Lương Thấm bắt đầu nói những lời khó nghe, thái độ cũng kiên quyết.
Tống Triều cau mày, cái tính khí bướng bỉnh lâu lâu mới xuất hiện một lần lại nổi lên.
Tống Triều bình thường ngoan ngoãn, thông minh nhưng không phải vì thế mà không biết nổi giận. Thực ra, một khi cậu đã nóng giận thì không nghe ai hết. Dù sao cậu cũng là Bảo Nhi của cả nhà, từ nhỏ đến lớn đều được chiều chuộng hết mực.
Không kiêu ngạo chút thì ai mà tin được.
Bình thường tính tình Tống Triều rất mềm mại ngoan ngoãn. Nhưng vừa giận là sẽ bướng y như lừa, dày vò cả nhà khổ sở luôn. Một khi Tống Triều đã bướng thì không ai dỗ được, Tống lão đại mà hung thần ác sát trừng mắt lườm, Tống Tiểu Bảo Nhi sẽ chu miệng, con ngươi đen bóng ướt đẫm, dáng vẻ tủi thân vô cùng, lập tức khiến Tống lão đại bị cả nhà thảo phạt.
Tống Triều nói: “Nếu cậu không nói nguyên nhân thì cũng đừng nghĩ sẽ xóa được ảnh trong điện thoại của tôi. Làm gì có buổi toạ đàm nào không cho chụp ảnh? Cậu đừng dọa tôi! Nếu cậu dám lấy di động của tôi, tôi sẽ kiện cậu. Lương Thấm, tôi biết cậu.”
Albert trong hậu trường đi ra vốn định giải vậy, nhưng thấy thế, anh quyết định đứng nghe chút, không bước ra vội.
Trong lòng anh cảm thấy bạn nhỏ Tống Triều này thực sự rất thú vị. Thoạt nhìn rất ngoan ngoãn mà lúc mấu chốt lại rất bướng bỉnh. Trong khi những người khác dù không hài lòng cũng vẫn xóa hết ảnh, chỉ duy nhất Tống Triều kháng cự.
Nhưng kháng cự thì cứ kháng cự đi, lại còn nói “kiện cậu” nữa chứ. Quả thực giống y như trẻ con dọa mách giáo viên vậy, Albert nghe mà không biết nên bày vẻ mặt gì. Anh đứng phía sau, nắm tay đặt lên miệng cố nén cười rồi tiếp tục theo dõi phản ứng của Tống Triều.
Lương Thấm nghe vậy, lập tức cười lạnh: “Kiện tôi? Bạn học, dù tôi thực sự đập vỡ điện thoại của cậu thì cùng lắm cũng chỉ phải đền cậu cái mới thôi. Còn nữa, cậu biết tôi? Thế thì sao? Hay là cậu muốn tìm người dạy dỗ tôi? Giỏi thì cứ làm, để xem là ai dạy dỗ ai!!”
Những lời cuối cùng, Lương Thấm nói vào tai Tống Triều. Thầm thì, trong bông giấu kim, cách đe dọa khôn ngoan hơn Tống Triều rất nhiều.
Lương Thấm dù sao cũng là trưởng câu lạc bộ ngoại giao của một trường trung học, chỉ là một học sinh trao đổi mà có thể chèn ép một loạt tinh anh của câu lạc bộ ngoại giao đại học S. Thủ đoạn đó đương nhiên không đơn giản như những học sinh trung học bình thường. Xét về cả độ tàn nhẫn lẫn mưu mô thì Tống Triều không thể so sánh được.
Nhưng Tống triều không ngốc. Cậu rất thông minh, chỉ vì ngày thường luôn được người nhà bảo hộ quá mức thôi. Cậu biết những mặt tối trong bản chất con người, chỉ là chưa từng thực sự đối mặt. Nhà Tống Triều kinh doanh bất động sản, lại còn từng buôn người, sao có thể không có tâm kế thủ đoạn? Tống gia tuy rất tốt với những thành viên trong gia đình, nhưng đối ngoại cũng giảo hoạt có tiếng. Họ chiều chuộng Tống Triều, nhưng phương pháp giáo dục con cái luôn áp dụng giống như đại bàng.
