Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 576




Chương 576

 

Vương Ái Linh là con gái độc nhất của nhà họ Vương, gia tộc có kỳ vọng rất cao đối với cô ta.

 

Nếu như cô ta lỗ mang chọc thủng chuyện thuốc phá thai, như vậy ngoại giới nhất định sẽ có một trận sóng to gió lớn.

 

Đến lúc đó danh dự của Vương Ái Linh bị hao tổn, nhà họ Vương nhất định sẽ trả thù cô ta gấp nghìn lần vạn lần, người thân của cô ta cũng sẽ không còn đất đặt chân ở Hải Thành nữa.

 

Sau khi ra khỏi bộ phận nhân sự, cô ta đi một chuyến đến bộ phận tài vụ để kết toán tiền lương, điện thoại di động trong tay lại đột nhiên vang lên.

 

Cô ta nhìn màn hình, phát hiện là Dương Tâm gọi điện thoại tới.

 

Nhìn cái tên đang nhảy nhót trên màn hình, mũi cô ta chua xót, suýt chút nữa đã khóc lên.

 

Sau khi kết nối thành công, trong loa truyền đến giọng nói có vẻ hơi yếu ớt của Dương Tâm: “Thư ký Ngu, cô tới bãi đỗ xe một chuyến, đừng để người nào phát hiện, lặng lẽ mà tới.”

 

Không đợi cô ta mở miệng, đối phương đã trực tiếp cúp điện thoại.

 

Tổng thư ký không hề nghĩ ngợi, nhanh chân phóng tới cửa thang máy.

 

Trong hầm đỗ xe.

 

Tổng thư ký tìm được xe của Dương Tâm, cô ta mở cửa xe ngồi vào.

 

Cô ta thấy Dương Tâm đang ngồi trên ghế lãi nhắm mắt nghỉ ngơi, nhịn không được mở miệng nói: “Bà chủ, không phải cô sinh non sao, sao nhanh như vậy đã ra ngoài rồi? Điều này không thể được, rất hại thân thể.”

 

Dứt lời cô ta mới phát hiện lời này của mình không khác gì đâm Dương Tâm một dao, liền vội vàng giải thích: “Tôi không phải là cố ý muốn đâm vào nỗi đau của cô, tôi…”

 

Dương Tâm khoát khoát tay ngăn lại cô ta, cười nhạt nói: “Yên tâm đi, tôi chỉ là bị động thai khí, không phải sinh non.”

 

Tổng thư ký sững sờ, chẳng qua trong lòng cũng hiểu rõ, có hơi kinh ngạc vui mừng hỏi: “Cô cố ý nói mình sảy thai là để lừa gạt người bên ngoài? Cô muốn bắt được người lên kế hoạch bỏ thuốc kia sao?”

 

Dương Tâm nhếch môi nở nụ cười.

 

“Cho cô một tháng nghỉ phép, cô đi du lịch đi, tất cả phí tổn đều do công ty thanh toán.”

 

Tổng thư ký kinh ngạc nhìn cô: “Cô tin tưởng tôi?”

 

Dương Tâm không nhịn được bật cười: “Cô thấy tôi rất ngốc sao? Cô cũng đừng trách chủ tịch, là tôi muốn anh ấy làm như thế, bởi vì đối thủ mà tôi sắp đối mặt chính là thiên kim tiểu thư tôn quý nhất Hải Thành này, nhất định phải phí chút tâm tư để đối phó với cô ta. Vừa phải trừ bỏ cái tai họa này, còn phải khiến cho nhà họ Vương không dám nói thêm cái gì.”

 

“…”

 

Ngày hôm sau.

 

Tiệc đính hôn của Thẩm Thành và Cố Ngọc Hiểu được tổ chức tại khách sạn thế kỷ.

 

Nhà họ Thẩm được xem như là thế gia y dược, xưởng chế thuốc của bọn họ trải rộng khắp toàn bộ quốc tế, trên toàn thế giới có hơn một nghìn công ty chi nhánh.

 

Dù chỉ là một lễ đính hôn, Thẩm Thành còn cố ý dặn dò phải làm khiêm tốn, thế nhưng buổi lễ vẫn rất lớn.

 

Nhà họ Thẩm gửi thiệp mời cho Lục Gia Bách, thế nhưng Dương Tâm lại “sảy thai” nên không cách nào có mặt, vì thế nên Lục Gia Bách cũng không có dự định tham gia.

 

Dương Tâm nghĩ lại, cuối cùng vẫn là để cho mấy bé con thay thế cô đi đến hiện trường đính hôn.

 

Dù sao Thẩm Thành cũng là cậu ruột của mấy đứa bé, mặc dù còn không có nhận nhau, nhưng người thân chính là người thân.

 

Chuyện chung thân đại sự của cậu các bé, các bé hẳn là phải tới đó chúc mừng.

 

Dương Tâm đưa các bé tới khách sạn Thế Kỷ, nhờ cậy bà Lục trông nom xong thì để Lục Gia Bách lái xe đưa cô đi làng du lịch.

 

Hôm nay thời tiết không tốt, ngoài trời có mưa phùn rả rích, tí ta tí tách gõ vào trong lòng, càng làm tăng thêm cảm giác ưu sầu.

 

Cách một khoảng xa cô đã có thể thấy một bóng người tinh tế đang đứng trong mưa ngước nhìn lên bầu trời mờ mịt.

 

Cô biết con bé này sẽ thương tâm khổ sở.

 

Nhưng như thế thì có thể làm gì đây?

 

Thân là con gái của gia tộc Hải Nhân, cô ấy có sứ mạng riêng của mình, không có khả năng tùy hứng làm bậy.

 

Đương nhiên, đây không phải là việc quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là… Thẩm Thành không thích cô ấy.