Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 463




Chương 463

Một bên lại là đóa hoa trong nhà kính, nở dưới ánh mặt trời vô ưu vô lo.

Nếu ma sát ra tia lửa, chẳng khác nào cá và chim, vĩnh viễn không thể ở cùng nhau được.

“Lục Minh, Dương Tùy Ý, cô nhỏ của các con đến chơi này, mau đến dẫn cô vào thư phòng đi.”

Lục Thanh Thanh liếc mắt xem thường nói: “Không phải em chỉ nhìn người hầu nhỏ của chị một cái thôi sao, em còn chưa có ý muốn nhúng chàm cậu ta, chị khẩn trương như vậy làm gì chứ?”

Dứt lời, hình như cô ta nghĩ đến chuyện gì đó không thể tin được, hai mắt sáng rực nhìn cô: “Chị… Chị dâu, đừng nói là chị ở sau lưng anh trai em nuôi dưỡng tiểu bạch… Ô.”

Dương Tâm vội vàng bịt kín miệng cô ta, nghiến răng nói: “Đừng nói vớ vẩn, nếu lời này mà bị anh trai em nghe được thì anh ấy giết chị đó.”

Lục Thanh Thanh nháy mắt mấy cái, đưa tay kéo tay cô ra, cười nói: “Thì ra chị sợ anh trai em như vậy.”

Dương Tâm không nói gì.

Đâu phải là chỉ sợ chứ, cô là vô cùng sợ mới đúng.

Cô sợ bị cái tên kia đè lên giường sau đó hành hạ cô bảy ngày bảy đêm khiến cô không xuống giường được.

Đừng bảo cô nói quá, cái tên đàn ông chó chết kia tuyệt đối làm được.

“Chị dâu, cậu ta là ai vậy? Nếu chị không nói cho em, em sẽ nói với anh hai chị nuôi tiểu bạch kiểm bên ngoài.”

Dương Tâm trừng mắt nhìn cô ta một cái.

Quả nhiên, người nhà họ Lục chẳng có một ai là lương thiện, ở ngoài nhìn thì thấy cả người lẫn vật đều vô hại, tâm tư lại xấu xa không chịu nổi.

“Em trai chị, vừa lòng rồi chứ? Đừng có nói bừa nữa.”

“Cậu ta tên gì?”

“Tiểu Ca.”

Tiểu Ca à.

Tên này có cá tính, cô ta thích.

Dương Tâm đưa tay đẩy mạnh cô ta vào phòng khách, sau đó đóng cửa cái rầm.

“Em đến đây làm gì?”

Tiểu Ca liếc mắt nhìn cô một cái, khẽ nói: “Em nghe nói Ninh Tử sẽ không trở lại, nên chị thay thế anh ta dự thi sao?”

“Không sai, cậu ta thực sự sẽ không trở lại nên nhờ chị thay cậu ta, không thì em đi đi?”

Đúng lúc cô không muốn nổi trội.

Tiểu Ca xoay người bước đi: “Em không có thói quen bị người ta vây quanh nhòm ngó như khỉ.”

“…”

Thằng nhóc thối này, dám vòng vòng vèo vèo mắng cô.

“Đúng rồi, chuyện chị nhờ em điều tra có tra được không?”

“Ở phía Nam thành phố, thôn Độ Giả đó là nơi đoàn người của gia tộc Hải Nhân dừng chân, cậu Dương bị bọn họ nhốt ở nơi đó. Nhưng mà em khuyên chị đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Khu Độ Giả kia là cứ điểm của gia tộc Hải Nhân, canh phòng rất cẩn mật. Nếu chỉ có một mình chị có lẽ sẽ đủ năng lực an toàn quay lại từ trong đó. Nhưng nếu mang theo một đứa nhỏ thì rất khó thoát thân.”

Dương Tâm hơi nheo mắt lại.

Chỉ mong Hải Cẩn quay về rồi có thể làm cho Bé Dương bình an trở lại.

Nhưng mà, mong đợi của cô cuối cùng cũng không thể thành sự thật. Bởi vì cô không biết bố ruột của Bé Dương, Lạc Hồ có một đoạn ân oán không thể giải trừ với gia tộc Hải Nhân.

Khu Độ Giả.

Hải Cẩn ra khỏi xe.

Hai chân vừa chạm đất, hơn mười bảo vệ mặc đồ đen đứng hai bên trái phải đồng loạt gật đầu, cung kính chào: “Cô hai.”

Nhìn thấy dáng vẻ phô trương của người khác bày ra trước mặt mình, Hải Cẩn cong môi cười.

Đây chỉ mới là bắt đầu, chờ đến khi cô ấy nắm quyền quản lý toàn bộ gia tộc Hải Nhân, các thế lực lớn ở phương Tây cũng phải cúi đầu xưng thần với cô ấy.

Nhị trưởng lão đi xuống khỏi bậc thang, cười nói: “Cô nhóc con này cũng thật là người giữ chữ tín, nói ba ngày thì đúng ba ngày.”

Hải Cẩn chớp mắt, nhướng mày nói: “Không còn cách nào, ai bảo cháu trai tôi lại ở trong tay ông nội Hai chứ? Ông nội Hai, bây giờ tôi đúng hẹn đến rồi, có phải ông cũng nên thả Bé Dương ra ngoài không?”