Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 20




Bất kể Lục Cửu có ý gì, ít nhất với sự nỗ lực của hắn, hình tượng sắp vỡ vụn của Lục Đình trong lòng Thẩm Kiều đã được cứu vãn.

Sau khi bị ép ngắm hoa dưới nắng một lúc lâu, rốt cuộc Thẩm Kiều cũng được Lục Cửu đẩy vào nhà.

Quản gia đứng chờ ở cửa, vừa thấy Lục Cửu thì khom lưng nói, "Trợ lý Lục, Lục tổng đang ở trong phòng làm việc, muốn gặp cậu ấy ạ."

Cậu ấy là ai khỏi cần nói cũng biết.

Trong biệt thự có thang máy, Lục Cửu đưa Thẩm Kiều lên lầu, thang máy rộng rãi chiếu sáng hai người, Lục Cửu cúi đầu nhìn thanh niên xinh đẹp rồi điềm tĩnh mở miệng.

"Thẩm gia đuổi cậu ra khỏi nhà, Lục gia đã chứa chấp cậu, bất kể anh ấy làm vậy vì lý do gì thì tôi vẫn mong cậu hiểu rõ thân phận, biết mình nên làm gì và không nên làm gì."

Thẩm Kiều nhìn bóng mình trong gương, vẻ mặt hơi ngơ ngác.

Cậu nên làm gì và không nên làm gì cơ?

Nhưng chưa kịp hỏi thì thang máy đã lên đến nơi. Lục Cửu dẫn cậu ra khỏi thang máy, suy nghĩ giây lát rồi nhắc nhở mấy câu.

"Làm vật cưng, ngoan ngoãn nghe lời là trên hết, tiếp theo là học cách lấy lòng chủ nhân. Cậu cũng đâu muốn sau này phải sống khổ đúng không?

Trong lòng Thẩm Kiều chùng xuống.

Vật cưng......

Thì ra đưa cậu về đây vì lý do này sao?

Ở nơi Lục Cửu không nhìn thấy, sắc mặt thanh niên tái đi.

Bỗng nhiên cậu mỉm cười tự giễu, với kẻ tàn phế như cậu, ngoài gương mặt này ra còn có gì đáng giá nữa chứ?

Lục Cửu đưa tay gõ cửa, bên trong vọng ra một giọng nói trầm thấp "Vào đi."

Hắn đẩy Thẩm Kiều vào, sau đó thức thời lui ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Trong phòng làm việc chỉ còn Thẩm Kiều và Lục Đình.

Cậu ngước nhìn người đàn ông ngồi trên ghế. Áo vest xám đã bị anh cởi ra, chiếc sơ mi trắng tôn lên thân hình săn chắc, tay trái mân mê cà vạt, tay phải lật một xấp tài liệu.

Thấy Thẩm Kiều, anh gập tài liệu trong tay lại rồi kéo mạnh cà vạt xuống, tùy ý ném sang sofa bên cạnh.

"Tới đây."

Thẩm Kiều đẩy xe lăn tới cạnh rồi yên lặng nhìn anh.

Nắng chiều ấm áp, thân hình gầy gò của cậu tắm trong ánh mặt trời, hệt như một chú mèo ngoan hiền.

Lục Đình xoa trán ngồi dựa vào ghế.

Đã lâu lắm rồi anh chưa nghỉ ngơi, cơ thể mách bảo anh nên ngủ nhưng đại não lại vô cùng hưng phấn, mi tâm giật mạnh, hai mắt chẳng có vẻ gì muốn nhắm lại.

Mỗi lần bực bội Lục Đình lại muốn hút thuốc.

Anh lấy hộp thuốc lá ra khỏi ngăn kéo rồi cầm bật lửa, quay đầu nhìn Thẩm Kiều: "Tôi hút thuốc có phiền không?"

Thẩm Kiều có thể nói phiền sao? Cậu chỉ có thể lắc đầu mà thôi.

Khói thuốc lượn lờ giữa hai người, cảm giác cay nồng làm dịu đi thần kinh căng thẳng của Lục Đình, ánh mắt anh dán vào xấp tài liệu trên bàn.

Đây là tư liệu về Thẩm Kiều mà Lục Cửu đưa cho anh sáng nay.

"Thẩm Kiều đúng không?" Anh cười khẽ rồi bỏ tài liệu vào máy cắt giấy bên cạnh, "Tôi có thể nuôi cậu, nhưng tiền của tôi không phải do gió thổi tới, cậu có thể báo đáp gì cho tôi?"