Thứ đầu tiên Tống gia giáo dục Tống Triều chính là mặt tàn nhẫn trong những lĩnh vực kinh doanh, trước mặt tươi cười nhưng sau lưng có thể cắn nuốt đối phương đến tận xương tủy. Nhưng họ vẫn có giới hạn, trước khi Tống Triều thành niên, họ sẽ gắng hết sức, không để Tống Triều phải đối mặt với sóng to gió lớn.
Họ chỉ nói cho cậu nghe về sự nghiệt ngã của xã hội bên ngoài để cậu chuẩn bị tâm lý trước.
Cho nên khi Tống Triều đối mặt với công kích đột ngột của Lương Thấm, cậu cũng không giật mình.
“Lương Thấm, tôi biết cậu……”
Lương Thấm cười lạnh.
“Thích Đường Đại.”
Sắc mặt Lương Thấm chợt thay đổi, có hơi chột dạ hoảng hốt. Nhưng rất nhanh đã trấn định lại, nhìn xung quanh thấy không ai phát hiện, cô ta liền lạnh mắt nhìn Tống Triều: “Cậu định lấy chuyện này ra uy hiếp tôi? Có gì mà uy hiếp? Trai chưa vợ gái chưa chồng, tôi thích Đường Đại thì sao. Tôi còn có thể thản nhiên thừa nhận với cậu, tôi thích anh ấy, nhất kiến chung tình đó.”
Tống Triều im lặng, từ lúc thấy Lương Thấm hoảng hốt, cậu đã có đáp án rồi.
Theo lời Lương Thấm nói, thích một ai đó là chuyện bình thường. Nếu đã có thể thản nhiên thừa nhận, vậy trước đó cô ta hoảng cái gì?
Tống Triều cười cười: “Thế thì có phải cậu cũng nên xóa ảnh trong điện thoại của mình không?”
Sắc mặt Lương Thấm đại biến, cô ta trừng mắt nhìn Tống Triều, thanh âm đột nhiên cất cao: “Cậu nói bậy gì đó?”
Giọng nói the thé đột ngột của Lương Thấm thu hút sự chú ý của những người xung quanh, trong đó có vài người đến từ trường trung học Ngoại Ngữ. Đa số đều là người ủng hộ cô ta, nhìn sắc mặt Lương Thấm, họ còn tưởng cô ta bị Tống Triều ức hiếp. Cả đám người vội vàng chạy tới đẩy Tống Triều ra, vây quanh Lương Thấm, hỏi đã có chuyện gì.
Lương Thấm chỉ vào Tống Triều: "Cậu ta không chịu xóa ảnh, còn dọa nạt, mắng chửi tôi. Cậu ta nói sẽ tìm người dạy cho tôi một bài học."
Trong số những người đi theo Lương Thấm tới còn có vài nam sinh cao lớn, trong đó có một người từ trước đến nay vẫn coi Lương Thấm như nữ thần. Nghe vậy, nam sinh kia lòng đầy căm phẫn, hùng hổ bước lại đây, Tống Triều còn đang tuổi lớn, mới 1m70, đứng trước mặt cậu ta có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Khung cảnh ồn ào này hiển nhiên đã thu hút sự chú ý của Phòng kiểm tra kỷ luật của hội sinh viên trường đại học S. Tùy Dã - chủ tịch hội sinh viên Đại học S - thấy tình hình này liền lo lắng có chuyện liền vội bước đến. Albert nãy giờ vẫn đang trốn vì muốn nhìn vẻ dễ thương của Tống Triều, giờ thấy cậu có thể bị bắt nạt nên cũng nhanh chóng bước ra.
Đáng tiếc không chờ họ tới giải vây, Tống Triều đã phủ đầu trước.
“Cậu đánh tôi?”
