Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu

Chương 63: Một bước lọt địa ngục




Thời gian không thèm chạy đua với ốc sên mà thong dong nhích từng giây chậm chạp. Cứ thế rồi mùa hè tinh nghịch kéo mùa đông chạy mất, để lại mùa xuân với biết bao hoài niệm. Thanh Du phần nào đoán được đang là mùa xuân bởi thời tiết ấm áp, và bởi con cô sắp ra đời.

Mặc dù ban đầu đứa con ngoài ý muốn của cô, nhưng dần dà nó trở thành lý do níu kéo cô lại thế gian này. Phần lớn thời gian cô dùng để trò chuyện cùng con. Và khi cảm nhận được sự sống nhỏ bé ấy khẽ chuyển động, cô biết con đang đáp lại cô.

Phần thời gian còn lại, cô khẽ nhắm mắt lội ngược dòng thời gian quay về khoảnh khắc gần một năm trước, khi cô khoác tay Trần Thiên Duy kiêu ngạo đứng trên sảnh lớn tòa nhà Rus. Bên dưới, ai nấy ngưỡng mộ ngước nhìn cô, mấy trăm cái miệng đồng loạt hô to:

-SUỐT ĐỜI TRUNG THÀNH VỚI ĐẠI CA, ĐẠI TỶ.

Tiếng hô vang tới nỗi cách mấy cây số vẫn còn nghe thấy. Thanh Du áp chế sự hưng phấn đang dâng trào trong từng tế bào máu, hài lòng nâng khóe môi thành nụ cười hoàn mỹ.

-Đại tỷ, ăn cơm.

Thanh Du giật mình mở mắt, phát hiện mình vẫn nằm queo trong phòng giam, nụ cười trên môi cô hóa đá. Trái tim yếu đuối hẫng mấy nhịp, đáy lòng không biết là tiếc nuối hay là bi ai.

Cô ngẩng đầu nhìn ra cửa, là thằng bé Hạt Tiêu mang cơm tối đến. Thằng nhóc là người cuối cùng đến thời điểm này kiên trì gọi cô hai tiếng "đại tỷ", mang đồ ăn ngon đến cho cô, thông báo với cô tình hình bên ngoài. Những người khác hết thảy đều khinh thường cô.

-Tỷ, Đậu Nành sắp lên làm đại tỷ rồi. Ả ta chưa vào đến cửa đã muốn tống em đi. Tỷ nhất định phải sớm ra ngoài đánh bại ả ta...- Hạt Tiêu bức xúc ra mặt

Thanh Du đúng lúc ăn phải một quả mơ chua loét. Vị chua lan khắp khoang miệng, nhanh chóng tấn công lục phủ ngũ tạng khiến đôi mắt trong veo bị bao trùm bởi màn sương mỏng. Toàn thân cô tê rần. Một lát sau, khoé miệng cô ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.

Kể cũng đúng. Khi còn là đại tỷ, cô đặc biệt ưu ái mang Hạt Tiêu về sống chung trong căn biệt thự, coi việc chăm sóc nó là thú vui. Giờ cô vào đây, Đậu Nành kia dĩ nhiên phải nhổ hết u nhọt. Cô ta để Hạt Tiêu ở đó đến tận hôm nay là đã chiếu cố nó lắm rồi.

Hoa này tàn thì thay hoa khác. Hoàng Thanh Du cô chẳng qua cũng chỉ là một bông hoa dại xuất sắc mà thôi.

———

Nửa đêm, cơn đau dữ dội truyền đến từ bụng lôi xềnh xệch Thanh Du ra khỏi giấc mộng chập chờn. Cô cuộn tròn như con tôm, hụt hơi mấy lần mới gắng sức gào lên được thành tiếng, mồ hôi ướt đầm như tắm.

Anh chàng gác ngục còn đang nửa tỉnh nửa mê trong mộng đẹp, lèm bèm chửi thề mấy câu. Nhìn thấy cô quắn quéo trong phòng giam, mắt anh ta lồi to như cá vàng, ú ớ gì đó rồi chạy bạt mạng ra ngoài.

Thanh Du đau đến ý thức mơ hồ. Cô chẳng biết mình đã vật vã như thế bao lâu mới thấy một đám người vận blu trắng khẩn trương chạy rầm rập vào phòng giam, mỗi người một việc.

Cái đêm khó khăn nhất trong đời cô cuối cùng cũng chịu biến đi.

Thanh Du mở choàng mắt, phát hiện cô vẫn nằm một mình giữa sàn nhà. Phòng giam vẫn như thường lệ, yên ắng và sạch sẽ. Thân thể cô giống như vừa được sinh ra thêm lần nữa, hoàn toàn không còn chút tinh lực.

"Hoá ra là mơ!" Thanh Du không kìm được, khẽ thở phào một tiếng.

Theo thói quen, cô vô thức giơ tay vuốt bụng, nở nụ cười âu yếm cùng con chào đón ngày mới. Thế nhưng vừa đặt tay lên bụng, khuôn mặt vốn không có khí huyết lại càng nhợt nhạt như xác chết. Nụ cười vụt tắt như cây nến trước gió.

Trong phòng giam u ám, mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ như buổi tối hôm qua. Nếu không có mùi tanh thoảng qua mũi, cô chắc chắn sẽ tin rằng đêm qua chỉ là một cơn ác mộng.

