Thứ Bảy, trời trong xanh, không một gợn mây.
Tống Triều bận rộn trong bếp, trong tay lựa chọn món ăn, trong nồi đang hầm canh kiểu cũ, nồi cơm điện bên cạnh cũng đang toả khói nghi ngút. Cậu vùi đầu xử lý tôm trên tay, lột sạch đầu tôm và vỏ tôm, rút chỉ tôm nữa. Làm sạch xong thì đặt lên đĩa sứ bên cạnh.
Đĩa sứ trắng phớt hồng đặt thịt tôm trắng như ngọc, nhìn rất là cảnh đẹp ý vui.
Tống Triều luôn có một cái nhìn độc đáo và yêu cái đẹp, dù là con tôm thì cũng phải đẹp, đồ đựng cũng phải phối hợp.
Vòi nước chảy ào ào, Tống Triều tập trung làm nốt việc trên tay, dần dần cũng quên mất tin nhắn báo đi xem mắt mà cậu đã nhận hai hôm trước.
Cậu cũng không ngờ vừa gửi tư liệu đi hôm trước thì hôm sau đã nhận được hồi âm, hẹn gặp lúc 3 giờ chiều thứ Bảy. Giờ mới là 9 giờ sáng, cách giờ hẹn không bao lâu nữa. Hai ngày nay Tống Triều vẫn thấp thỏm, không biết có nên đi hay không.
Vốn chỉ là hành động trong lúc kích động. Không có tâm muốn xem mắt mà đi thì ngại, nhưng nếu không đi, để con gái nhà người ta chờ thì cậu cũng không làm nổi.
Cứ lo nghĩ chuyện gặp mặt hay không khiến Tống Triều bối rối vô cùng. Cậu dứt khoát dậy từ sáng sớm tinh mơ nấu nướng, để bận rộn chiếm lấy tâm trí mình, không nghĩ những chuyện đó nữa.
Cũng may mà nhà bếp đủ yên tĩnh, lại còn cách phòng khách một gian phòng ăn. Lúc nấu cơm, Tống Triều không thích có người khác quấy rầy, cho dù là hỗ trợ cũng không được. Cậu thích cảm giác được kiểm soát mọi thứ trong nhà bếp, kết hợp giữa nấu nướng và linh cảm, dùng an tĩnh và bận rộn để lắng lại hết thảy những phiền não của mình.
Vân tẩu bị mời ra khỏi phòng bếp cùng mấy người Tống gia xem tivi. Hôm nay là thứ Bảy, người Tống gia cũng không có mặt đầy đủ, những người đã lấy chồng thì bận chăm sóc gia đình, còn độc thân thì bận công việc. Hiện tại ở đây chỉ có Tống Phẩm Trà và Nhị tiểu thư Tống Thiện Kỳ.
Ngoài ra đương nhiên còn bốn vị đại lão Tống gia cùng vợ họ, và Tống lão phu nhân.
Tổng cộng có mười hai người. Nhân khẩu Tống gia khá đông, chỉ một bộ phận nhỏ tụ tập cũng đã cảm thấy đông đúc, may mà phòng khách cũng đủ rộng cho họ tụ tập. Vân tẩu đang xem phim truyền hình với Tống lão phu nhân, hai người hoặc cười nói hoặc thở ngắn than dài theo cốt truyện. Bên cạnh là bàn mạt chược của bốn vị con dâu Tống gia, họ vừa chơi vừa nói chuyện phiếm. Tống lão tứ ngồi cạnh vợ mình, ba vị còn lại thì ngồi ở bàn gỗ đỏ bàn công việc. Còn Tống Phẩm Trà, cô đang ngồi cạnh mẹ mình, vui vẻ lướt Weibo.
Nhị tiểu thư Tống Thiện Kỳ là con gái của Tống lão đại, chị ruột của Tống Triều. Cô là một người yêu thích lịch sử và văn học chính thống, cũng là cô gái có học thức cao nhất trong nhà, đã có tận vài tấm bằng. Cô không chỉ nghiên cứu lịch sử trong nước mà cả lịch sử thế giới, chưa kết hôn nhưng đã có một người bạn trai cùng sở thích.
Ba Tống luôn giục cô kết hôn, nhưng lần nào cô cũng viện lý do để chưa kết hôn vội, đã thế nghe lại còn rất thuyết phục, lần nào nói xong ba Tống cũng không biết phải làm gì ngoài việc tài trợ cho cô một khoản phí nghiên cứu. Dần dà, ba Tống cũng không nói chuyện đó với Tống Thiện Kỳ nữa, dù sao ông cũng đâu có quỹ đen nhiều vậy.
Đừng nhìn Nhị tiểu thư trông văn nhã, có vẻ là một phụ nữ Trung Quốc truyền thống, thực ra cách nghĩ của cô rất cởi mở, lại còn là một phụ nữ theo chủ nghĩa độc thân.