Tống Triều không nói “cậu dám đánh tôi?” mà là “cậu đánh tôi?” Chỉ khác có một chữ nhưng chính là cách biệt một trời, thuộc về hành hung chưa thành cùng hành vi phạm tội có chủ đích.
Nam sinh cao lớn ngốc nghếch kia vốn định dùng nắm đấm “giảng đạo lý” cho Tống Triều giờ lại lúng ta lúng túng chưa kịp phản ứng. Rõ ràng cậu ta chưa đánh mà, sao cứ có cảm giác như mình đã đánh người ta bán thân bất toại vậy?
Tống Triều đã được tám người chị, ba người thẩm, mẹ thân yêu cùng bà nội dạy dỗ nên mồm miệng vô cùng nhanh nhẹn.
“Các cậu ỷ đông người muốn bắt nạt một mình tôi phải không? Đổi trắng thay đen, không phân rõ thị phi, lợi dụng việc công trả thù riêng, hóa ra trường trung học Ngoại Ngữ các cậu đều như thế này phải không? Sự việc còn chưa rõ, chỉ nghe lời nói một phía của cậu ta liền muốn tấn công tôi, không cho tôi giải thích đến một câu. Dù là tội phạm tử hình cũng có quyền chống án, huống chi các cậu chẳng qua chỉ là học sinh trao đổi mà thôi. Thậm chí các cậu còn không phải thành viên của Hội sinh viên Đại học S, chính chủ người ta còn chưa nói gì mà các cậu đã nhảy nhót. Cầm đèn chạy trước ô tô cũng khá đấy!”
Nam sinh cao to kia bị nói tới mức á khẩu.
"Cậu đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy—"
“Tôi nói sai à? Chẳng lẽ không phải cậu nghe Lương Thấm khóc lóc kể lể liền nhiệt huyết dâng trào, muốn dạy cho tôi một bài học à? Chẳng lẽ trong lòng cậu không hề có suy nghĩ muốn đánh tôi chắc? Nếu không phải tôi ra đòn phủ đầu, có khi giờ tôi đã phải nằm viện rồi. Chẳng lẽ vừa rồi cậu chỉ muốn nói nhân sinh giảng đạo lý cho tôi chắc? Đừng gật đầu, ấy, đừng gật đầu, cây cần vỏ người cần mặt mũi. Dù cậu có ngu xuẩn muốn đổi trắng thay đen không phân rõ thị phi thì ít nhất cũng phải biết quý trọng da mặt mình chứ.”
Nam sinh cao lớn kia tức đến mức đau gan, trừng mắt thở hổn hển. Những người phía sau cậu ta thấy thế muốn lên hỗ trợ, nhưng Tống Triều vừa nhẹ nhàng liếc mắt đã khiến họ không thể động đậy. Vừa chứng kiến mồm mép Tống Triều, sức chiến đấu kia, họ xác định bản thân không thể đỡ nổi.
Giờ đã có rất nhiều người, trừ một nhóm học sinh trường họ thì còn lại đều là sinh viên Đại học S. Mà hội sinh viên đại học S cũng chẳng có hảo cảm gì với họ. Người đông thế mạnh, họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nói cho cùng, đây cũng chỉ là một đám thiếu niên da mặt mỏng, tuy tam quan có chút không tốt, nhưng cũng không phải người xấu. Thấy Tống Triều đã liệt kê ra hết những gì họ định làm, thậm chí nghĩ trong đầu, cả đám liền không dám làm gì nữa.
Không chỉ không dám làm gì mà còn có chút dao động. Dao động cái gì? Thực ra họ đều hiểu rõ phẩm tính Lương Thấm ra sao. Chỉ vì muốn thể hiện là giở trò với sinh viên đại học S đủ biết cô ta ngang ngược tới mức nào. Giờ chẳng qua cũng chỉ coi họ như đồng bọn đến bênh vực mình mà thôi?