Bụng cô xẹp lép...

Con cô đâu?

Đêm qua là ác mộng hay hơn chín tháng qua mới là một giấc mơ? Không! Tất cả đều không phải. Mới tối hôm qua thôi, cô rõ ràng vẫn còn chúc con ngủ ngon. Vậy mà tại sao chỉ trong một đêm con đã biến mất như chưa từng tồn tại? Đêm qua cô đúng là đã sinh con ra, cô nghe thấy cả tiếng khóc mong manh của con trước khi ngất đi. Đứa con nhỏ bé của cô rốt cuộc đang ở đâu?

Thanh Du như kẻ điên dáo dác tìm kiếm xung quanh, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi nó. Từ hốc mắt đỏ đọc, từng giọt nước rơi xuống như mưa sa làm nhòe mọi thứ, ướt đầm cả khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô liều mạng đưa tay gạt đi, tiếp tục lần mò khắp phòng giam.

Bóng dáng anh chàng coi ngục đứng nhìn cô như chiêm ngưỡng thú vật trong chuồng vô tình lọt vào khóe mắt Thanh Du. Toàn bộ máu huyết của cô phút chốc dồn hết lên não. Từng sợi gân hiện rõ trên làn da trắng xám. Đôi mắt vốn bình lặng như mặt hồ nổi bão.

-KÊU TRẦN THIÊN DUY ĐẾN ĐÂY NGAY LẬP TỨC.

Trần Thiên Duy chắc đã đoán trước được kết quả, ba mươi phút sau liền có mặt tại nhà giam. Tuy nhiên, hắn không đi một mình. Đậu Nành bên cạnh như con đỉa bám chặt lấy hắn. Cô ta ngồi xổm xuống nhìn cô đầy thích thú.

-Jessica, sau cùng, ai mới là kẻ chiến thắng đây?

Từ khi Thanh Du vào đây, hắn cũng chỉ đến có một lần. Nếu như trước kia, hẳn cô sẽ ngu ngốc vui mừng đến rớt nước mắt, mong muốn chạy ra ngoài giật lại hắn từ tay Đậu Nành. Nhưng giờ, sự tồn tại nhởn nhơ của hai kẻ ngoài kia như cây kim châm vào mắt cô, đau đớn và ngứa ngáy.

Trần Thiên Duy rõ ràng là đến trêu tức cô.

Cô trực tiếp bỏ qua Đậu Nành, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao quét qua Trần Thiên Duy. Đôi tay trắng bệch gắng sức bấu chặt song sắt, bờ môi run rẩy phát ra ngữ điệu khản đặc:

-Các người đem con tôi đi đâu?

Chứng kiến cảnh tượng này, đáy mắt Trần Thiên Duy xẹt qua một tia bi thương, sau đó liền bị hắn gấp rút giấu nhẹm. Hắn cất giọng hờ hững như có như không:

-Chết rồi!

Câu nói hắn ta vừa thuận miệng buông ra lập tức hóa thành tiếng sét nổ giữa trời quang, xuyên qua màng nhĩ găm chặt vào não Thanh Du. Trái tim thoi thóp run rẩy tựa hồ sắp ngừng đập. Nỗi đau xé ruột xé gan dường như quá sức chịu đựng với cô gái nhỏ bé. Cô lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt thuận thế rơi nhiều hơn.

-Không thể nào. Nó không thể chết được.....Tôi không tin.

Thanh Du như con thú nhỏ vùng vẫy trong đống sình tuyệt vọng, càng quẫy càng chìm xuống nhanh hơn. Cô còn chưa được nhìn mặt con, chưa được ôm con vào lòng vỗ về, chưa gọi con bằng cái tên thật đẹp cô đặt cho nó, cô thậm chí còn chưa biết nó là gái hay trai. Sao có thể nói chết là chết dễ như vậy?

-Chính tay tôi đã giết chết nó. Đó chính là sự trả giá cho việc cô phản bội tôi...

-CÂM MIỆNG! TRẦN THIÊN DUY ANH LÀ ĐỒ CẦM THÚ. TÔI NGUYỀN RỦA ANH CHẾT KHÔNG TOÀN THÂY. MAU TRẢ CON LẠI CHO TÔI...

Tiếng gào thét thương tâm của Hoàng Thanh Du làm chấn động cả tòa nhà Rus, làm ai nấy cả kinh. Đôi tay run bần bật đập liên hồi vào song sắt không biết đau. Cô không còn sức kìm nén nước mắt, mặc kệ nó tuôn trào như vòi nước hỏng van.

Đôi mắt tro lạnh của Trần Thiên Duy chất chứa núi tâm tư, do dự một lúc lại có chút không đành lòng. Cuối cùng hắn không nhịn được mím chặt môi, ba bước thành hai rời khỏi nhà giam, không chút để ý đến Đậu Nành rối rít chạy theo sau.

Thanh Du vô lực đổ sập xuống sàn nhà, cả người như mất hết tri giác. Nước mắt cạn khô, đau khổ tột cùng thế là đủ. Từ nay về sau, cô không bao giờ cần thứ gọi là tình yêu nữa.

Cả Trần Thiên Duy lẫn Đậu Nành, cô sẽ cho họ nếm mùi địa ngục, sống không bằng chết!