Lâm lão phu nhân giật cả mình, vừa quay lại nhìn thì thấy là cháu gái Lâm Tĩnh của mình. Bà oán trách lườm lườm, “Con nhóc quỷ, làm bà giật cả mình.”
“Bà nội, bà đã giương móng vuốt tới tận Đường Đại rồi á. Chậc, người ta đến ở có một tháng thôi mà. Ở Trung Quốc có một tháng mà bà cũng không tha, bắt người ta đi xem mắt cơ.” Lâm Tĩnh nhìn một chồng tư liệu trong tay bà, nhìn cô gái như thế, trong lòng thầm thương thay cho Albert.
“Xem mắt thôi chứ có phải kết hôn đâu. Gặp được nhân duyên chính là chuyện tốt nhất trên đời, đây là tích đức biết không hả. Bọn nhóc các cháu không hiểu thì đừng nói bừa. Ầy, này, qua đây giúp bà lưu tài liệu vào máy tính đi.”
Lâm Tĩnh nhận tư liệu trong tay bà, lầm bầm: “Cái gì mà tích đức, rõ ràng là bà so tài với bà Tống mà. Lần trước bà còn dẫn cháu ra ngoài giễu một vòng như khỉ vậy đó, chọc giận bà Tống mà bà vui tới mức về còn ăn thêm được một bát cơm. Giờ chắc chắn là bà lại đánh cuộc gì đó với bà Tống rồi nên mới vội tìm người đi xem mắt vậy. Lại còn lập hội tổ chức xem mắt nữa chứ, rõ ràng là nhàn rỗi không có việc gì mà.”
Bà cụ đập nhẹ vào gáy Lâm Tĩnh, “Lẩm bẩm cái gì thế hả? Mau nhập liệu đi, còn có hai ngày thôi, nhanh cho lão Vương còn chọn người.”
Lâm Tĩnh bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời nhập dữ liệu của Albert vào máy tính, còn tiện thể gửi cho nhân viên kỹ thuật của hội – lão Vương.
Lão Vương đầu kia vừa nhận tư liệu đã nghĩ: Ôi chao! Cao cấp vầy! Khó mà tìm được ai xứng.
Tống Triều về đến nhà thì đã gần 10 giờ. Tống lão phu nhân đã đi ngủ, nhưng trước khi ngủ vẫn dặn Vân tẩu chuẩn bị sữa cho Tống Triều.
Ba mẹ Tống vừa đi du lịch về vẫn đang ngồi ở phòng khách chờ Tống Triều, đầu tiên mẹ Tống ân cần hỏi han Tống Triều một phen, sau đó bị ba Tống giục về làm đẹp để lát nữa khỏi trễ giờ ngủ. Mẹ Tống thích đẹp, mỗi tối đều phải thoa thoa đắp đắp gì đó lên mặt.
Làm xong cũng phải mất đến một hai tiếng, hôm nào muộn thì 12 giờ mới đi ngủ. Ngày hôm sau liền không tỉnh táo nổi. Tới tuổi này rồi, thức đêm rất hại sức khỏe. Ba Tống là đại quê mùa, chẳng hiểu sao mẹ Tống cứ phải làm đẹp mà ảnh hưởng đến giờ ngủ, nhưng không khuyên được, đành phải canh thời gian giục vợ mình về phòng làm đẹp trước.
“Bảo Nhi ngoan, mẹ về phòng đây.”
Tống Triều ngoan ngoãn hôn lên mặt mẹ Tống hai cái, “Mẹ ngủ ngon nha.”
Mẹ Tống được Bảo Nhi hôn hai cái xong liền vừa lòng lên lầu.
Tống Thiện Cầm nói với ba Tống: “Đại bá, con còn có việc cần làm, con đi trước.”
Ba Tống gật đầu xong Tống Thiện Cầm cũng về phòng. Giờ trong phòng khách chỉ còn lại ba Tống và Tống Triều, Vân tẩu cũng đã về phòng nghỉ ngơi.
Tống Triều đứng trước mặt ba Tống, rất là ngoan.
“Ngồi đi. Uống sữa đi đã không lát nữa nguội.”
Tống Triều ngồi xuống cầm ly sữa, miệng uống từng ngụm nhỏ.
Ba Tống bị manh hết sức, nhưng lòng cũng rất lo lắng. Sao con mình ngoan quá vậy không hề phản nghịch còn ngoan hơn cả con gái nhà người ta, làm ông cứ có tâm tình của một người cha sợ con gái mình bị tên đàn ông thô bỉ nào khác lừa mất.
Ba Tống nhẹ giọng e hèm rồi nói: “Học hành sao rồi?”
“Vẫn ổn ạ.”
“Tám người chị của con tuy ham chơi lại khiến người nhà lo lắng nhưng đều học rất giỏi. Lão ngũ kém nhất cũng còn thi đỗ đại học chính quy trường điểm, con thân là nam đinh duy nhất của Tống gia chúng ta, không thể kém cỏi được.” Ba Tống nghiêm túc dặn dò.
