Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 636




Chương 636

Dương Tâm mắc cười bởi những lời chất vấn đó của cô ta.

Vì vậy việc cô có lòng để cho cô ta được toại nguyện, để cô ta thay thế cô, dùng thân phận của Trì Mộ để đứng vững trong ngành giám định đồ cổ là sai lầm của cô sao?

Hừm!

Lòng người vốn dĩ là như thế, cô không nên mong chờ quá nhiều.

“Là tôi sai, tôi đã để cô thay thế thân phận của tôi, thôi vậy, để tôi gánh vác những tổn thất này vậy. Còn về những tội lỗi mà cô đã mắc phải thì cô sẽ không được miễn tội nào cả đâu.”

“Không…” Dương Mỹ lại chạy lên ôm lấy chân cô, vừa khóc vừa nói: “Xin lỗi, xin lỗi cô, tôi không nên trả treo với cô, Dương Tâm, cô tha cho tôi đi, được không hả? Nếu như tôi ngồi tù thì cả đời này của tôi sẽ bị hủy mất.”

Dương Tâm cười châm biếm rồi nói: “Cô ngồi tù sẽ mất hết tương lai thì có liên quan gì đến tôi hả? Đó là do cô tự chuốc lấy mà thôi, không thể trách ai được. Đủ rồi, bớt nói lời nhảm nhí đi, một là cô bồi thường thiệt hại cho bọn họ, hai là cô vào tù ở vài năm, cô tự mình chọn đi.”

Bồi thường tổn thất hả?

Mức tổn thất lên đến cả trăm tỷ đó thì cô ta lấy gì để bồi thường?

Lựa chọn thứ nhất không chọn được, lẽ nào cô ta chỉ có thể chọn con đường thứ hai sao? “Dương Tâm, cô có cách cứu tôi, có cách giúp tôi không phải ngồi tù, đúng không hả? Xin cô đấy, cứu tôi đi, hãy cứu tôi đi.”

Dương Tâm vẫn chưa đồng ý thì đám người thu thập đồ cổ bị lừa ở phía dưới đã thi nhau lên tiếng bày tỏ thái độ: “Chúng tôi vừa muốn cô ta bồi thường vừa muốn cô ta phải chịu hình phạt.”

“Đúng vậy, hành động của cô ta xấu xa như thế, sao có thể tiêu diêu ngoài vòng pháp luật được? Nhất định chúng tôi phải đưa cô ta vào tù.”

“Trong tình trạng xấu nhất, dù cho chúng tôi phải mất mấy triệu, mấy chục triệu thì chúng tôi cũng phải bắt cái đồ giả mạo này ngồi tù vài năm mới được.”

“Đúng vậy, nhốt vào tù vài năm.”

Dương Mỹ bụm chặt lấy tai của mình, không muốn nghe những lời chỉ trích từ xung quanh.

“Không, tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn ngồi tù.”

Dương Tâm không còn kiên nhẫn nữa, cô quay đầu nhìn sang Phó Đức Chính và lạnh lùng nói: “Người phụ nữ này làm ra nhiều chuyện xấu như thế, đúng thật là nên nhốt cô ta lại, giáo dục cho đàng hoàng, giao chuyện này cho anh xử lý đấy.”

Phó Đức Chính phất tay, gọi hai vệ sĩ đến kéo Dương Mỹ ra ngoài.

Tiếng kêu thảm thiết cùng cầu xin tha thứ phiêu dạt trong hội trường lớn như vậy, kéo dài không dứt.

Thái độ của quần chúng vây xem đã chậm rãi bình tĩnh lại với sự rời đi của Dương Mỹ.

Họ nhìn Dương Tâm trên đài, trên mặt mỗi người đều là vẻ khó chịu như nuốt phải ruồi bọ.

Trước đó không lâu, họ còn đang giúp Dương Mỹ công khai lên án người phụ nữ này, không ngờ chớp mắt một cái, tình hình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Mặt có đau không?

Đương nhiên là đau!

Họ vất vả lắm mới tìm được một tay lão làng có thể cân sức ngang tài với Dương Tâm, không ngờ tay lão làng này lại nhanh chóng biến hóa, hơn nữa còn biến thành Dương Tâm.

Dương Tâm là đại sư giám bảo Trì Mộ, sư thừa là tông sư Vô Trần, ở trên phương diện xem xét đồ cổ đã đến trình độ đăng phong tạo cực.

Cô đã thành công tìm được ngọc tỷ chân chính, lại còn lập nên công lớn, cứ nghĩ đến mà tức giận.

Nhưng tức giận thì có ích lợi gì?

Người ta trâu bò như vậy đấy, người ta giỏi không chịu nổi như vậy đấy, người ta chính là tay lão làng được mọi người tâng bốc khen ngợi đấy, thân phận như thế, ai cũng không thay đổi được.

“Dương Tâm, cô thật sự là đại sư Trì Mộ sao?”

Dưới đài vẫn còn có người không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Dương Tâm nhíu mày, nhe răng cười, nói: “Theo tôi được biết, ông cụ Vô Trần có thu một đệ tử, mà người đệ tử này lại vừa hay là… Trì Mộ.”

“Cô đừng quanh co lòng vòng, tôi cần cô tự mình thừa nhận bản thân là Trì Mộ.”

Dương Tâm nâng cánh tay lên, thưởng thức khối ngọc cổ trong tay ở trước mặt mọi người, chậm rãi nói: “Tôi thấy khối huyết ngọc này, trong thiên hạ cũng chỉ có mình tôi mới xem ra. Bằng điểm này thì các người còn ôm tâm lý may mắn gì nữa chứ? Tôi là Trì Mộ, chính là Trì Mộ mà được các người khen ngợi tâng bốc lên đến trời.”