Mười hai người trong phòng khách hoà thuận vui vẻ ai làm việc nấy. Hơn nữa thỉnh thoảng mùi đồ ăn thơm lừng trong nhà bếp bay ra lại càng khiến người ta háo hức hơn.
Ba Tống hít mũi, nuốt nước bọt rồi gọi với vào trong: “Bảo Nhi nấu cơm xong chưa con?”
Tống Thiện Kỳ cũng ngó về hướng nhà bếp, “Con ngửi thấy mùi canh hầm kiểu cũ.”
Hai người này vừa nói xong thì tất cả những người ở đây đều không ngồi yên được nữa. Tống lão phu nhân cũng chuyển từ yêu hận tình thù trong phim chuyển sang vấn đề cơm nước rất trần tục. Tống Phẩm Trà thì đứng dậy luôn, “Vào xem chút chẳng phải sẽ biết là xong hay chưa sao.”
Mấy đại lão Tống gia muốn ăn cơm nhưng cũng phải giữ mặt mũi, nhưng vợ họ thì không có áp lực tâm lý như vậy, từng người một đoan trang ưu nhã đứng lên. Thấy lão phu nhân và mẹ Tống vào bếp, mấy người kia cũng theo sau, Tống lão tứ cũng chẳng có cái áp lực kia, cũng theo vợ mình vào.
Ba Tống khụ một cái, nghiêm trang nói: “Con trai tôi nấu cơm, tôi phải đi xem chút.”
Hai người kia tỏ vẻ “Cháu trai tôi nấu cơm, tôi cũng phải đi xem chút” rồi gấp không chờ nổi theo sau.
Vừa đặt chân vào phòng ăn đã ngửi thấy mùi thơm nồng, trên bàn có mười mấy món, có cả món nóng, món nguội. Tất cả đều là đồ ăn Quảng Đông phù hợp với khẩu vị của họ. Tống Triều vẫn còn đang bận rộn, nồi canh nóng hổi vẫn đang phát ra tiếng sôi ùng ục.
Mấy người đã ngồi hết vào bàn rồi, nhưng bát đũa còn chưa dọn lên, ba Tống liền nghiêm mặt nhìn Tống Thiện Kỳ, “Thiện Kỳ, đi lấy bát đũa cho bà nội và mẹ con đi.”
Tống Thiện Kỳ vừa ngồi xuống ghế, nghe vậy cũng đứng lên xuống bếp. Tống lão tam thấy thế cũng sai Tống Phẩm Trà đi. Tính tình Tống Phẩm Trà hoạt bát, trừng Tống lão tam một cái mới đi vào. Vân tẩu thấy thế cũng vào bếp theo.
Tống Triều đang canh lửa, thấy mấy người vào liền nói luôn, “Tiện thể mang cơm lên luôn nhé, mọi người cứ ăn trước đi, đồ ăn xong hết rồi. Em đang làm nốt đậu hũ. Cả canh cũng sắp được rồi, lát em bưng lên sau.”
Tống Phẩm Trà nhảy nhót, nếu không phải trên người Tống Triều đang có khói dầu nhất quyết không cho cô ôm thì cô đã nhào lên rồi, “Tiểu Bảo Nhi, em hiền huệ quá đi mất. Hay là gả cho chị nhá.”
Tống Thiện Kỳ bảo Vân tẩu mang bát đĩa ra ngoài, mình thì nếm thử món canh hầm kiểu cũ kia. Nghe vậy liền hoà nhã nói: “Quốc gia quy định, họ hàng gần không thể kết hôn.”
“Thế thì để Tiểu Bảo Nhi làm tình nhân của em là được. Chị hứa sẽ chiều chuộng em cả đời, chỉ cần nấu cho chị ăn là được.”
“Thế thì thà nuôi heo còn hơn. Ít nhất heo lớn còn bán được.”
Tống Phẩm Trà đang muốn nổi nóng thì Tống Triều đã phì cười, thấy Tống Thiện Kỳ đang muốn tự múc canh liền vội ngăn lại: “Nhị tỷ, để em múc cho. Chị múc không đúng cách dễ bị bỏng lắm.”
Tống Triều lấy hai chiếc móc thép trong tủ ra móc vào hai tai nồi rồi dễ dàng bưng ra. Vừa mang ra, những người khác đều gấp không chờ nổi múc canh ăn.
Tống Phẩm Trà vội vàng chạy ra, sợ canh hết.
Tống Triều mỉm cười khi thấy mọi người đều ủng hộ đồ ăn mình nấu, thực ra ban đầu cậu nấu không ngon, rất khó nuốt. Nhưng người nhà vẫn cổ vũ ăn sạch, còn khen không tiếc lời.
Khi đó Tống Triều bé nhỏ mới có chín tuổi. Cậu đeo tạp dề lớn, cầm xẻng đảo thức ăn, thấy mọi người ăn sạch còn tưởng mình nấu ngon lắm, vui vẻ cười tít mắt. Sau đó mới thực sự thích nấu ăn, càng làm càng ngon.