Dưới đủ loại băn khoăn, trừ nam sinh cao lớn kia, chẳng ai muốn ra mặt cho Lương Thấm nữa.
Tống Triều cười lạnh, khuôn mặt xinh đẹp của cậu có vẻ rất kiêu ngạo. Nhưng vẻ kiêu ngạo ấy trong mắt Albert lại thành vô cùng xinh đẹp, diễm lệ như một đóa hồng.
Albert vốn tưởng Tống Triều chỉ là chú thỏ mềm như bông, nhưng anh đã lầm. Anh nhớ đến những bông hồng có gai được trồng trong khu vườn của ngôi nhà ở Nam Kensington. Nhìn từ xa thì rất yên tĩnh và xinh đẹp, nhưng một khi cố gắng kéo ra sẽ bị gai đâm.
Tống Triều chính là một đóa hồng nhỏ có gai trong khu vườn kia.
Không phải đóa hồng mềm nhũn mặc người bắt nạt, mà chính là đóa hồng có gai và móng vuốt.
Albert cười nhẹ, ánh mắt nhìn Tống Triều sáng tới mức bản thân anh cũng không nhận ra. Trong lòng anh thầm nghĩ, sao lại có người đặc biệt như vậy? Có thể ngoan ngoãn tới mức khiến người ta muốn chiều chuộng, rồi lại có thể miệng lưỡi sắc bén giương nanh múa vuốt như một đóa hồng có gai.
Albert đắm chìm trong niềm vui bất ngờ vì phát hiện ra một mặt khác của Tống Triều đến nỗi không phát hiện ra cậu chính là đóa hồng của cuộc đời mình. Bởi vậy, anh đã vòng đi vòng lại tận hai tháng mới bắt lấy đóa hồng nhỏ ấy.
Tống Triều mồm mép nhưng cũng không phải chỉ trong một sớm một chiều mà luyện thành, đó là do người nhà cậu trường kỳ hun đúc đó. Kỹ năng của các mỹ nữ Tống gia đều thể hiện mức độ khác nhau theo độ tuổi.
Lợi hại nhất đương nhiên là Tống lão phu nhân, tiếp theo là mẹ của Tống Triều và các thẩm. Trong ấn tượng của Tống Triều, cậu chưa từng thấy bà nội mình phát huy công lực nên không rõ cụ thể cấp bậc của bà ra sao. Nhưng cậu đã chứng kiến mẹ mình cùng các thẩm uyển chuyển cùng ai oán nói chuyện khiến các vị đại lão Tống gia trở nên dễ bảo thế nào.
Đúng là miệng văn nhân tâm nữ nhân, kết hợp lại thì được cả thiên hạ.
Ảnh hưởng từ họ nhưng công lực của Tống Triều còn tương đối thấp. Nhưng cũng đủ để ứng phó với đám thiếu niên da mặt mỏng còn dám chơi trò tâm kế này rồi.
Tống triều hừ lạnh một tiếng, còn hừ rất có kỹ xảo. Nếu hừ mạnh thì nghe như đang xì mũi, nhưng nếu hừ nhẹ thì làm sao người khác nghe được. Phải đi từ cổ họng đến xoang mũi, không nhẹ không nặng, thể hiện sự khinh bỉ một cách hoàn hảo thì mới có thể lấn át họ được.
“Không còn lời gì để nói à? Chột dạ sao? Cậu cũng đừng phản bác, tôi đây không nói sai nửa câu đâu. Chậc, tôi thực sự không hiểu, tại sao cậu vừa nghe người ta nói có một câu mà đã vội chạy tới tính sổ với tôi vậy? Cậu không thể dùng não mà ngẫm lại chân tướng sự tình như thế nào sao? Thật không hiểu nổi, cậu lớn đầu rồi, có phải đứa nhóc bảy tám tuổi đâu, chưa biết rõ ràng ngọn nguồn lại còn đi cùng đám bạn chơi trò “bạn tôi ghét cậu cho nên tôi cũng ghét cậu nữa”. Thật khó đỡ!”