Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 487




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 487

Bước chân của Lục Gia Bách đột nhiên dừng lại, nhìn theo bóng lưng xinh đẹp nhưng gầy yếu của cô, ánh mắt phức tạp.

Có lẽ cô cũng đã nhận ra rồi.

Chắc chắc cô đã nhận ra rồi.

Y thuật tinh vi như thế, sao lại không phát hiện ra được chứ?

Thái độ của cô hôm nay như vậy, có phải là nghĩ đến chuyện gì đó không vui rồi không?”

“Anh, chị dâu làm sao thế?”

Lục Gia Bách lạnh mặt liếc cô ta một cái, u ám nói: “Sau này không được ăn cốt lết heo chiên nữa.”

“……”

Cái quái gì vậy?

Lục Gia Bách lười để ý cô ta, đi bộ về phía biệt thự.

Sau khi cô đi được một lát, anh gửi tin nhắn cho Dương Tùy Ý:

“Mẹ con có lẽ có thai rồi, tâm trạng không tốt lắm, ngoan ngoãn một chút, đừng làm mẹ cáu.”

Mười giây sau, Dương Tùy Ý trả lời tin nhắn:

“Đậu xanh, có thai thật luôn? Bố, bố cũng có bản lĩnh thật, lần này có thể phá vỡ cực hạn, khiến mẹ mang thai bốn không?”

“……”

Lục Gia Bách hơi đau đầu, lấy tay đỡ trán. Thằng nhóc con này nhây như thế, đợi vài năm nữa ai mà quản nổi nữa?

Dương Tâm lái xe về đến chung cư Thịnh Cảnh.

Vừa mới bước từ bãi đỗ xe ra đã gặp phải Trần Tuấn.

“May quá đợi được em rồi, nếu không anh lại phải chờ tiếp nữa.”

Dương Tâm nhíu mày, ánh mắt rơi vào trên người Hạ Mộc Nhiên đứng bên cạnh Trần Tuấn.

Đại khái cô cũng đoán ra mục đích bọn họ đến tìm cô.

Trước đó Trần Tuấn có nói cô nhóc này rất sùng bái Lai Chiến, sau khi biết tin Lai Chiến không thể tham gia trận đấu còn rất tức giận nữa.

Hôm nay đã biết được cô chính là Lai Chiến, còn không phải mỏi mắt trông chờ được sáp đến gần sao?

“Cô muốn tìm tôi xin chữ ký à?”

Cô ta nhoẻn miệng cười: “Đại thần thật thông minh, em còn chưa nói mà chị đã biết em muốn gì rồi.”

Dương Tâm trợn trắng mắt.

Cái này khó đoán lắm hả?

“Đưa giấy bút cho tôi, tôi ký cho cô.”

ý đưa em đi ăn đồ Tây rồi mà, sao lại cho em leo cây.”

“……”

Trần Tuấn đỡ trán bất đắc dĩ.

“Được rồi, chúng ta đi ăn đồ Tây.”

Nói xong, anh và Dương Tâm nhìn nhau một cái, sau đó quay người đi về phía đỗ xe.

Hạ Mộc Nhiên theo sát bước chân anh ta, vẫn không quên ngoái đầu lại: “Đại thần, có thời gian em mời chị ăn cơm, bởi vì hôm nay anh Tuấn quan trọng nhất, em phải đi cùng anh ấy.”

Dương Tâm ra hiệu tay “Cố lên!” với cô ta.