Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 486




Chương 486

“Lão đại, anh giúp em bên chỗ chị dâu với, hỏa khí của chị ấy đầy quá, anh phải giúp chị ấy giải lửa mỗi ngày, nếu như thân thể anh không được thì để em gửi cho anh mấy cái roi trâu để anh bồi bổ cũng được.”

“Cút.”

Nói xong anh cứ thế cúp luôn điện thoại.

Dương Tâm tà tà liếc anh, như cười như không mà nói: “Anh đã sớm biết Ninh Từ muốn em thay cậu ta tham gia thi đấu, thế nhưng lại không nói cho em thân phận của cậu ta, anh giấu em.”

“….”

“Về nhà quỳ tấm giặt đồ.”

“……”

“Không, quỳ vỏ sầu riêng.”

“……”

Máy bay trực thăng đáp xuống biệt thự tư nhân.

Hai người vừa xuống máy bay, từ xa đã nhìn thấy Lục Thanh Thanh đang chạy về bên này, sau đó lao vào vòng tay của Dương Tâm.

Dương Tâm bị cô ta lao vào như thế phải lùi về sau mấy bước liền.

Cũng không biết bị lao vào chỗ nào, trong bụng cô bỗng cồn cào một trận.

Một giây sau, cô đột nhiên đẩy con nhóc trong ngực ra, sau đó vịn vào thân máy bay nôn một hồi.

Lục Thanh Thanh bị dọa sợ: “Chị, chị dâu, chị không sao chứ?”

Dương Tâm nôn một hồi, trong dạ dày lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

“Không sao, chắc là do lúc trước đua xe quá kích thích nên bị trào ngược thôi.”

Lục Thanh Thanh mặc kệ, lần nữa ôm lấy cô: “Aaaaaa, chị dâu, chị sao lại hư thế, rõ ràng là thần xe Lai Chiến, thế mà còn thừa nước đục thả câu.”

Dương Tâm đẩy cô ta ra.

“Trên người em có mùi gì vậy? Sao chị ngửi thấy lại bị trào ngược axit?”

“Mùi gì?” Lục Thanh Thanh hơi nghi ngờ cúi đầu xuống ngửi, sau khi ngửi quanh người một vòng, lắc đầu nói: “Có mùi gì đâu, em không xịt nước hoa mà.”

“Không phải trên người, là trong miệng, em vừa mới ăn cái gì?”

Lục Thanh Thanh gãi đầu, ngại ngùng nói: “À, ăn cái gì à, em ăn cốt lết heo chiên, ui món đó thịt heo béo ngậy, ăn ngon lắm, em còn gói lại cho chị một phần nữa.”

Vừa nghe thấy hai chữ “béo ngậy”, Dương Tâm chỉ cảm thấy trong dạ dày lại cuộn trào.

Cô liền hít sâu vài hơi, khó khăn lắm mới ngăn lại được cảm giác buồn nôn.

“Chị dâu, chị, chị không sao chứ?”

Sắc mặt của Dương Tâm hơi khó coi, lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, mím đôi môi đỏ, im lặng một chút rồi lắc đầu nói: “Không sao, không phải em muốn chữ ký à, bây giờ chị ký cho em, có giấy với bút không?”

Lục Thanh Thanh rụt cổ, lén lút nhìn về phía anh trai, dùng ánh mắt hỏi thăm anh chuyện này là sao.

Đuôi mắt của Lục Gia Bách liếc về phía bụng dưới của Dương Tâm, thần sắc không rõ.

Mấy tên khốn ở nhà đã làm gì anh anh biết, chính mình dũng mãnh bao nhiêu anh cũng biết, thế nên hiện tượng nôn mửa hôm nay của cô chỉ có thể nói rõ một chuyện duy nhất:

Cô có rồi?

“Không phải em muốn ký tên à, mang giấy bút đến đi chứ, còn không nhanh lên là chị đi đây.”

Giọng nói của Dương Tâm vang lên một lần nữa, cắt ngang hai anh em đang nhìn nhau.

Lục Thanh Thanh hơi hoảng loạn quay người lại nhìn cô: “À? À, đúng đúng, ký tên, ký tên.”

Nói xong, tay của cô ta lục tìm giấy và bút trên người, sau một hồi tìm kiếm, đành nói: “Trên người em không mang theo, nếu không thì chúng ta vào trong biệt thự đã, em tìm được giấy với bút rồi chị ký nhé.”

“Hôm khác đi.” Dương Tâm xoay người đi về phía bãi đỗ xe: “Chị còn có chút chuyện phải về chung cư Thịnh Cảnh trước đã.”

Nói xong cô liền xoay người đi về bãi đỗ xe.

Lục Gia Bách mấp máy môi mỏng, đôi chân thon dài vừa thử bước theo hai bước đã bị Dương Tâm quát lại.

“Không cho đi theo em, bây giờ tâm trạng em đang cực kém, đừng có rỗi hơi bám theo em tìm khó ở.”