Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 500




Chương 500

 

Cùng lúc đó, trong thư phòng của biệt thự tư nhân.

 

Lạc Hồ dựa người vào chiếc ghế xoay và nghe điện thoại.

 

“Con tôi đang ở trong tay bọn chúng, nếu không giao thứ bọn chúng muốn ra thì nhất định bọn chúng sẽ không để con tôi sống sót rời đi. Anh lớn, có thể xin anh phê chuẩn cho người của Ám Long rút lui khỏi bến tàu Trung Đông trước không? Trả lại quyền kiểm soát cho dòng họ Hải Nhân?”

 

Không biết đối phương nói gì đó, sau khi Lạc Hồ trầm mặc một lúc mới mở miệng: “Anh yên tâm, trong vòng một tháng nữa tôi sẽ đòi lại quyền nắm giữ Trung Đông, nhất định không để tổ chức chịu bất cứ tổn thất nào.”

 

Bên kia dường như là đã đồng ý, sau đó trong micro truyền đến âm thanh tút tút tút.

 

Lạc Hồ thở mạnh một hơi.

 

Người cầm quyền của Ám Long đã đồng ý với thỉnh cầu của anh ta, anh ta quyết định cứu con ra trước đã rồi nói sau.

 

 

Nhà họ Thẩm.

 

Bên trong thư phòng.

 

Ông Thẩm và Thẩm Thành đang dựa lưng trên sofa.

 

“Tin đồn bên ngoài con cảm thấy như thế nào?” Ông Thẩm mở miệng hỏi.

 

Thẩm Thành nghĩ ngợi một lát rồi trực tiếp trả lời: “Không có lửa làm sao có khói, thân thế của Dương Tâm thật sự phải làm cho rõ ràng, nếu như cô ấy thật sự là em gái của con, con tất nhiên sẽ đưa em ấy về nhà nhận tổ tông. Cô ấy và Lục Gia Bách chắc hẳn cũng sắp kết hôn, dù sao nhà họ Lục cũng là danh gia vọng tộc, nếu như cô ấy không có nhà mẹ đẻ có chút thế lực tiếng nói, nhất định sẽ bị người ta coi thường.”

 

Ông Thẩm gật đầu: “Vậy con sắp xếp cho bố và Thẩm Thanh Vi đi làm xét nghiệm đi, xem có đúng nó là con gái của bố hay không.”

 

Thẩm Thành cau đôi lông mày, cẩn thận nói: “Làm xét nghiệm với Thẩm Thanh Vi không có tác dụng gì, cho dù nó không phải con gái ruột của bố nhưng cũng không nói lên được Dương Tâm chính là con gái bố. Đơn giản nhất bây giờ chính là đến công an lấy tư liệu DNA của Dương Tâm để làm xét nghiệm. Nếu hai người đúng là bố con ruột, thì chứng tỏ Thẩm Thanh Vi kia không phải, một công tiện cả đôi đường.”

 

“Cũng có lý, vậy cứ làm theo lời con nói đi. Tạm thời đừng cho Thanh Vi biết chuyện này, bố sợ con bé sẽ nghĩ lung tung, ngày mai con đích thân đến bộ công an một chuyến lấy tư liệu DNA của Dương Tâm về làm xét nghiệm cùng bố đi.”

 

“Vâng.”

 

 

Trong phòng ngủ trên lầu ba.

 

Thẩm Thanh Vi đeo tai nghe, nghe không sót một chữ nào cuộc trò chuyện của hai bố con trong thư phòng.

 

Buổi chiều cô ta đã cố ý đặt thiết bị nghe lén trong thư phòng chính là vì muốn biết bọn họ dự định xử lý chuyện này ra sao.

 

Không ngoài dự đoán của cô ta, bố thật sự chuẩn bị sử dụng dữ liệu máu của Dương Tâm để làm xét nghiệm DNA với ông ta.

 

Nếu như báo cáo cho ra kết quả hai người bọn họ có quan hệ cha con với nhau.

 

Với thái độ của Thẩm Thành có thể phán đoán được, bọn họ nhất định sẽ đón Dương Tâm về gia tộc.

 

Đến lúc đó Dương Tâm chính là con gái ruột chính thống, còn cô ta… chỉ là một người con nuôi không đáng một xu.

 

Từ nay về sau cô ta đều phải nhìn sắc mặt của người phụ nữ kia mà làm việc, chuyện này làm sao mà cô ta có thể chịu đựng được đây?

 

Không.

 

Cô ta không thể ngồi im chờ chết thế này được.

 

Không thể trơ mắt nhìn Dương Tâm quay trở lại nhà họ Thẩm sau đó chiếm giữ thân phận và địa vị của cô ta.

 

Nghĩ tới điều này, cô ta lập tức đứng bật dậy khỏi giường, sải bước dài đi ra khỏi phòng ngủ.