Lúc hỏi câu này ít nhiều gì anh cũng có ý trêu chọc, một người tàn tật hai chân thì có thể làm được gì chứ? Nhưng chỉ cần cậu nghe lời và không chọc giận Lục Đình, anh có nuôi cậu trong nhà như nuôi mèo.

Sau khi được Lục Cửu nhắc nhở và nghe anh hỏi vậy, muốn Thẩm Kiều không nghĩ lệch đi cũng khó. Nhưng đã đến nước này, cố giữ trinh tiết rẻ rúng của cậu cũng chẳng ích gì.

Nghe vậy cậu cúi đầu xuống trước mắt Lục Đình, "Lục tiên sinh, anh muốn làm gì cũng được ạ."

Lục Đình ngồi cao hơn cậu nên dễ dàng nhìn thấy dáng vẻ hiền lành ngoan ngoãn của cậu. Cổ cao thon thả, dung nhan mỹ lệ, mắt sáng long lanh, thảo nào làm con trai út nhà họ Tống điên đảo, giờ vẫn đang ráo riết tìm người.

Anh nhận ra Thẩm Kiều nhíu mày vì mình tới gần, thậm chí còn quay đầu ho khẽ.

Lục Đình liếc nhìn điếu thuốc trong tay, cười một tiếng rồi dụi tắt, sau đó cúi người tới gần cậu, ngón tay thô ráp nắm cằm Thẩm Kiều.

Lực tay anh không mạnh nhưng vẫn buộc Thẩm Kiều ngẩng đầu lên.

Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ hào hứng, "Thật sự muốn làm gì cũng được sao?"

Khi thân hình cao lớn đến gần, Thẩm Kiều cảm thấy sợ hãi theo bản năng, toàn thân cứng đờ nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, Lục tiên sinh."

Lục Đình thu tay lại, dịch ghế ra sau nửa bước rồi quay người đối diện với Thẩm Kiều, "Vậy cho tôi xem cậu có thể làm gì đi?"

Thẩm Kiều sửng sốt nhìn Lục Đình, chỉ thấy đối phương ung dung ngồi dựa vào ghế, tư thái lười biếng, cứ như giao hết quyền quyết định cho cậu.

Thẩm Kiều ghì chặt tay vịn xe lăn, ẩn dưới vẻ ngoài lạnh nhạt là hoang mang bối rối, đâu ai nói cho cậu biết chuyện này phải làm thế nào?

"Sao? Không dám à?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên trên đầu.

Thẩm Kiều cụp mắt đẩy xe lăn tới gần hơn. Hai chân Lục Đình dang rộng, cậu chen vào giữa, bị mùi hương lạ lẫm bao trùm khiến thân hình Thẩm Kiều hơi cứng lại, nhưng vẫn khom người xuống.

Cậu đặt tay lên đầu gối Lục Đình rồi hít sâu một hơi, tóc dài rủ xuống lòa xòa giữa hai người.

Cậu ngước nhìn anh với mái tóc rối tung, tóc đen khiến mặt cậu càng trắng hơn, tựa như một đóa hoa kiều diễm nở rộ trong đêm tối.

Thanh niên giữ nguyên tư thế này một lúc lâu, có lẽ vì khẩn trương, cũng có thể vì đây là lần đầu làm chuyện này, dù cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng khóe mắt ửng đỏ lại làm bại lộ cảm xúc thật của cậu.

Cậu dời tay lên dây nịt của Lục Đình, thấy người đàn ông không nói gì thì cởi ra.

Thẩm Kiều cụp mắt, thật sự không dám nhìn chỗ khác, khóe mắt liếc thấy một đường viền màu đen, chưa kịp tiến hành bước kế tiếp thì tay đã bị đè xuống.

Lục Đình vẫn cười, chỉ là giọng điệu như đang nghiến răng nghiến lợi, "Đúng là tôi xem thường cậu rồi, ai dạy cậu làm thế hả?"

Tay anh nóng đến đáng sợ, Thẩm Kiều bị nắm chặt chỉ cảm thấy vùng da kia như bị đốt cháy.

"Tôi tự làm."

"Tự làm?"

Người đàn ông buông tay cậu ra rồi lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, "Sao? Quyến rũ một Tống Quắc còn chưa đủ à?"

Thanh niên thu tay lại, "Ngài ghê tởm tôi lắm đúng không?"

Cậu nói rất bình tĩnh, giống như ngay cả cậu cũng nghĩ vậy.

"Xin lỗi." Thẩm Kiều nói.

Lục Đình cài lại dây nịt, áo sơ mi gọn gàng bị động tác lúc nãy kéo ra ngoài, vạt áo xộc xệch nhưng anh không sửa lại mà giữ nguyên bộ dạng này.