Tống Triều thích cảm giác yên tĩnh và bận rộn khi nấu ăn, cũng thích nấu cho người nhà ăn. Cứ nhìn họ ăn là cậu lại cảm thấy vinh dự lớn lao.
Cậu quay lại phòng bếp bưng đậu hũ ra, sau đó còn chu đáo cắt một mâm trái cây mang ra để lát nữa mọi người ăn tráng miệng.
Nghĩ nghĩ, cậu lại cắt ít trái cây thành hình hoa rồi bỏ vào hộp cơm, cắt tỉa rất tỉ mỉ.
Cậu cũng lấy thêm ít đồ vừa nấu để vào hộp cơm, còn múc cả canh. Xong xuôi liền để sang một bên, chờ chiều sẽ mang đi cho cô gái kia nếm thử.
Tống Triều rất chu đáo, chuyện xem mắt là do cậu nhất thời kích động, bất kể thế nào cũng là có lỗi với cô gái kia. Chiều nay cậu sẽ tới xin lỗi người ta. Vừa lúc thời gian hẹn gặp cũng là 3 giờ, chắc chỉ ngồi trong quán café thôi. Kết thúc lúc 5 giờ chiều thì chắc cũng đói rồi. Mang hộp cơm đi cho cô gái ấy mang về hâm nóng lên là ăn được.
Từ góc độ này, Tống Triều cũng có thể coi như vừa dịu dàng vừa chu đáo.
2 giờ 30 chiều, quán café Tân Duyên.
Albert đang ngồi bên cửa sổ của quán cà phê, mành được kéo xuống một nửa để ngăn ánh nắng lại không khiến quán quá tối. Trước mặt anh là một chiếc máy tính xách tay màu trắng bạc, một tách cà phê đen bốc khói, một chiếc điện thoại di động và…..một bông hồng đỏ tinh xảo.
Albert gửi tài liệu cho Ken, rồi ngả lưng vào chiếc ghế mây. Ánh mắt anh vô thức chuyển sang đoá hồng kiều diễm kia, đóa hoa hồng rất đẹp, còn vương chút sương mai. Còn đã được xử lý hết gai trên cành.
Hoa hồng này là do Lâm lão phu nhân đưa cho anh, nói là tham gia hoạt động với bà. Nhưng sau đó lại bảo anh cầm hoa này tới quán café xem mắt.
Xem mắt…..
Đương nhiên Albert cự tuyệt.
Nhưng Lâm lão phu nhân nói đối phương đã đáp ứng, cũng đã hẹn thời gian rồi. Nếu cự tuyệt một cô gái thì không hay cho lắm. Không hài lòng thì cũng cứ gặp mặt rồi từ chối, còn hơn là chưa gặp đã từ chối.
Albert hết cách, đành phải tới gặp.
Có lẽ trong tâm anh cũng nghĩ, liệu xem mắt xong anh có thể gặp được cô gái mình yêu, sau đó thuận lợi kết hôn sinh con chăng. Như thế, anh có thể sẽ tránh được những người kia bức hôn, nhưng tiền đề là anh phải yêu người ấy.
Dù Albert chưa từng yêu ai, nhưng chịu ảnh hưởng từ cha mẹ, vợ tương lai của anh cũng phải do chính anh chọn mới được. Không nhất thiết phải yêu nhau sâu đậm tới mức nào, nhưng phải có cơ sở tình cảm.
Hai giơ tay nhìn giờ, đã 2:50 rồi. Không có ai vào quán café cả, bên ngoài cũng không thấy có cô gái nào cầm hoa hồng trên tay. Chẳng lẽ đến muộn?
Albert nhăn mi, tuy anh hiểu các cô gái có thể còn bận trang điểm, nhưng anh là người rất có quy tắc về thời gian. Anh không thích người đến muộn.
Nhưng không thích cũng không có nghĩa là anh không thể bao dung, chỉ có điều tiền đề phải là anh nguyện ý bao dung.
Đối với đối tượng xem mắt chưa từng gặp kia, đương nhiên sao Albert có thể dịu dàng bao dung được. Ngược lại, nếu như đó là người anh yêu, vậy chờ người ấy thêm một hai tiếng cũng có sao đâu?
Đã qua 3 giờ, Albert sẽ giờ đối phương 15 phút, nếu người đó không tới, anh sẽ lập tức rời đi.
Nhưng qua 15 phút cũng vẫn không thấy người, đang khi Albert thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy thanh toán hoá đơn thì nghe thấy giọng nói điện tử “hoan nghênh ghé qua” ở cửa, quay đầu lại nhìn, là Tống Triều đang vừa thở hổn hển vừa cầm một bông hồng, còn mang theo cả hộp cơm.
Albert kinh ngạc.
Hoa Hồng Nhỏ?