Tống Triều ngoan ngoãn gật đầu, ba Tống thấy vậy lại tự hỏi xem có phải mình nghiêm khắc quá rồi không, có khi lại tạo áp lực cho Tống Triều cũng nên. Nghĩ vậy, ông lại sửa lời, ôn hòa nói: “Nhưng mà thi không tốt thì cũng đừng nản chí, ba và hiệu trưởng đại học S là bạn tốt, kiểu gì cũng cho con đi học được thôi. Không được nữa thì cho con đi du học, tốt nghiệp xong sẽ về quản lý công ty.”
Chẳng nhẽ ba định bồi dưỡng một nhị thế tổ bại gia tử sao?
Tống Triều co rút khóe miệng, ngón cái vuốt thành cốc, hơi cạn lời: “Ba ơi, thành tích của con đâu có kém như thế.”
Ba Tống hơi sửng sốt: “Thế à? Ờm, tốt, không hổ là con trai ta. Mà này, Bảo Nhi, bà nội con muốn lưu thứ này vào máy tính, con đi làm đi.”
Tống Triều nhận một chồng tư liệu từ tay ba Tống, lật xem từng trang, “Ba ơi, nhưng đây là bà nội muốn ba lưu vào mà.”
“Ồi, như nhau hết ấy mà.”
Tống Triều cạn lời, “Ba…..”
Ba Tống vội vàng đứng lên lên lầu, “Mẹ con gọi rồi, ba lên phòng đây. Con làm nhanh lên nhé, mai bà nội cần rồi đó. À, tốt nhất là gửi luôn cho lão Vương kỹ thuật gì gì đó nhé.”
Tống Triều bất đắc dĩ nhìn theo bóng ba Tống đi vội lên lầu, trên tư liệu còn viết một dòng chữ to: Buổi xem mắt trong khu dân cư.
Xem mắt?
Tống Triều ngồi trước máy tính, ngây người chọt chọt vào hai chữ xem mắt. Nghe thấy tiếng chuông báo mới bừng tỉnh, cậu nhìn tư liệu trên giấy, lại nghĩ tới lời Chu Tiếu nói, ma xui quỷ khiến thế nào lại điền toàn bộ tên và thông tin của mình vào file excel.
Sau khi đọc lại tư liệu của mình, cậu lại tiện tay tìm một bức ảnh trên máy tính, chẳng nhìn đã tải lên, sau đó gửi tư liệu cho lão Vương.
Nhìn thông báo đã gửi thành công, Tống Triều ngây ra một lúc lâu. Sau đó cậu hối hận che mặt rên rỉ, vì sao mình lại nghe theo cái chủ ý thối nát của Chu Tiếu mà gửi tư liệu của mình đi chứ?
Tống Triều che mặt nằm ườn ra ghế giả chết, cậu quyết định rồi, dù bại lộ thì cậu cũng sẽ coi như không biết, nhất định không thừa nhận là do mình làm là được.
Quên đi, thay vì nghĩ ngợi lung tung, nghĩ xem ngày mai sẽ nấu món gì đi thì hơn.
Tống Triều cầm cặp sách lên, muốn lấy quyển vở, nhưng lại đụng tới thứ gì cứng cứng. Cậu lấy ra, thì ra là chiếc ví nam mà cậu làm, giờ cậu mới nhớ ra, mình phải xem biểu diễn, sau đó lại bị Lương Thấm chặn lại nên đã quên đưa ví cho Lâm An xem.
“Mọi việc hôm nay đều chẳng thuận lợi gì hết!”
Tống Triều nằm lên giường rên rỉ, nhìn chằm chằm trần nhà. Cậu vô thức nhớ tới Albert, trong đầu đo đạc chiều cao và size quần áo của anh, lại thiết kế quần áo thích hợp. Nghĩ một lát liền nghĩ tới gương mặt Albert.
Không thể không thừa nhận Albert rất đẹp trai, đẹp tới mức khiến cậu nhìn mà mê mẩn.
Thực ra bản thân Tống Triều cũng rất đẹp, nhưng không biết có phải vì thân thể dị dạng không mà dung mạo cậu lại thiên hướng diễm lệ, giống một cô gái tinh tế xinh đẹp hơn. Còn vẻ ngoài điển trai của Albert lại là sự tinh tế và ngông cuồng của một người đàn ông. Đó là hình mẫu mà Tống Triều vẫn luôn ao ước, cậu có thói quen ở sạch cùng yêu cái đẹp, dù không ưa diện mạo quá mức nữ khí của mình nhưng cũng không bao giờ muốn mình trở thành một người đàn ông thô kệch.
Tống Triều thầm nghĩ, nếu Đường Đại mà đi xem mắt chắc sẽ có rất nhiều cô gái tranh nhau. Trái lại là cậu, chẳng biết có ai thèm nhìn tới không.
Đáng tiếc nha, rất có thể ảnh là yêu quái! Người đẹp thế sao lại là yêu quái chứ, tiếc thật ấy, chứ không…..
Trong mơ màng, Tống Triều nghĩ miên man rồi ngủ mất. Cho tới khi mặt trời lên cao, tư liệu của cậu đã nằm chễm chệ trong máy tính của lão Vương rồi, lại còn ngay cạnh tư liệu của Albert.
