Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 515




Chương 515

 

Anh cũng không giả bộ mạnh mẽ cưỡng ép được.

 

Đúng.

 

Anh chính là không nỡ.

 

Là con trai đã không nỡ rồi là con gái càng không nỡ.

 

“Em có ý kiến riêng của mình, anh đừng kích động em, em nói sinh non chính là sinh non.”

 

Dương Tâm đưa tay mơn trớn chiếc bụng.

 

Cô có chút không nỡ, sao bây giờ?

 

Lục Gia Bách không muốn nói mấy chuyện lo lắng này nữa, anh nói sang chuyện khác: “Hai ngày này nhà họ Thẩm có thể sẽ có động tĩnh, có thể sẽ xét nghiệm DNA với em, hoặc là xét nghiệm DNA với Thẩm Thanh Vi, Dương Tâm, bây giờ em định tính thế nào?”

 

Ý cười trên khóe môi Dương Tâm chợt cứng đờ, im lặng một lát sau cô mới lên tiếng: “Nếu như em không có cái thân phận con gái của nhà họ Thẩm như vậy, anh có cho rằng thân phận của em rất thấp không?”

 

“Dương Tâm…”

 

Hai chữ gần như là được siết chặt giữa hai hàm răng của Lục Gia Bách, trong giọng nói ẩn chứa một chút không vui.

 

Sau đó anh tiến sát lại gần và hôn lên môi cô, nụ hôn mạnh mẽ mang theo ý trừng phạt bá đạo mà đè áp lên người cô.

 

“Sau này còn nói mấy lời như vậy nữa đừng hỏi tại sao anh lại đánh em nhé, nếu em còn vậy anh thật sự sẽ đánh em một trận.”

 

Dương Tâm nhìn anh, đôi mắt ngấn lệ, nghẹn ngào nói: “Anh hung dữ với em, anh còn định có ý đồ với em nữa.”

 

“Chết tiệt.”

 

Lục Gia Bách không chịu nổi nhất chính là bộ dáng non nớt yếu đuối đáng thương này của Dương Tâm, nó khơi dậy thú tính quỷ dữ trong con người anh, khiến anh hận không thể lập tức nghiền nát cô, đem cô hòa nhập vào bên trong máu thịt của mình.

 

“Nếu em còn như thế anh giết em bây giờ đấy.”

 

Dương Tâm nhếch miệng cười, nhào vào trong ngực anh: “Lục Gia Bách, em không cần thân phận con gái của nhà họ Thẩm, lần này em đồng ý để anh mang chuyện này ra ngoài ánh sáng mục đích là để thức tỉnh Thẩm Thanh Vi, để cho cô ta biết quý trọng hiện tại, đừng có nghĩ dồn ép em nữa. Hiện giờ coi như đã khiến cho cô ta tỉnh ngộ, bỏ qua cho cô ta đi, nếu còn có lần sau em nhất định sẽ không nương tay nữa đâu.”

 

Lục Gia Bách không khỏi bật cười.

 

Anh biết nhất định người phụ nữ này sẽ làm như vậy mà.

 

Người phụ nữ này à, tính tình lạnh lùng nhưng vô cùng trong sáng, thật sự rất tốt bụng hiền lành.

 

Chỉ cần giữ mối quan hệ tốt đẹp với cô, nếu như người khác đối xử với cô ba phần chân tình cô ắt sẽ đáp lại đối phương cả bảy phần thật tâm.

 

“Được, anh sẽ giúp đỡ em. Hai ngày này anh sẽ sai người chú ý đến nhà họ Thẩm một chút, chỉ cần có bất kì động tĩnh nào anh sẽ nói cho em trước.”

 

Dương Tâm gật đầu: “Em nghĩ bọn họ sẽ không kéo Thẩm Thanh Vi đi làm xét nghiệm đâu, dù sao chuyện này cũng sẽ làm tổn thương đến Thẩm Thanh Vi, rất có thể bọn họ sẽ đến kho tài liệu để lấy DNA của em làm xét nghiệm. Đợi lát nữa em hack hệ thống tài liệu của cảnh sát bóp méo số liệu một chút.”

 

“Ừ.”

 

 

Hôm sau.

 

Bốn người nhà họ Phó ngồi chuyên cơ bay vòng vòng quanh đế đô.

 

Trong sân bay tư nhân.

 

Dương Tâm vỗ vỗ bả vai Phó Đức Chính đang ngồi trên xe lăn: “Thuận buồm xuôi gió nhé, sau này còn gặp lại.”

 

Ánh mắt Phó Đức Chính chếch đi, dừng lại trên người Lục Gia Bách, sau đó nhàn nhạt nói: “Người phụ nữ có rất nhiều đàn ông nhớ thương cô ấy, cho nên anh canh chừng cho cẩn thận vào, nếu để người ta tóm được sơ hở mà chen vào, ước chừng chuyện này sẽ làm trò cười cho cả thế giới mất.”