Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 960




Chương 960

Anh ta vẫn chưa uống thuốc hồi phục trí nhớ trong chiếc lọ kia nhưng khi nhìn thấy trên cơ thể người phụ nữ đẫm máu tươi thì trái tim anh bỗng cảm thấy như thắt lại.

“Hãy cố sống tiếp, anh sẽ nói cho em biết rốt cuộc anh có yêu em hay không.”

Anh ta thì thầm bên tai Hải Vy.

Nhưng Hải Vy không có phản ứng gì cả, hơi thở càng ngày càng trở nên yếu ớt.

Lạc Hồ lại nói: “Nếu như em chết đi thì anh sẽ mang con trai em đưa cho gia tộc Hải Nhân để em chết cũng không được an tâm.”

Lúc này thì cô ta đã có phản ứng rồi.

Mí mắt Hải Vy khẽ chuyển động và chầm chậm mở mắt ra: “Lạc Hồ, con mẹ anh thật là đồ khốn mà.”

Lạc Hồ cúi đầu nở nụ cười và đưa tay ra xoa xoa đầu cô: “Cố chịu đựng thêm chút nữa đi, chúng ta sẽ đến ngay thôi.”

“…”

Trong căn cứ điều trị.

Trong phóng bệnh.

Dương Tâm từ từ tỉnh dậy trong sự mơ hồ, lúc mở mắt ra cảnh tượng máu me đỏ tươi trước khi ngất đi cứ không ngừng dội vào não của cô.

“Trần Tuấn, Trần Tuấn…”

Cô vùng vẫy muốn bò dậy nhưng toàn thân trở nên yếu ớt, đến xương cốt cũng truyền đến cơn đau nhói vô cùng.

Bị gió lạnh thổi cả tiếng đồng hồ khiến xương cốt trên cơ thể của cô bị tổn thương nặng nề.

Nửa người trên vừa ngồi dậy đã ngã xuống tiếp.

Trần Uyên lúc này đang ngồi bên cạnh nhanh chóng đưa tay ra giữ lấy cánh tay cô và hét lên: “Tâm Tâm, cậu đừng cử động nữa, bây giờ cậu vẫn còn rất yếu ớt đấy.”

Dương Tâm nghe thấy thế bèn giữ chặt lấy cánh tay của Trần Uyên và vội vàng hỏi: “Uyên Uyên, Trần Tuấn đâu rồi? Trần Tuấn thế nào rồi? Bây giờ tớ quay về rồi có phải là họ cũng quay về rồi không? Còn nữa, Lục Gia Bách đâu? Sao lại là cậu ở bên cạnh tớ thế, anh ấy đi đâu rồi?”

Dương Tâm vừa hỏi vừa không ngừng rơi nước mắt.

Chắc chắn Lục Gia Bách chỉ đi xử lý những chuyện còn lại thôi chứ tuyệt đối không phải đi xử lý chuyện hậu sự của Trần Tuấn đâu.

Không phải!

Trần Uyên im lặng không nói gì cả.

Cô ấy không biết nên nói với Dương Tâm thế nào về cảnh tượng mình từng nhìn thấy trước cửa.

Cho dù Trần Tuấn đã được cứu sống nhưng cả đời này coi như bị hủy hoại rồi.

Một con người, đặc biệt là người đàn ông thì nên sống một cách đầu đội trời chân đạp đất nhưng chân của anh ta thì… Không phải là có khả năng giữ không được mà là đã bị hủy rồi, hoàn toàn bị hủy rồi.

Nền y tế tiên tiến nhất trên đời e rằng cũng không cách nào khiến cái chân bị nổ đến mức nát bét hồi phục lại như ban đầu.

Dương Tâm thấy cô ấy không nói gì thì trong lòng đã hoàn toàn nguội lạnh và bỗng chốc rơi xuống dưới đáy vực.

Rõ ràng trong phòng đã mở máy sưởi rất ấm áp nhưng cô lại cảm thấy sự lạnh lẽo tỏa ra từ trong xương cốt của mình.