Anh vớ lấy hộp thuốc lá, liếc thấy người nào đó cúi gằm mặt thì lại bực bội để xuống.

"Nếu tôi là cậu thì sẽ không chọn cách chọc giận người khác khi mình hoàn toàn không có đường lui."

Thấy anh cài lại dây nịt, trong lòng Thẩm Kiều chùng xuống. Lục Đình từ chối cậu, đây cũng đồng nghĩa với việc cậu chẳng có bất kỳ giá trị gì trong mắt anh.

Người không có giá trị sẽ bị đuổi đi.

Cậu đang nghĩ xem mình nên làm gì thì Lục Đình đột nhiên thốt ra câu kia khiến cậu sững sờ, "Sao...... Sao ạ?"

Bộ dạng này của cậu quả thực khác xa lúc nãy cả gan làm loạn trước mặt anh. Trong thoáng chốc, Lục Đình còn ngửi được mùi hương tỏa ra từ cổ thanh niên khiến anh thất thần, suýt nữa thì cương lên.

Lục Đình ho khan một tiếng rồi âm thầm đổi tư thế, "Cậu quyến rũ Tống Quắc đúng là có thể chọc giận nhà họ Thẩm, nhưng khi bọn họ nổi giận sẽ trả thù cậu trước tiên."

"Còn cậu thì sao? Chẳng có gì cả, ngay cả đường lui cũng không có, nếu không gặp tôi thì cậu có từng nghĩ kết cục của mình là gì không?"

"Tôi biết." Thẩm Kiều nói, "Cùng lắm thì chết thôi."

"Nhưng cậu có cách tốt hơn mà."

"Chẳng hạn như......" Thẩm Kiều cười, "Chẳng hạn như đi theo Tống Quắc, nhờ cậu ta đưa tôi ra khỏi Thẩm gia, sau đó thân mật khoác tay cậu ta rồi diễu võ giương oai trước mặt bọn họ, nếu tôi làm Tống Quắc thích mình thêm chút nữa thì có thể xúi cậu ta ra tay với Thẩm gia, cuối cùng Thẩm Thu Hòa phải quỳ trước mặt xin tôi tha thứ."

Rõ ràng cậu đang cười nhưng vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc, "Nhưng tôi thấy ghê tởm."

"Tại sao? Tại sao cứ phải là tôi chứ? Dựa vào cái gì bọn họ có thể trịch thượng nhìn tôi? Dựa vào cái gì bọn họ có thể mặc sức chà đạp tôi?"

Thẩm Kiều cắn chặt răng nhưng nước mắt vẫn mất khống chế rơi xuống, cứ như đang chế giễu cậu là kẻ yếu thế.

Trước mắt chợt xuất hiện một chiếc khăn tay sạch sẽ.

"Đời mà, làm gì có lý do, nếu ai cũng hỏi tại sao thì ngoài đường đâu có nhiều người khốn khổ như vậy."

Giọng anh rất bình thản, cứ như đang nói một sự thật hiển nhiên.

Thẩm Kiều cầm khăn, sống lưng thẳng tắp rốt cuộc khom xuống.

"Xin lỗi." Cậu nói.

Lục Đình thu tay lại rồi lấy bừa một quyển sách trên giá bên cạnh, "Tôi không thích nghe người khác kể chuyện quá khứ, muốn tôi cho cậu ở lại đây thì làm việc gì đó có ích đi."

Thẩm Kiều nhìn vạt áo xộc xệch của anh, thực sự không biết mình có thể làm được gì?

Giây lát sau, một quyển sách chìa ra trước mặt cậu. Là một tập thơ, trang bìa còn mới tinh, nhìn là biết chưa từng giở ra.

"Đọc đi."

Lục Đình lời ít mà ý nhiều.

Thẩm Kiều cầm sách, mở miệng định hỏi gì đó nhưng người đàn ông đã dựa vào ghế nhắm mắt lại.

Cậu lật sách ra, do dự một lát rồi đọc lên.

"Đông đến có mục đích, lạnh lẽo như hoa, hoa có hương hoa, đông có ký ức. Một bóng cành khô, màu khói xanh xanh......"

Giọng thanh niên trong trẻo nhẹ nhàng, ngữ điệu không nhanh không chậm, nắng chiều rọi qua cửa sổ sát đất, cành lá dập dờn ngoài cửa sổ, bóng cậu đổ dài trong ánh hoàng hôn, lật thêm một trang của tập thơ trên tay.

Người đàn ông trên ghế nhắm mắt lại, chìm vào giấc mộng trong âm điệu như nước.