Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 717




Chương 717

Tin tức quỹ từ thiện “Chân Ái Thiên Sứ” sử dụng tiền quyên góp để mua các vật phẩm kém chất lượng thay thế cho vật phẩm tốt tiếp tục lan truyền.

Mặc kệ các lãnh đạo cấp cao của quỹ từ thiện giải thích như thế nào, mọi người bên ngoài cũng không chịu tin tưởng, cho rằng bọn họ già mồm với ý đồ biện minh cho chính mình.

Nhiều người thậm chí còn yêu cầu nhà từ thiện quốc tế nổi tiếng Bỉ Tâm đến gặp trực tiếp người phụ trách quỹ từ thiện, buộc họ phải đưa ra lời giải thích.

Bị ảnh hưởng bởi vụ bê bối, tốc độ mua sắm vật tư cứu trợ cũng chậm lại. Những người có ý định quyên góp tiền vào tài khoản của quỹ cũng ngừng quyên góp.

Mà những người đã quyên góp cho quỹ lại sôi nổi yêu cầu quỹ từ thiện “Chân Ái Thiên Sứ” hoàn trả lại đầy đủ số tiền đã quyên góp.

Bỗng chốc toàn bộ chuỗi hoạt động của quỹ lâm vào trạng thái tê liệt.

Dương Tâm đã thực sự bị những anh hùng bàn phím não tàn trên Internet làm cho tức giận rồi.

Nhịp sống của con người lệch nhịp, chẳng phải là do những kẻ này gây ra hay sao?

Sau đó, lại có người vạch trần các lãnh đạo cấp cao trong quỹ từ thiện tham ô, biển thủ hàng trăm tỷ, lấy tất cả số tiền mà mọi người quyên góp bao nhiêu năm qua bỏ vào túi riêng của mình.

Ngay sau khi tin tức này được tung ra, quỹ từ thiện vốn đã lâm vào khó khăn lại càng thêm rắc rối hơn, cũng hoàn toàn dấy lên sự phẫn nộ của công chúng.

Biệt thự nhà họ Lục.

Trong phòng khách.

Một cô gái ăn mặc trang điểm thời thượng trông ngóng chờ đợi, không ngừng nhìn về phía cửa, như đang nôn nóng chờ đợi một ai đó.

Một lúc sau, Dương Tâm từ bên ngoài bước vào.

Cô gái nhanh chóng đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Tâm, cười nói: “Chị Tâm, chúng em vẫn luôn muốn gặp chị, nhưng chị chưa từng để chúng em liên lạc với chị, nên chúng em không dám tuỳ tiện quấy rầy. Lần này nhận được điện thoại của chị em liền đến đây ngay lập tức.”

Dương Tâm cười, vươn tay vỗ bả vai cô gái: “Trình Trúc Vy, em làm rất tốt, không uổng công chị đem quỹ từ thiện giao lại cho em quản lý.”

Trình Trúc Vy là phó lãnh đạo của quỹ từ thiện “Chân Ái Thiên Sứ”. Dương Tâm ở bên ngoài nhiều năm, công việc ở quỹ từ thiện đều giao cho cô ấy xử lý.

“Chị Tâm, chị nói vậy làm em rất hổ thẹn. Em xin lỗi, là em đã không theo dõi sát sao các quản lý cấp cao của quỹ, đê giám đốc bộ phận tài chính tham ô nhiều tiền như vậy. Bây giờ còn khiến người ngoài cho rằng chúng ta cố ý tham ô để lấp đầy túi riêng.”

Dương Tâm nhướng mày: “Vậy Ngô Đức thực sự tham ô chín trăm tỷ sao?”

Trình Trúc Vy gật đầu, nhưng không biết cô ấy nghĩ đến cái gì, lại điên cuồng lắc đầu: “Anh ta có tham ô, nhưng không phải chín trăm tỷ, nhiều nhất cũng chỉ mấy tỷ đến mấy chục tỷ thôi.”

Dương Tâm hơn nhíu mày.

Cũng không thể trách người khác được, là cô không đốc thúc tốt cấp dưới của mình, nên mới có việc xấu này xảy ra.

“Có chứng cứ chứng minh anh ta tham ô không?”

Trình Trúc Vy gật đầu: “Em đã kiểm tra lại toàn bộ sổ sách, quả nhiên phát hiện thiếu hơn hai mươi bảy tỷ, số tiền này đều đã được chuyển vào một ngân hàng ở Thụy Sĩ. Sau khi điều tra thông tin đăng ký tài khoản của ngân hàng, em phát hiện Ngô Đức mở tài khoản bằng chứng minh thư của người tình của anh ta.

Dương Tâm ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Nếu đã điều tra xong rồi, vậy công bố sự thật với bên ngoài đi.”

Trình Trúc Vy mở to hai mắt, nhìn cô với vẻ không dám tin, vội vàng lắc đầu nói: “Không, không được, chị Tâm, không thể làm vậy được, một khi thừa nhận Ngô Đức tham ô tiền quyên góp, mọi người bên ngoài sẽ cho rằng chị sai bảo dung túng anh ta làm như vậy. Đến lúc đó làm hại đến danh tiếng của chị thì phải làm sao?”