Hôm sau, lão Vương vừa ngáp vừa dụi mắt, ngậm bánh quẩy sữa đậu nành bước ra ngoài, mặt đầy phiền não. Đồ đệ tiểu Vương của ông thấy thế liền hỏi, “Sư phụ ngài đang bận tâm điều gì vậy?”
“Hôm qua Lâm lão phu nhân gửi tư liệu một người, bảo ta tìm một cô gái xứng đôi. Nhưng rất khó.”
Tiểu Vương còn tưởng là điều kiện của người kia quá kém, “Đúng thế. Các cô gái ở đây đều rất tốt, tìm người xứng đôi quả là khó.”
Lão Vương lắc đầu: “Ta đang nói là không có cô gái nào xứng với người đó ấy chứ.”
Tiểu Vương kinh ngạc, “Sư phụ có nhầm không thế? Các cô gái ở khu mình đều có điều kiện tốt như thế mà còn không xứng á? Người đàn ông kia tốt đến mức nào chứ?” Nói thật là cậu ta không tin đâu.
“Cũng không phải các cô gái ở khu mình không tốt, nhưng chỉ riêng phần cứng đã khó xứng đôi rồi, tiếp theo là bối cảnh. Mi tự xem đi này.”
Tiểu Vương ngó vào máy tính của lão Vương, ảnh chụp đập vào mắt, cậu ta lập tức kinh sợ: “Đây thật là nhân loại sao?”
“Thật! Lâm lão phu nhân gửi đó, còn giả được sao?”
“Anh ta…..đẹp quá.”
Không chỉ đẹp mà còn quý khí ưu nhã nữa. Ảnh thẻ mà còn đẹp thế này thì người thật còn thế nào. Nhìn nhìn thông tin, định cư ở London, lại còn là giám đốc một ngân hàng nhỏ, thế thì khó tìm đối tượng thật rồi. Người có diện mạo xứng đôi chắc gì đã muốn chuyển tới sống ở London. Các cô gái khu này đều là bảo bối của nhà họ, làm sao có thể theo một người đàn ông ra nước ngoài định cư?
Đương nhiên cũng có cô qua đó du học, nhưng diện mạo lại không xứng. Đúng là khó thật chứ!
Tiểu Vương nhìn nhìn, đột nhiên nhớ ra sáng nay có thấy Tống lão phu nhân gửi mail tới. Cậu ta vội click mở ra xem, bà Lâm với bà Tống khá thân nhau, một người là chủ nhiệm còn người kia là phó. Lâm lão phu nhân gửi một phần tư liệu tốt như thế đến, có khi Tống lão phu nhân cũng vừa lúc có người xứng đôi ấy chứ.
Vừa mở mail đã thấy một file excel khá dài. Cậu ta kéo xuống rồi dừng ở một cái tên: Tống Triều.
Tiểu Vương nghĩ nghĩ, tên này hay phết. Một Đường Đại, một Tống Triều, đúng là có duyên.
Vì thế cậu ta click mở, vừa mở đã thấy kinh diễm vì tấm ảnh kia.
Một cô gái thật xinh đẹp!
Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen tròn sáng ngời, mái tóc ngắn rất mềm mại, tao nhã. Da rất trắng, trắng như sứ.
Tên đã xứng, diện mạo cũng xứng luôn.
“Sư phụ, qua đây xem này. Hai vị này có duyên quá, tên với diện mạo đều xứng đôi.”
Lão Vương vừa nhìn cũng lập tức kinh diễm bởi diện mạo của Tống Triều. Đúng là xứng thật, “Cái khác thì sao? Bối cảnh gia đình ấy.”
“Con xem đã, vị Tống Triều này mới…..mười bảy?! Không được rồi, đã đến tuổi kết hôn đâu.”
“Không sao, Đường Đại có quốc tịch EG. Tuổi kết hôn bên đó là mười sáu.”
Ánh mắt tiểu Vương nghi ngờ nhìn lão Vương, chỉ kém mỗi viết hai chữ cầm thú lên mặt. Lão Vương suýt nữa đã tạt sữa đậu nành trên tay vào cái bản mặt cậu ta, “Làm việc tử tế đi.”
“Vị thành niên thì xem mắt cái gì, đi chơi đi chứ.” Tiểu Vương lầm bầm, “Hả? Người ta muốn đi EG du học, thật ra cũng rất hợp đấy chứ. Nhưng sao lại không điền giới tính và bối cảnh gia đình nhỉ?”
“Chắc là không chú ý, cứ để hai người họ gặp một lần đã rồi nói sau. Không phải Lâm lão phu nhân nói thứ Bảy có thời gian sao? Sắp xếp cho họ gặp nhau vào thứ Bảy đi, có lưu số chưa? Gửi tin nhắn đi. Được rồi, để ta báo lại với bà Lâm.”
Tiểu Vương nghe lời, sắp xếp tư liệu của Tống Triều và Albert vào cùng một hồ sơ, dự định một lúc sau sẽ gửi tin nhắn thông báo cho hai người.