Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 572




Chương 572

 

Trong xe.

 

Cậu Dương ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái mà nhíu mày hỏi: “Ông dùng cái gì để đổi với tôi vậy?”

 

Lạc Hồ tập trung vào tình hình giao thông phía trước và nói với một giọng trầm nhưng rất hùng hồn: “Quyền kiểm soát Trung Đông.”

 

“Vô dụng.” Tên nhóc con nói với vẻ mặt chán ghét: “Sau nhiều ngày như vậy, rốt cuộc vẫn dùng quyền kiểm soát Trung Đông để đổi lấy tôi. Không phải là vô dụng thì là gì?”

 

Lạc Hồ nghe vậy thì bật cười: “Bố có muôn ngàn cách để giải cứu con, nhưng đây là cách duy nhất để làm hài lòng mẹ của con.

 

Bố đã lợi dụng cô ấy để giành quyền thống trị Trung Đông, chính vì vậy mà cô ấy đã bị đuổi khỏi dòng họ. Bố không biết làm cách nào để đền bù cho cô ấy cả, thôi thì hãy trả lại những gì thuộc về dòng họ của cô ấy vậy.”

 

“A.”

 

Lạc Hồ không nhịn được cười: “Trông tôi giống như một kẻ ngốc vậy sao? Chờ mấy người trở về dòng họ Hải Nhân, con trai tôi có được tự do không?”

 

Nhị trưởng lão nhún vai, giống như một tên lưu manh già nua: “Cậu Lạc đừng quên, hiện tại chính là cậu đang van xin tôi. Tôi chính là người quyết định mọi việc cuối cùng sẽ như thế nào.”

 

“Thật không.” Lạc Hồ chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, sau đó anh ta lấy từ trong túi ra một mặt dây chuyền bằng ngọc to bằng lòng bàn tay rồi ngắm nghía nó.

 

Nhị trưởng lão vừa nhìn thấy mặt dây chuyền bằng ngọc liền đứng lên: “Cậu đã làm gì cháu của tôi?”

 

Lạc Hồ nhếch miệng cười: “Không có chuyện gì, chỉ là tôi tiễn cậu ta đến Thận Hành Đường của Ám Long để trải nghiệm thôi.

 

Đứa nhỏ vì thể chất kém mà đã ngất đi mấy lần, nhưng ông yên tâm đi, vẫn còn giữ được mạng.”

 

Khi nhị trưởng lão nghe đến Thận Hành Đương thì nét mặt của ông ta thay đổi rõ rệt.

 

Thận Hành Đường của Ám Long giống như một địa ngục trần gian, có đủ loại tra tấn trong đó. Phàm những ai đã bước chân vào đó thì căn bản không thể sống sót trở ra.

 

“Lạc Hồ, mặc dù chúng ta là kẻ thù nhưng chúng ta cũng nên nói về đạo lý giang hồ chứ. Có chuyện gì cũng không được liên lụy đến vợ con cháu chắt. Cậu muốn giết cháu trai của tôi, chẳng khác nào muốn phá vỡ quy tắc này hay sao?”

 

Ha.

 

Lạc Hồ không khỏi vui mừng khi bị cáo buộc điều này.

 

Lão già này thực sự có tư cách để nói chuyện với anh ta về đạo lý và quy tắc giang hồ sao?

 

Ông ta còn muốn khuôn mặt già nua kia không vậy?

 

“Sao hả, không phải là con trai của tôi đã rơi vào tay mấy người sao? Không phải là ông đã dùng con trai tôi để uy hiếp tôi sao?

 

Nếu không phải thì tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.”

 

Sau đó, anh ta xoay người đi về phía cửa và vừa đi vừa nói: “Đúng rồi, cháu trai của nhị trưởng lão chính là cháu đích tôn của ông phải không. Nếu ông muốn cứu nó thì nhớ lấy điều kiện ra trao đổi. Còn về phần điều kiện gì thì ông nhớ nói trước để tôi còn phải suy nghĩ cho thật thấu đáo.”

 

Sắc mặt của nhị trưởng lão giật giật, toàn bộ khuôn mặt già nua biến dạng, vẻ mặt khó coi giống như ruồi bọ ăn phải phân vậy.

 

Ban đầu là ông ta đe dọa Lạc Hồ và buộc Lạc Hồ phải giao ra những gì ông ta muốn. Thế mà tại sao bây giờ tình thế lại đảo ngược như vậy rồi?

 

Hơn nữa lại là đảo ngược ba trăm sáu mươi độ nữa chứ.

 

“Chờ đã, trao đổi, tôi với cậu trao đổi. Cậu cho tôi khống chế Trung Đông, rồi cậu rút khỏi Châu Âu, sau đó thả cháu trai của tôi ra. Tôi, tôi sẽ thả con trai của cậu ra.”

 

Lạc Hồ dừng lại, quay đầu nhìn ông ta cười mà như không cười nói: “Chắc nhị trưởng lão đang mơ mộng hão huyền hả? Con của tôi đang ở trong tay ông, còn cháu của ông thì đang ở trong tay của tôi cho nên cứ trao đổi công bằng là được. Tại sao ông lại kèm thêm hai điều kiện kia là có ý gì chứ?”

 

Nhị trưởng lão tức giận run lên, nét mặt già nua trở nên xanh mét.

 

“Lạc Hồ, cậu nghĩ cậu có thể phản kháng lại được sao? Cậu thật sự cho rằng tôi không dám giết con trai của cậu sao?”

 

Lạc Hồ giang rộng hai tay ra: “Xin ông cứ tự nhiên. Dù sao con trai tôi có cháu trai ông bầu bạn trên đường xuống Hoàng Tuyền thì cũng sẽ không cảm thấy đơn độc nữa. Đáng tiếc là con trai của nhị trưởng lão đã chết từ lâu, chỉ để lại một huyết mạch như vậy. Coi như cậu ta là vận mệnh tử của nhà ông đi. Dù sao thì ông cũng chỉ là một kẻ bán nam bán nữ không thể nào sinh con nối dõi tông đường được nữa, toàn bộ đều dựa vào đứa cháu này để lo hương khói cho dòng họ mà thôi.”

 

Lời nói của anh ta thật thâm độc, nó giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim của nhị trưởng lão khiến ông ta đau đớn, xót xa.

 

“Được lắm, tên nhóc con này, cậu được lắm. Cứ tiếp tục dây dưa như vậy đi.”