Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 565




Chương 565

 

Phụ nữ?

 

Cô ta không khỏi cau mày.

 

Lẽ nào hiện giờ anh ta có niềm vui mới rồi sao?

 

Không, phải nói là có tình nhân mới chứ?

 

Nghĩ đến đây, cô ta nhanh chóng đi về phía nhà chính.

 

Tầng hai.

 

Bên trong phòng ngủ.

 

Cô ta vội vã xông vào, sau khi thấy rõ cô gái xinh đẹp nằm trên giường, thờ ơ nhìn về phía Lạc Hồ, cắn răng nói: “Tôi còn ở đây đó, cho dù anh có thú vui mới, có phải cũng nên biết kín đáo một chút không? Dù là nuôi tình nhân ở chỗ khác cũng được, mang về đây là cố ý làm tôi nhục nhã sao?”

 

Lạc Hồ khẽ liếc cô ta một cái, không nói gì.

 

Anh ta không quen với việc giải thích.

 

Huống chi việc này cũng chẳng cần giải thích.

 

Cái gì mà thú vui mới, mẹ nó đây là em gái của anh ta, em gái cùng cha cùng mẹ.

 

Hải Vy thấy anh ta không nói lời nào, trên gương mặt điển trai đầy vẻ lạnh nhạt, hốc mắt ửng đỏ, nức nở nói: “Lạc Hồ, anh đúng là khốn nạn, Bé Dương vẫn còn ở trong tay Nhị trưởng lão đấy, năm đó chính do anh trêu chọc bọn họ, cuối cùng lại để con trai anh chịu tội thay. Hôm nay mặc kệ sống chết của con trai mình, lại còn chơi đùa người phụ nữ khác, anh không thẹn với lòng mình hay sao?”

 

Dứt lời, cô ta đưa tay lau đại đi nước mắt trên mặt, xoay người chạy ra khỏi cửa.

 

Lạc Hà đã tỉnh, mở miệng định gọi “chị dâu”, thế nhưng chưa đợi cô ta nói gì, Hải Vy đã chạy mất dạng.

 

Lạc Hà vội vàng nói với anh trai mình đứng bên cạnh: “Anh, anh mau đi giải thích với chị dâu đi, chị ấy thực sự yêu anh, không thì năm đó cũng sẽ không vì anh mà vứt bỏ cả dòng họ, buông bỏ quyền thừa kế hoàng tộc, thời thế bây giờ, muốn tìm một người một lòng một dạ với anh rất khó, anh phải biết quý trọng.”

 

Lạc Hồ cau mày.

 

Anh ta chưa từng dỗ phụ nữ bao giờ, nhất là người phụ nữ đã từng sinh con cho anh ta.

 

Thấy đã khó chịu, đừng nói tới việc nhỏ nhẹ dỗ dành, nghĩ thôi mà anh ta đã thấy tê cả da đầu.

 

“Anh…”

 

Lạc Hà giùng giằng muốn ngồi dậy, đã bị Lạc Hồ đè xuống: “Nằm cho tử tế, đừng có lộn xộn.”

 

“Vậy thì anh mau đi giải thích cho chị ấy đi, không thì em sẽ tự xuống giường đi tìm chị ấy.”

 

“…”

 

 

Bên trong phòng ngủ phụ.

 

Hải Vy đang ngồi ở mép giường lau mắt.

 

Sau khi Lạc Hồ đứng ở cửa một lúc lâu, thử giải thích: “Đó là em gái của tôi, em gái ruột.”

 

Hải Vy thông suốt ngẩng đầu lên, khóe mắt vẫn còn vương lệ, trông mà đáng thương.

 

Quỷ thần xui khiến, Lạc Hồ chậm rãi bước tới, đi tới đứng bên cạnh giường, sau đó đưa tay lướt nhẹ qua khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, lau đi một giọt nước mắt bên khóe mắt cô ta.

 

Hải Vy sững sờ nhìn anh ta, hưởng thụ sự dịu dàng chỉ trong phút chốc này của anh ta.

 

“Bên phía Bé Dương không cần phải sốt ruột, tôi sẽ cứu thằng bé ra, cô cũng đừng dùng việc đó để khích bác tôi nữa, nghe rất tổn thương đấy.”

 

Hải Vy mím môi, nhìn bóng lưng của anh ta rồi cắn răng hỏi: “Danh y vô danh mới có thể khiến anh khôi phục lại như bình thường, Lạc Hồ, anh đã từng muốn tìm lại đoạn ký ức đã mất đi kia không?”

 

Bước chân của Lạc Hồ chậm lại, thế nhưng cũng chẳng hề quay đầu, yên lặng đứng im một lúc, nặn ra hai chữ khỏi kẽ răng: “Không muốn.”

 

“Anh đang sợ sao? Sợ sau khi nhớ lại rồi sẽ phát hiện bản thân anh đã phản bội tôi? Lạc Hồ, anh như vậy là không chịu trách nhiệm đúng không? Tôi đã từng vứt bỏ dòng họ vì anh, thế nhưng mắt cũng chưa từng chớp một cái, hôm nay nói anh đối mặt với chân tướng năm đó, anh muốn từ chối dứt khoát như thế sao?”

 

Lạc Hồ không đáp lại, bình tĩnh đi ra khỏi phòng ngủ.

 

Hải Vy vô cùng tức giận, cầm lấy cái kim tiêm bên cạnh ném mạnh về phía anh ta biến mất.

 

“Thằng đàn ông ngu ngốc này.”

 

Nếu không phải còn cần tên khốn này cứu Bé Dương ra, cô ta đã đi khỏi đây từ lâu.