Vất vả luồn lách đánh đấm một hồi, Minh Phong cũng mang được nó ra ngoài.
-Giờ phải làm gì?- Nó bối rối
-Xe hỏng rồi, bắt ta-xi vậy.- Minh Phong vừa nói vừa dắt nó đi vẫy ta-xi
Sau khi cả hai đã yên vị trên xe, cậu ta đọc địa chỉ cho bác tài một cách thành thạo.
-Anh muốn dẫn tôi đi đâu?- Nó liếc Minh Phong đầy nghi hoặc
-Về nhà ba mẹ tôi.
-Cái gì? Về nhà ba mẹ anh làm gì chứ? Tôi không đi đâu.- Nó tròn xoe mắt
-Thiên Duy chắc chắn sẽ tìm đến nhà tôi đòi người. Chỉ cần về được đến nhà ba mẹ tôi, hắn ta sẽ không dám làm gì.
———
-Nhà ba mẹ anh cũng to thật đó.- Nó vừa theo chân Minh Phong vào nhà vừa ngác ngơ nhìn khắp mọi nơi
Minh Phong xỏ tay túi quần, thong dong dẫn nó đi hết lối vào được lát đá hoa cương. Đến phòng khách, một ông chú đã ngồi chình ình ngay trên ghế sofa, dáng vẻ uy quyền.
-Ba!- Minh Phong khẽ cất tiếng chào
-Cháu chào chú.- Nó hồn nhiên chào thật to
Ba Minh Phong vẫn lặng thinh, ông hết nhìn thằng con quý tử của mình rồi lại quét ánh mắt laze lên người nó. Tưởng rằng cái không khí quỷ dị này vẫn còn tiếp diễn thì...
BỐP...
Nó nhảy dựng lên nhìn chiếc dép lào bay đến đầu Minh Phong với tốc độ ánh sáng. Tiếp sau đó là ba cậu ta nước miếng tung hoành:
-Thằng mất dạy! Mày lăng nhăng ở bên ngoài còn chưa đủ, giờ lại dám lôi gái về nhà. Mày không coi tao ra gì có phải không?
Trên tay ba Minh Phong đã thủ sẵn chiếc dép lào còn lại. Phải công nhận ông có tài thiện xạ, ném đâu chuẩn đó. Đúng lúc chiếc dép chuẩn bị rời khỏi tay ông thì lại bị giữ chặt.
-Ông đang làm cái gì vậy hả? Ông muốn đánh chết con à?- Người này chắc là mẹ Minh Phong
-Bà mau tránh ra cho tôi. Hôm nay cho dù nó có chết tươi ở đây thì tôi cũng phải làm thịt nó.
-Không được! Nó là đứa con trai duy nhất của tôi. Tôi không cho phép ông được đụng đến nó.
Ba mẹ Minh Phong cứ ông một câu, bà một câu, lời qua tiếng lại giành nhau chiếc dép lào. Nếu không phải đang trong giờ phút căng thẳng thì nó đã lăn ra mà cười một trận cho thỏa thích rồi.
Cuối cùng, mẹ Minh Phong giành được chiếc dép quăng đi. Nhưng trận chiến chưa kết thúc.
-Cô chú hãy nghe cháu nói đã. Cháu không phải là bạn gái của anh ta đâu.
Hai ông bà đang mải mê tranh cãi lập tức "đình công".
-Vậy cháu là ai?- Ba Minh Phong hỏi
-Chỉ là bạn bình thường thôi ạ. Cháu muốn xin phép cô chú cho cháu ở đây một thời gian.
-Bạn bình thường ư? Cái thằng trời đánh nhà này mà cũng có bạn bình thường là con gái à?- Ba Minh Phong không tin vào mắt mình
-.....
Minh Phong từ đầu đến giờ im lặng, lúc này mới mở miệng giải thích:
-Là bị Trần Thiên Duy truy đuổi nên muốn đến đây lánh nạn.
-Ra vậy. Thế thì cháu cứ ở đây tự nhiên đi.- Ba mẹ Minh Phong cùng lúc thở phào
-Cháu cảm ơn cô chú nhiều.- Nó hớn hở ra mặt
Mẹ Minh Phong từ tốn dẫn nó đi nhận phòng, sắp xếp đồ đạc rồi ra mắt mọi người.
-Cô tên Thu Huyền, là mẹ của Minh Phong. Ba nó tên Hồng Thắng. Còn kia là quản gia Lý. Cần gì cháu cứ nói với ông ấy.
-Vâng. Cháu tên là Linh Nhi (^-^)
Buổi tối.
-Mày hôm nay còn ăn cơm ở nhà nữa sao?- Ông Hồng Thắng liếc xéo con trai trên bàn ăn
-Chứ chẳng lẽ con lại không được ăn ở nhà à?- Minh Phong vẫn thản nhiên gắp thức ăn
-Mày...Cái thằng mất nết, suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng ở bên ngoài, gặm hết tiền của tao. Sao tao lại có thằng con hư hỏng như mày cơ chứ? Hay là mày không phải con tao?
Ông Hồng Thắng đã cầm sẵn cái muôi trên tay. Xem chừng ông sắp "múc" con trai mình đến nơi rồi.
-Kìa ông...Ông đang nói gì vậy? Nó không phải con ông thì con ai?- Bà Thu Huyền trách móc
-Thế tại sao nó lại chẳng giống tôi chút nào? Hay là...bà giấu tôi chuyện gì.- Ông Hồng Thắng nói đầy ẩn ý
Bà Thu Huyền lập tức buông đũa, giọng đầy bức xúc:
-Ông...Ông thật là quá đáng. Ngay đến chuyện đó mà ông còn dám nghi ngờ. Tôi chịu hết nổi rồi đấy...
Chiến tranh có vẻ như lại sắp bùng nổ ngay trên bàn ăn tối. Minh Phong nhanh chóng đứng phắt dậy đi thẳng lên phòng. Trong khi đó, Linh Nhi vẫn ngồi ăn ngon lành như chưa có chuyện gì xảy ra.
Không khí gia đình ấm áp như vậy, nó chưa từng được trải qua kể từ ngày tỉnh lại. Nó bất chợt cảm thấy nhớ nhà, mặc dù đầu trống rỗng. Liệu có nên về nhà không đây?