các vương thất và các gia tộc lớn. Họ là một gia tộc tài chính đã tồn tại sáu thế hệ và là gia tộc duy nhất dựa vào tài phú mà được Nữ Hoàng tự mình ban Huân chương Công tước.
Chuyện đó diễn ra vào thế hệ thứ ba của gia tộc Rother, mà nay, gia tộc này đã có Đại Công tước đời thứ sáu. Không ai biết gia tộc này đã phát triển tới mức nào, vị họ nhất quyết không niêm yết trên thị trường chứng khoán, hơn nữa mọi chức vị quan trọng đều do các thành viên trong gia tộc đảm nhiệm.
Quan trọng hơn là gia tộc Rother luôn điệu thấp. Họ cũng không bao giờ nhận lời mời phỏng vấn của giới truyền thông.
Albert ngồi xuống, mười ngón tay thon dài chạm lên đàn dương cầm thì Elvira bước vào. Cô lười nhác ngả lên sofa như một chú mèo.
Elvira là một cô gái khôn khéo như mèo, năm nay mới tròn hai mươi tuổi, là tiểu thư nhỏ tuổi nhất của gia tộc Rother. Tuy thông minh giảo hoạt nhưng lại có nét biếng nhác mà tuổi này không nên có.
Albert chẳng buồn nhìn em gái duy nhất của mình, tay anh chạm xuống phím đàn.
Giai điệu êm ái, vui tươi và nhẹ nhàng từ từ vang lên, tràn ngập khắp phòng khách, như đang đánh thức sức sống ban mai.
Đó là một bài hát rất hay, nhưng tiếc là khán giả duy nhất có mặt chẳng hề đánh giá cao nó.
Elvira ngáp dài, cô đã đi chơi suốt đêm.
“Albert, nghe nói anh muốn đi Trung Quốc?”
Gió: mấy tháng trước type văn án, đoán bừa EG là Edinburgh, thế mà là thật à =))))))