Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 493




Chương 493

Căn hộ Thịnh Cảnh.

Bên trong phòng ngủ.

Lục Gia Bách dựa vào đầu giường nghe điện thoại.

“Chủ tịch Lục, Chủ nhiệm Vương của hiệp hội đua xe đã bị diệt khẩu rồi.”

Lục Gia Bách hơi híp mắt lại: “Đã chết? Vậy đã tìm ra người đứng sau lưng sai khiến anh ta chưa?”

Người ở đầu dây bên kia suy tư một lúc mới thử mở miệng nói: “Thuộc hạ đã điều tra cuộc sống mấy ngày nay của anh ta, những người anh ta gặp khá hỗn tạp. Chúng tôi điều tra cả đêm, cuối cùng cũng tìm được một số manh mối.”

“Nói.”

“Vệ sĩ riêng của đích nữ nhà họ Thẩm, Thẩm Thanh Vi, là đồng hương của chủ nhiệm Vương. Bọn họ có liên lạc riêng với nhau, trong mấy ngày này càng liên lạc thường xuyên hơn.”

Lục Gia Bách siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, một tia lạnh lẽo thoáng hiện lên trong đôi mắt đen của anh.

Thật sự là người phụ nữ đó, xem ra anh đã không đoán nhầm.

“Tốt lắm, mua chuộc người của hiệp hội đua xe, trong cuộc đua động tay động chân, ý đồ làm cho người phụ nữ của tôi gặp tai nạn bỏ mạng. Nếu không phải Dương Tâm phát giác trước sự việc, chúng tôi đã bỏ mạng trên chiếc xe đua đó rồi. Thẩm Thanh Vi cô ta thực sự được lắm.”

“Chủ tịch Lục, kế tiếp phải làm sao?”

Một nụ cười tàn nhẫn xuất hiện trên khóe môi Lục Gia Bách.

Một khi người đàn ông này lộ ra nụ cười như thế, đó thường là dấu hiệu của cơn tức giận sắp bạo phát, và có người sắp phải gặp nạn.

“Tôi đưa cho anh hai bức ảnh, sau đó anh sẽ ẩn danh đăng chúng lên mạng. Tiêu đề là “Con gái lớn Dương Tâm của nhà họ Dương và phu nhân của nhà họ Thẩm, Lâm Vũ Loan có tướng mạo giống nhau, như hai mẹ con”. Sau đó phát ra tin tức Dương Tâm không phải là con gái ruột của nhà họ Dương.”

“Chuyện này…” Người bên kia hơi ngập ngừng: “Chủ tịch Lục, không cần bàn chuyện này với phu nhân trước sao? Dù sao cũng liên quan đến thân thế của cô ấy.”

Lục Gia Bách cười lạnh một tiếng: “Đã có người bắt nạt đến đầu vợ tôi, thật sự coi tôi đã chết sao? Phu nhân tính tình lạnh nhạt, chuyện đã qua sẽ để nó qua đi. Nhưng tôi không thể để cô ấy nuốt trôi cơn tức này. Anh cứ làm theo dặn dò của tôi là được.”

“Vâng.”

Sau khi ngắt cuộc gọi, Lục Gia Bách ném điện thoại lên chiếc bàn cạnh giường.

Vốn dĩ họ định chừa một con đường sống cho người phụ nữ Thẩm Thanh Vi này, để cô ta tiếp tục làm đại tiểu thư của nhà họ Thẩm.

Nhưng nếu người phụ nữ đó không biết tự lượng sức mình, ra ngoài tìm cái chết, vậy thì anh cũng không cần phải cho cô ta mặt mũi.

Cái loại như mặt mũi cho nhiều rồi sẽ chỉ khiến cô ta càng ngày càng không biết xấu hổ mà thôi.

Lần này là động tay động chân trên xe, lần sau có thể sẽ càng nghiêm trọng hơn, trực tiếp dùng dao chém người cũng không biết chừng.

Cửa phòng được đẩy ra, Dương Tâm từ bên ngoài bước vào, trên tay còn bưng một cái khay.

Nhìn thấy vẻ mặt Lục Gia Bách âm trầm đang dựa vào giường, liền không nhịn được hỏi: “Sao vậy? Sao sắc mặt anh lại xấu thế?”

Vừa nói xong, cô cũng bước đến bên giường.

Sau khi Lục Gia Bách vươn tay lấy đi cái khay trong tay cô, đặt lên trên chiếc bàn cạnh giường, anh nắm lấy cánh tay cô để cô ngồi dựa vào lòng anh.

“Dương Tâm, đã điều tra ra người động tay trên xe rồi.”

Dương Tâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.

Từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ trên khuôn mặt của anh, phảng phất lộ vẻ tàn bạo.

Cô đảo mắt thử hỏi: “Dương Nhã? Thẩm Thanh Vi? Hay là Phó Tuyền? Hoặc là cái cô Lộ Ty đó?”

Được rồi.

Nghĩ kỹ lại, cô thật sự đã đắc tội không ít người.

“Là Thẩm Thanh Vi.” Lục Gia Bách ngưng trọng nói: “Em muốn cho cô ta một con đường sống, nhưng cô ta quá cứng đầu, cứ muốn lao đầu vào chỗ chết. Lần này là động tay trên xe, lần sau không biết chừng sẽ trực tiếp đâm em một nhát dao. Dương Tâm, người u mê không tỉnh ngộ như vậy, chúng ta không thể nhân nhượng.”

Dương Tâm nhướng mày, vươn tay ôm lấy cánh tay anh, cười nói: “Em đoán là anh đã ra tay thu dọn cô ta rồi, ừm, anh dùng biện pháp gì vậy?