Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 781




Chương 781

Bác sĩ đứng ở một bên nói với y tá: “Nói với cô Dương rằng cô ta đã hồi phục lại bình thường, hơn nữa sau khi tiêm thuốc cô ta muốn chạy trốn cũng không được. Mỗi ngày co ta sẽ sống trong đau khổ, sẽ nhớ lại những chuyện cũ hết lần này đến lần khác.”

Tại sao khi đó cô ta lại quỷ làm mê muội đầu óc mà tính kế gây ra tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy?

Dương Tâm nhận được điện thoại của người ở bệnh viện tâm thần gọi đến, bảo rằng Dương Nhã đã tỉnh táo lại rồi và hỏi cô nên xử lý người phụ nữ đó như thế nào.

Hôm nay cô đang ngập ngụa trong hàng đống công việc nên nào có để ý đến sự sống chết của Dương Nhã? Vì vậy cô bảo bọn họ nhốt người vào trong bệnh viện tâm thần để đề phòng cô ta chạy trốn là được rồi.

Một người bình thường bị nhốt trong bệnh biện tâm thần cả ngày, mỗi ngày phải chịu ánh nhìn lạnh lùng của nhân viện hộ lý và nhìn hàng nhóm người điên ở xung quanh. Đâu có lẽ là hình pháp tàn khốc nhất trên thế giới này.

Không có máu nhưng có thể hành hạ người ta sống không bằng chết.

Thứ cô muốn chính là kết quả này, lúc ấy bảo bác sĩ chữa trị cho Dương Nhã cũng ôm ý tưởng như vậy.

Người phụ nữ đó vốn đáng chết.

Nhưng chết một cách dễ dàng như vậy thì quá dễ dàng cho cô ta rồi, cho nên cô mới nghĩ ra cách hành hạ cô ta như vậy.

Cô đã nói từ trước rồi, từ trước đến nay Dương Tâm cô không phải là người hiền lành gì. Ai chọc đến cô thì lần một lần hai có thể may mắn chạy thoát, nhưng đến lần thứ ba thứ tư thì…

Xin lỗi, cô không phải là mẹ của bọn họ nên không có đạo lý phải nhịn bọn họ.

Khi Thẩm Thành đưa Dương Tuỳ quay về căn cứ chữa bệnh thì đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.

Qua một đêm bệnh ình cứ lặp lại và càng nặng thêm, sau khi trời sáng bệnh tình ổn định hơn một chút.

Điều này khiến cho Dương Tâm thở phào nhẹ nhõm.

Trước tiên cho dù bà ấy có tỉnh lại được hay không thì bảo vệ tính mạng vẫn là điều quan trọng nhất. Cô không tin y thuật của mình không thể chữa cho bà cụ tỉnh lại.

Trong phòng nghỉ ngơi bên cạnh.

Dương Tâm vừa xoa hàng lông mày vừa nghe báo cáo của Dương Tuỳ Ý.

Khi cô nghe đến Phó Linh Ngọc điều khiển tai nạn giao thông nghiêm trọng thương vong này, cô chợt dùng sức bóp nát chiếc cốc thuỷ tinh.

Mảnh thuỷ tinh cứa vào trong tay, bàn tay cô lập tức dính đầy máu tươi.

Thẩm Thành đứng ở một bên khẽ mắng: “Người khác phạm phải sai lầm, em tự giày vò mình làm gì?”

Dương Tâm hơi cúi đầu, dùng giọng điệu lạnh lẽo nói: “Em không giày vò bản thân, em chỉ đang trút giận mà thôi. Được rồi, không nói điều này nữa, em không sao, lát nữa uống ít thuốc là được rồi. Nếu như không thể cạy ra ai là người đứng đằng sau thật sự từ những người trong cơ sở ngầm đó thì chúng ta cũng không thể nhẹ lòng được, sau này còn có trận đánh ác liệt hơn.”

Thẩm Thành yên lặng một lúc, sau đó thử hỏi: “Em định đối phó với Phó Linh Ngọc như thế nào? Dù sao cô ta cũng là em gái của Phó Đức Chính. Nếu như cô ta xúi giục người ta gây ra chuyện tai nạn nghiêm trọng này thì rất có thể sẽ phải ngồi tù, nghiêm trọng hơn một chút thì thậm chí có thể sẽ…”

Cho dù anh ta nói như thế nào Dương Tâm cũng khoát tay ngăn cản anh ta lại: “Vậy thì đã làm sao, từ khi cô ta quyết định lấy cách này để giết chết em thì đã định trước cô ta phải trả cái giá đau đớn cho hành động ngu xuẩn của mình. Phó Đức Chính không ngốc, có lẽ anh ta đã nhận ra được hành vi của em gái mình, nhưng anh ta không gọi điện thoại cho em đã chứng minh thái độ của anh ta. Có lẽ anh ta định để em xử lý.”

Thẩm Thành gật đầu: “Được rồi, em tự cân nhắc trong lòng là được rồi. Anh không phải đang xin tha thứ cho ai cả, mà chỉ lo lắng em bị kẹp trong tình bạn với Phó Đức Chính mà khó xử. Dù sao người đàn ông đó đã giúp đỡ em rất nhiều.”

“Anh à, đúng chính là đúng, sai chính là sai. Người phạm sai lầm phải chịu trừng phạt, không phải sao?