Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 470




Chương 470

“Trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại. Tôi đã khuyên nhủ hết lời bảo cô lùi sang một bên rồi, nếu như cô vẫn tiếp tục không cần mặt mũi không biết xấu hổ như thế thì đừng trách tôi không khách khí.”

Tô Yến sầm mặt, vừa định phản bác lại vài câu đã bị Nam Kiên kéo lùi lại về sau vài bước.

“Cô đến khu dành cho khách quý chờ tôi trước đi, tôi nói vài lời muốn nói với bọn họ.”

Tô Yến đang định làm nũng phản đối, Lạc Hà lại đột nhiên lên tiếng: “Dương Tâm, tớ không muốn ở đây nữa, chúng ta đi đi.”

Dương Tâm nhận ra được cảm xúc của cô ấy đang dao động rất nhiều, tuy còn ôm một bụng đầy nghi vấn nhưng vẫn kéo cô ấy đi về phía cửa thang máy.

Lúc hai người đi ngang qua người Nam Kiên, Nam Kiên vô thức định túm lấy tay cô ấy để giải thích.

Nhưng tay phải của cô ấy bị Dương Tâm nắm, mà tay trái….

Anh ta không dám đụng vào.

Đó là một vết thương vĩnh viễn không thể nào khép lại chắn giữa hai người bọn họ.

Không ngăn cản được cô ấy, chỉ đành trơ mắt nhìn cô bị Dương Tâm kéo vào trong thang máy.

Tô Yến cảm thấy sau khi Nam Kiên đụng mặt Lạc Hà thì như thể mất hồn vậy, trong lòng bốc lên chút giận dỗi, vô thức siết chặt bàn tay của người bên cạnh.

Lạc Thương……

Lạc Hà……

Nỗi đau mất tay cộng thêm nỗi đau mất con, sao vẫn còn chưa khiến cô phát điên?

Tại sao cô ấy vẫn chưa điên?

Không, bây giờ cho dù cô ấy có điên đi nữa mình cũng không yên tâm, Nam Kiên quá yêu cô ta, cho dù cô ta có biến thành một kẻ điên anh ấy cũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ cô ta như cũ.

Cô ta phải chết!

Nhất định phải chết!

Trong thang máy.

Dương Tâm vươn tay ôm lấy Lạc Hà đang không ngừng run rẩy, hơi thử mà hỏi: “Người phụ nữ kia là ai vậy? Có tiện kể với tớ không?”

Cô vừa nói xong câu đó, người Lạc Hà run rẩy càng dữ hơn.

“Đinh.”

Cửa thang máy mở ra.

Dương Tâm nhíu mày, tạm thời từ bỏ ý định tiếp tục ép hỏi, kéo lấy cô ấy chuẩn bị bước ra khỏi thang máy.

Lạc Hà gần như là lập tức bừng tỉnh lại, trở tay giữ lấy cánh tay cô, giọng xé lòng mà nói: “Dương Tâm, bây giờ cậu có thời gian không, tớ muốn kể cho cậu nghe vài chuyện cũ.”

Dương Tâm dắt cô ra khỏi thang máy, xung quanh toàn bộ đều là phòng nghỉ, cô tìm đại một phòng rồi đi vào.

Đỡ Lạc Hà ngồi xuống sô pha, rồi lại duỗi tay đi rót cho cô ấy một cốc nước ấm, “Uống ngụm nước ổn định cảm xúc trước, rồi chúng ta từ từ nói, đừng gấp.”

Lạc Hà run run tay cầm lấy ly nước, nhấp vài ngụm nhỏ rồi từ từ nói: “Cô ta tên là Tô Yến, là con gái của người cầm quyền đời trước của Ám Long, cùng nhau lớn lên với tớ và đám người Nam Kiên.

Cô ta là công chúa, cành vàng lá ngọc cho nên tính tình bị chiều hư mất rồi. Sau đó tớ yêu Nam Kiên, vận mệnh trêu ngươi, để cô ta cũng yêu Nam Kiên.”

Nghe đến đây, Dương Tâm hình như đã hiểu được một số việc.

“Năm đó cậu bị hãm hại đánh cắp bí mật của Ám Long có phải là cái bẫy do Tô Yến bày ra? Còn cả Hữu Hữu nữa…lúc cậu gặp tai nạn xe đã nghe thấy bọn họ nói là Nam Kiên phái bọn họ đến giết người diệt khẩu, giờ chúng ta đã biết rõ là năm đó không phải Nam Kiên hạ lệnh, vậy liệu có thể nào là cái người phụ nữ tên Tô Yến này không?”

Lạc Hà mím chặt môi đỏ, cô ấy cũng không biết nên nói thế nào, càng không biết nên giải thích tất cả chuyện này ra sao.

Tất cả những thứ này đều là cô ấy đoán, nhưng dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô ấy cảm thấy cô không đoán sai.

Bỏi vì trong lòng có một giọng nói đang không ngừng nhắc nhở cô ấy, mỗi một việc thảm khốc xảy ra năm đó, đều không tránh khỏi liên can đến Tô Yến.

Dương Tâm tựa hồ đã nhìn ra nỗi băn khoăn của cô ấy, duỗi tay ôm lấy cô ấy, “Không sao đâu, có mục tiêu là tốt rồi. Có mục tiêu thì chúng ta sẽ có thể đi điều tra, nếu điều tra ra thật sự là do cô ta hại cậu, tớ sẽ là người đầu tiên không tha cho cô ta.”

Lặc Thương vội vàng lắc đầu, giữ chặt lấy cánh tay Dương Tâm, lạnh lùng nói: “Dương Tâm, cậu đừng dính vào chuyện này. Tuy rằng bố của Tô Yến chết rồi, nhưng bên cạnh cô ta vẫn còn có rất nhiều thuộc hạ cũ của bố cô ta bảo vệ cô ta, cậu đừng vì tớ mà đắc tội với người của Ám Long, sau này sẽ gặp rất nhiều rắc rối.”